Mặc dù Địch Đan Thanh đáng tín nhiệm, nhưng cô ta có thời gian dài sống luồn lách giữa đủ các loại nam nhân, ai mà biết cô ta có theo thỏi quen dùng chút ngón nghề nhỏ với mình không, cho nên nghe trong giọng nói của Địch có vẻ hưng phấn, Trương Khác không coi là thật.
Trên thế giới này, chiến trường thảm liệt nhất, không phải ở thương trường, không phải ở quan trường, mà là ở giữa nam và nữ, thường thường nữ nhân càng xinh đẹp độ nguy hiểm càng cao.
Trương Khác chỉ nói:
- Chị nói thật thì sẽ là thật, chẳng lẽ tôi quịt chị một bữa cơm sao? Lần sau tới Tân Vu tôi sẽ mời chị, địa điểm tùy chị chọn.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
- Chuyến này chúng ta tới Tân Vu tựa hồ không có tác dụng mấy...
Lưu Minh Huy và Dương Vân ở cùng một khoang, Trương Khác kéo bọn họ tới Tân Vu là để bày mưu hiến kế cho nhà máy rượu Vân Trì, nhưng trừ tiến hành giao lưu với nhân viên phòng thị trường nhà máy ra, ở phương hướng phát triển nhà máy Vân Trì, không đưa ra được mấy kiến nghị, vì Trương Khác biểu hiện quá xuất sắc.
Dương Vân cười nói:
- Hiện giờ rất ít cơ hội được nghe Khác thiếu gia lý luận rồi, chuyện đi này tôi thấy rất đáng.
- Lời của Khác thiếu gia có chỗ không nhất trí.
- Cậu nói những lời Khác thiếu gia nói trên tầu hỏa à?
Tâm tình của Lưu Minh Huy không được nhẹ nhàng như của Dương Vân, trên tàu hỏa tới Tân Vu, hắn mơ hồ nghe ra trong lời Trương Khác có chút ý cảnh cáo, nói cần phải khống chế kích động thị trường phi lý trí, nhưng tới Tân Vu lại đích thân chỉ điểm cho nghành rượu làm sao để mở cửa thị trường tốt hơn, lời nói trước sau ít nhiều có chỗ bất nhất, làm Lưu Minh Huy rất hoang mang.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~
Năm giờ sáng tàu thủy cập bến, nhìn bầu trời vẫn còn bao phủ bóng đen mùa mịt, chỉ có chút ánh sáng le lói phía đông, dậy vào cái giờ này thật là thống khổ, bốn tiếng nữa máy bay mới cất cánh, đi đâu cũng không thích hợp.
Trương Khác và Phó Tuấn xuống tàu, hai người kia tiếp tục ở lại, tàu thủy tầm ba bốn giờ chiều mới đến Hải Châu.
Ngoài bên tàu taxi rất ít, bị người ta nhanh chân lên trước mất rồi, chỉ có một cái xe nội địa cũ kỹ rách nát đang đỗ bên đường chèo kéo khách.
Trương Khác vỗ đầu, lên cái loại xe đó thế nào cũng bị chém đẹp, nhưng mà chẳng biết bao giờ mới có taxi qua đây, hình như trong một hai tiếng nữa không có tàu thủy cập bến.
Di động vang lên, Trương Khác lấy ra xem, là số điện thoại nhà Từ Học Bình, không ngờ giờ này ông đã dậy rồi.
- Tối hôm qua bác có nói chuyện với ba cháu, nghĩ giờ này chắc cháu tới nơi rồi, bác bảo Tiểu Ngô tới đón cháu.
- Không cần làm phiền tài xế Ngô đâu ạ...
Trương Khác vừa nói thế thì thấy lái xe của Từ Học Bình từ gốc cây đối diện đi tới, áy náy nói:
- Cháu nhìn thấy tài xế Ngô rồi, làm phiền bác quá, cháu còn tính lặng lẽ vào thành phố kiếm chỗ đốt thời gian một chút rồi lặng lẽ đi..
Từ Học Bình cười, tiếng cười rất khẽ, đại khái là gọi điện trong phòng ngủ:
- Cái tuổi của bác trời hơi sáng chút là tỉnh rồi, cách giờ làm việc còn sớm, hai bác cháu mình thế nào cũng kiếm được chuyện để nói...
Tới được Tân Mai Uyển thì trời mời tờ mờ sáng, gió ban mai hơi lạnh, có người chạy tập thể dục buổi sáng, Trương Khác vô tình liếc qua, không ngờ là Vạn Hướng Tiền.
Vạn Dũng bị điều khỏi Hải Châu, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ Vạn gia thế là hết, nhưng quan trường trong nước tuyệt đối không thể lấy lý thường ra suy đoán, dù sao Vạn Dũng tới Tân Thái vẫn là phó thị trưởng, lại không có nhược điểm trí mạng rơi vào tay người khác, cho nên triều vua nào triều thần đó, nói không chừng Vạn gia có ngày quay trở lại.
Xe đi vào viện tử nhà Từ Học Bình, trên hàng rào sắt các loại cây leo bò chằng chịt, trong gió thu đìu hiu, màu xanh vẫn chưa phai.
Từ Học Bình mặc áo thời Đường nhẹ mỏng, trông có vẻ mong manh, thấy Trương Khác khoác áo ngoài dầy, cười nói:
- Đám trẻ bọn cháu chẳng bằng ông già này, thời tiết đâu có lạnh như thế.
- Cháu nghe dự báo thời tiết nói mấy ngày nữa nhiệt độ giảm mạnh.
Trương Khác cười khì:
- Ai ngờ lần này dự báo không chuẩn xác.... Bác, phó chủ nhiệm Vạn có thói quen chạy bộ buổi sáng ạ?
- Trước kia thì không biết, hình như gần đây mới bắt đầu chạy.
Từ Học Bình cười nhạt:
- Chắc là nghe thấy tin tức tốt lành gì rồi.
Thấy Từ Học Bình tỏ ra chẳng bận tâm, trong lòng Trương Khác lại không dễ chịu lắm, nhưng hiện giờ đã đạt thành một sự hiểu ngầm ở mức độ nào đó với Đào Tấn, chẳng lo Vạn gia bày trò gì.
Thư phòng còn chưa bật đèn, nhưng không ai đẩy ý, Trương Khác và Từ Học Bình đều ngồi trong bóng tối, khi quen dần ánh sáng mờ mờ, Trương Khác nhìn khuôn mặt gầy gò của Từ Học Bình, ánh mắt vẫn sáng quắc, song không che giấu được hết sự mệt mỏi nữa.
Thanh tra công trình thủy lợi lưu vực Tiểu Giang đã được gần hai tháng, bất kể là công trình do bộ thủy lợi cấp tiền hay địa phương trực tiếp cấp kinh phí đều không ngừng bộc lộ ra vấn đề, xác định lập án điều tra tới chín vụ.
Không phải tìm ra sai phạm là xong, tỉnh còn ra sức bù đắp, diệt trừ ẩn họa, chuyện nào cũng khiến người ta toàn thân rã rời.
- Chắc bác còn có thể ăn Tết này ở Đông Hải.
Ngữ điệu của Từ Học Bình rất bình tĩnh.
- Bác sĩ được an bài đi đâu ạ?
Ông đã chủ động nói tới, Trương Khác không cần vờ như không biết nữa.
- Chưa có quyết định rõ ràng, bên trên có ý kiến chia rẽ, nếu không bác chẳng được ở lại đây ăn tết.
Phản ứng của Từ Học Bình với những việc này rất bình đạm:
- Vào cái tuổi của cháu nếu khuyên cháu cẩn trọng hành động ăn nói nói có lẽ không thích hợp lắm, nhưng Cẩm Hồ có mặt trên hồ sơ bên trên rồi, cháu cần cẩn thận đấy.
Tra Hải Dụ, tất nhiên liên quan tới Cẩm Hồ, Trương Khác đã biết việc này từ chỗ Liễu Chí Quân, bất kể là công khai hay âm thầm, bên trên sẽ phái người điều tra, y và Tạ Vãn Tình không nhận ra điều này, một mặt là Đào Tấn lên tiếng công bằng, hai là bên trên sau khi hiểu tình hình cơ bản, vẫn có người bảo vệ Từ Học Bình.
Điều này liên quan tới đối đầu cao tầng, Trương Khác tự biết thân phận lúc này nên không hỏi kỹ.
Nếu như TW đã nhìn tới rồi thì thận trọng là điều cần thiết, Trương Khác gật đầu, thành khẩn tiếp thu lời chỉ bảo của Từ Học Bình.
Từ Học Bình chuyển sang ngữ khí nhẹ nhàng hơn:
Tw cũng đang suy xét tăng cường địa vị của kinh tế dân doanh, đó là thay đổi của xu thế thời đại, không phải một nhóm người nào có thể nghịch chuyển. Cống hiến của Cẩm Hồ cũng là điều không ai phủ nhận được.
Nếu chẳng phải có hạng mục 6 tỷ của Tân Quang thì Cẩm Hồ làm sao lọt được vào mắt Đào Tấn? Bất kể là ai thay Từ Học Bình, đây đều là một lợi thế trọng yếu của Cẩm Hồ.
- Bác và bí thư Đào trao đổi rồi, nhân lúc bác còn ở Đông Hải, một số công tác có thể thúc đẩy...
Từ Học Bình lấy tờ báo nội bộ cho đăng phân tích của Diệp Trăn Dân về xu thế kinh tế Châu Á đưa cho Trương Khác:
- Nói không chừng Diệp gia nợ cháu một món ân tình lớn đấy, viện nghiên cứu tỉnh chúng ta cũng thảo luận bài viết này, mặc dù luận điệu của bọn họ không thay đổi, nhưng cũng không cứng đầu giữ suy nghĩ cũ nữa, dù sao những tệ nạn tồn tại của nền kinh tế Châu Á là có thật, không thể trợn mắt nói dối là không có được. Còn về TW có coi trọng bài viết này không thì bác không thể phán đoán. Nhưng trong tỉnh sẽ áp dụng một số biện pháp tích cực, hạng mục sắt thép liên hợp và kiến thiết đường cao tốc, vốn tỉnh đang do dự, giờ không cần nữa...
Chủ đề cuộc đàm thoại tiếp theo đó cũng nhắc tới việc Tân Quang và Hương Tuyết Hải vay vốn từ ngân hàng thương nghiệp Nhật, biện pháp hiện thực nhất là hai công ty này thế chấp ở nghân hàng tỉnh Đông Hải, do ngân hàng tỉnh đảm bào vay ngân hàng Nhật vay tiền Nhật với giá trị tương đương 150 triệu USD.
- Lần này chính phủ tỉnh tổ chức đoàn đại biểu mậu dịch tới Nhật, do bác đích thân dẫn đội, người phía cháu đã quyết định chưa, hay cháu đi?
Chỉ riêng hạng mục sắt thép liên hợp đã liên quan gần 100 tỷ Yên, đem so ra hạng mục của Hương Tuyết Hải và Tân Quang chỉ là hạng mục nhỏ.
Trương Khác lắc đầu:
- Tân Quang do Chu Du phụ trách, Hương Tuyết Hải là Đào Hành Kiện, chính là người đưa tài liều ngăn cản việc liên doanh với Samsung đó bác.
- Ồ, ra là cậu ta, trong tài liệu của cậu ta có nhắc tới quan điểm quật khởi sản nghiệp dân tộc rất cổ vũ lòng người, chuyến đi lần này bác không lo không tìm được người nói chuyện rồi.
Hiện tỉ giá đồng Yên so với USD là 79 ăn 1, tới năm 98 đại khái hạ xuống còn 150 ăn 1, tiếp theo đó trong thời gian dài duy trì ở giá 130 ăn 1, trượt giá từ 30 - 40%, vụ làm ăn này tuyệt đối đáng làm.
Ăn sáng xong cùng ngồi xe đưa Từ Học Bình tới chính phủ tỉnh, xe tới trước tòa nhà chính phủ, Từ Học Bình đột nhiên nói:
- Tiểu Lý tới Hải Châu, cháu thấy sao?
- A, xác định anh Lý tới Hải Châu rồi ạ?
Trương Khác mừng rỡ nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Cậu ta ở bên bác sáu bảy năm rồi, cá nhân bác không nỡ, nhưng không vì lòng riêng của mình mà lỡ dở tiền đồ của cậu ta được.
Thái độ của Trương Khác làm ông yên tâm, xem ra quan hệ hai bên thực sự tốt:
- Quốc Hải đã rèn luyện ở Hải Châu hai năm, tỉnh cũng đang thảo luận đưa cậu ta về.
Từ Học Bình chỉ nói tới đó rồi xuống xe, vẫy tay tiễn đám Trương Khác.
Con người có chí công vô tư tới đâu cũng có cảm tỉnh, Từ Học Bình có thể đưa Lý Nghĩa Giang cùng đi khỏi Hải Châu, nhưng có lợi với tiền đồ Lý Nghĩa Gian nhất là đưa hắn tới một hoàn cảnh tốt để trưởng thành.
Từ Học Bình ở vị trí tỉnh trưởng quá ngắn, Lý Nghĩa Giang không kịp lên cấp phó sở là một tổn thất, nhưng nhìn ở gốc độ khác, xuống khu huyện làm người đứng đầu dần dần đi lên, càng tạo dựng cơ sở chắc chắn cho sĩ đồ của hắn sau này.
Lý Nghĩa Giang tới Hải Châu sẽ do tỉnh an bài, không cần lo Chú Phú Minh gây cản trở, vị trí tốt xấu ra sao phải xem Đào Tấn, còn về Kim Quốc Hải quay về tỉnh, Đào Tấn xét tới nhân tố cân bằng, không thể cấp vị trí quá kém.
Tới sân bay thì trời đổ mưa, do những rặng núi đồi bao quanh, tỉnh thành cứ có cơn mưa lớn bất chợt như thế, máy bay vượt qua tầng mây, cảm giác tỉnh thành như cái khăn ướt chưa vắt khô vậy.
Trước khi cất cánh Trương Khác đã gọi điện cho Hứa Tư rồi, ngồi tưởng tượng vẻ sốt ruột của Hứa Tư khi chờ đợi ở sân bay.