- Đừng đứng mãi đây nói chuyện, tới Tượng Sơn đi.
Trương Khác đã gọi điện bảo Phó Tuấn tới đón, trong thời gian đợi xe, đêm vài suy nghĩ nói với hắn:
- Nhận thức của anh về Hải Châu sâu hơn một thằng nhóc như tôi, những kẻ kia và những xí nghiệp tiềm lực phát triển hẳn anh cũng tiếp xúc nhiều hơn tôi, tôi hi vọng ngân hàng thương nghiệp sau khi được thành lập sẽ là hậu thuẫn cho sự phát triển của Hải Châu, tôi và hai doanh nghiệp tham gia cổ đông đã hứa không huy động vốn từ ngân hàng, tất nhiên không hi vọng nhìn thấy ngân hàng trở thành công cụ lợi ích trong tay nhóm nhỏ nào đó.
Lý Nghị Hoa hiểu ý y, Trương Khác có năng lực đưa hắn lên ghế giám đốc ngân hàng, nhưng hắn phải chấp hành sách lược tài chính của Trương Khác.
Lý Nghị Hoa thắc mắc:
- Cẩm Hồ nếu như không cần huy động vốn từ ngân hàng vậy tại sao lại nhiệt tình với việc này như thế?
- Sức ảnh hưởng rộng hơn, có nghĩa là quyền lực lớn hơn.
Trương Khác cười:
- Có phải tôi là người rất có dã tâm không?
- Có lẽ lời này trong miệng một trung niên 40 tuổi nói ra càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Lý Nghị Hoa không che giấu, hắn 36 tuổi, trong lòng mặc dù chấn động, nhưng nghe Trương Khác nói vậy càng khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của y, lúc này hắn càng sốt ruột được vén màn chân tướng trong một mớ tin đồn không hay về Trương Khác.
Phó Tuấn lái xe tới, Trương Khác nới với Lý Nghị Hoa:
- Đi gặp một khách hàng lớn của ngân hàng sau này.
Tạ Vãn Tình hiện đem toàn bộ tinh lực đặt trên trường học và vườn bách thảo, nói cách khác hoạt động của Hải Dụ đa phần hạn chế ở Hải Châu, đem tài chính thành tiền gửi vào ngân hàng, sẽ không vì tính hạn chế vùng miền của nó mà bị ảnh hưởng.
Trong khi đó hoạt động kinh tế của Ái Đạt, Tân Quang chủ yếu nằm ngoài Hải Châu, không thể đem tài chính gửi ngân hàng thành phố thời gian dài.
Trừ Hải Dụ ra thì công ty của đám Thịnh Thanh đều không có kế hạch phát triển ra bên ngoài với quy mô lớn, thành khách hàng quan trọng của ngân hàng.
Trương Khác đã định đưa Lý Nghị Hoa lên làm giám đốc ngân hàng, tất nhiên phải nắm đủ chắc.
Sau khi nhập thu, cảnh chiều dưới vách phía nam Tượng Sơn trở thành đậm chất thơ, cây phong lá đỏ hai bên đường, tầng lá dầy phủ kín mặt đất, gió mát từ sông thổi vào, tất cả làm người ta cảm thấy như bước vào vùng đất hoàn toàn khác.
Lý Nghị Hoa lần đầu tiền được nhìn thấy một vườn bách thảo quy mô tinh xảo như thế, trong quy hoạch vườn bách thảo còn kéo dài tới phía nam đường Công Nông, hiện vẫn chưa dùng hết hai trăm mẫu.
Văn phòng của vườn bách thảo nằm phía nam, diện tích kiến trúc tuy không lớn, nhưng hao tốn không ít tâm tư của Tạ Vãn Tình, đa phần diện tích của tòa tiểu lâu hai tầng dùng tường bằng kính, làm cả tiểu lâu phủ trong ráng chiều hoàng kim, chiếu lên văn phòng, chiều lên bàn làm việc, chiếu người một mỹ nhân, làm toàn thân như dát thêm lớp ánh vàng óng ánh, đẹp không gì tả xiết.
Trương Khác nhìn cô, sóng lòng trào dâng, quên mất cả Lý Nghị Hoa bên cạnh, quên cả nữ trợ lý trong văn phòng đang nhìn y nghi hoặc.
- Sao em lại tới đây?
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Khác đang nhìn mình đắm đuối, không biết y đứng đó ngắm nhìn mình bao lâu rồi, trái tim xao xuyến, thấy phía sau Trương Khác còn có một người nữa, nở nụ cười dịu dàng, nhưng thu vẻ mặt không nên có lại.
- Em vốn định qua đây xem mà.
Trương Khác đi tới:
- Đây là Lý Nghị Hoa của quỹ tín dụng, cùng anh ta tới bái phỏng chị.
- Ồ, tôi đọc bài viết của anh rồi.
Tạ Vãn Tình đưa tay mời hai người bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, Trương Đình lúc này đã mang cà phê pha xong lên bàn, xem ra Trương Khác đã đứng ở cửa mình mình mấy phút, không biết người khác nhìn ra điều gì không, Tạ Vãn Tình nhân lúc nâng cốc cà phê lên trừng mắt nhìn hắn.
Trương Khác mặt dầy nhe răng cười.
Lý Nghị Hoa chỉ dám dùng khoe mắt nhìn người phụ nữ nghe nói lắm tiền nhất Hải Châu này, hình như còn là một quả phụ, có lẽ do xuất thân gia đình tốt, lại sống trong phú quý làm cô gái trước mắt tỏa ra khí chất cao quý điển nhã, khiến hắn không khỏi tự ti.
Ngồi trong văn phòng trò chuyện chốc lát Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa Lý Nghị Hoa về thành phố, y ở lại. nguồn TruyenFull.vn
- Buổi tối em đi đâu không?
Trong văn phòng không còn ai khác, Tạ Vãn Tình thả lòng, trong khí chất điển nhã lộ ra vẻ quyến rũ, dịu dàng.
- Chị, ra ngoài đi dạo đi, bên ngoài đẹp như thế, ngồi lý ở đây thật đáng tiếc.
Trương Khác cầm áo khoác cảu Tạ Vãn Tình trên lưng ghế lên:
- Có cần em mặc giúp chị không?
Tạ Vãn Tình nhìn qua cửa kính, Trương Đình không có ở gian thư ký, quay người đưa chiếc lưng uyển chuyển về phía Trương Khác, để y giúp mình mặc áo, cài cúc, thừa cơ hôn nhẹ lên cổ, tim đập thình thịch, có chút kích thích vụng trộm.
Áo khoác mùa xanh thẫm vừa người, phía cổ lộ ra áo sơ mi màu ngà cổ áo cầu kỳ, quần jean bó màu thẫm, chiếc giày da cao cổ, tất cả cấp cho người ta cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị, đó là hình tượng công tác Tạ Vãn Tình luôn thể hiện ra bên ngoài chỉ có Trương Khác mới được tiếp xúc với với cơ thể nóng bỏng như lửa Hỏa Diệm Sơn được hàn băng bao phủ kia.
- Đợi lát nữa tôi sẽ tự lái xe về.
Tạ Vãn Tình ra ngoài văn phòng nói với Trương Đình.
Mặc dù qua kính cũng ngắm được hết sắc thu bốn xung quanh, nhưng dù sao không bằng cảm giác từng làn gió mát mơn man phất nhẹ lên da thịt, cùng hương thơm hoa cỏ.
Đi lên con đường nhỏ trải đá cuội rẽ vào rừng trúc, Tạ Vãn Tình cho một tay vào túi áo khoác, Trương Khác cũng cho tay vào đo, hai bàn tay nắm lấy nhau, người ngoài dù nhìn thấy cũng chỉ cho rằng hai người họ đi hơi gần nhau mà thôi.
- Buổi tối em sẽ tới Tân Vu, đưa cả Dương Vân và Lưu Minh Huy đi cùng, việc trù bị nhà máy rượu đã xong, em lười động não, lôi hai bọn họ đi chỉ chiêu cho ba em.
- Em tận dụng triệt để thật đấy.
Tạ Vãn Tình cười, mặc cho Trương Khác nghịch ngợm gãi gãi lòng bạn tay của mình:
- Gần đây Khoa Vương có hành động khá lớn.
- Tạ Kiếm Nam làm thị trường rất bài bản, hiện giờ tất cả con số thị trường đều rất tích cực, bọn họ muốn Khoa Vương lớn mạnh hơn nữa cũng chẳng có gì lạ.
- Em có định nói chuyện với Lưu Minh Huy không?
- Có chứ ạ, dù sao hắn cũng đã cống hiến cho Ái Đạt, tới Khoa Vương, hắn không thể có con đường rộng hơn để đi.
Trương Khác gật đầu, nếu không phải nỗ lực lần cuối giữ hắn lại, Trương Khác chẳng cần cố kéo hắn đi Tân Vu lần này.
Gió chiều thổi qua rừng trúc, phát ra tiếng xào xạc, Trương Khác miết lòng bàn tay Tạ Vãn Tình, thật không hiều vì sao mỗi tấc da thịt của cô lại non mềm như thế, chỉ sờ bàn tay thôi đã có cảm giác tiêu hồn, tiếc là lúc này không thể làm những chuyện tiêu hồn hơn nữa, đành dằn lòng nói:
- Có chuyện muốn nói với chị, em muốn chuyển vài tháng tiền hàng của Ái Đạt tới Hong Kong.
Tạ Vãn Tình quay người lại nhìn Trương Khác:
- Thời gian qua em luôn nghiên cứu khiếm khuyết của kinh tế ĐNÁ, em muốn thừa nước đục thả câu.
- Nước đục cũng không dễ thả câu, thừa lúc cháy nhà hôi của càng làm người ta thù.
Trương Khác mỉm cười, thừa lúc cơn bão tài chính kiếm một mẻ lớn thì dễ thôi, nhưng sau này người ta sẽ tính sổ, Cẩm Hồ muốn làm lớn, muốn ảnh hưởng, thì không thể làm quan hệ với các chính phủ xấu đi, muốn kiếm lợi phải khéo léo một chút:
- Mùa hè năm sau Hong Kong trở về, kinh tế rất dễ bị chính trị bắt cóc, trước nguy cơ, luôn có sự phồn vinh điên cuồng, trong khoảng thời gian phồn vinh nhất đó, có thể thuận lợi chuyển Ái Đạt vào thực nghiệp Gia Tín mới là mục tiêu chủ yếu nhất của chúng ta, còn lại chỉ là kiếm thêm chút tiền tiêu vặn mà thôi.
Hai người đi sâu vào bên trong rừng trúc, Tạ Vãn Tình nâng khuôn mặt Trương Khác lên, cười duyên dáng nói:
- Chị thật muốn bổ óc em ra, xem xem rốt cuộc bên trong đó có gì khác với người bình thường.
Trương Khác một tay ôm lấy chiếc eo thon của cô, một tay vuốt ve mái tóc xuôn mềm, cười gian:
- Chị nghiên cứu hết chỗ khác trên người em rồi, giờ bắt đầu muốn nghiên cứu óc em hả?
- Biến, nói năng bậy bạ gì đó?
Tạ Vãn Tình gắt giọng:
Trương Khác cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào mắt cô, ghé đầu vào cổ Tạ Vãn Tình hít lấy hương thơm man mát từ cơ thể cô tỏa ra, dục vọng kích thích mạnh mẽ, dùng hai tay bóp mạnh cặp mông căng tròn, áp miệng lên cánh môi đỏ thắm của cô.
Tạ Vãn Tình khẽ "ưm" một tiếng, khép mặt lại, phó mặc cơ thể trôi theo cảm xúc....
Trương Khác đưa Tạ Vãn Tình tới một chỗ cây cối um tùm, từ từ đặt Tạ Vãn Tình xuống, từ đầu tới cuối không rời khỏi cánh môi cô, y hôn một cách tham lam mê luyến, Tạ Vãn Tình nhắm mắt phát ra tiếng rên nho nhỏ, tay Trương Khác đưa tay xoa bóp bầu ngực Tạ Vãn Tình, cảm giác săn chắc đàn hồi đó làm người ta ngất ngây, một tay lần xuống định cởi thắt lưng Tạ Vãn Tình, đúng lúc này Tạ Vãn Tình tỉnh lại, giữ lấy tay y, nói nhỏ:
- Đừng, chỗ này không được ….
Nhưng cô không dám có cử động mạnh, cô biết làm thể lúc này chỉ tổ khơi lên thú tính của nam nhân, giọng run run nói:
- Trương Khác, người ta thấy thì sao….
- Chị, chỗ này không ai thấy đâu, với lại giờ này công nhân đi làm về hết rồi.
- Nhưng ….
Trương Khác làm sao chịu nghe nữa, đôi mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng hơi thở gấp gáp làm y mất đi lý trí, giữ lấy khuôn mặt cô cúi xuống hôn, Tạ Vãn Tình lắc mạnh đầu, không cho y thành công, cô tức mình đưa tay nhéo lên hông y một cái rõ đau.
- Á…
Trương Khác không kìm được thét lên một tiếng, cắn chặt răng không dám phát ra tiếng kêu nữa.
Tạ Vãn Tình cũng hết hồn tay cứng đờ trên hông Trương Khác, không dám có thêm một hành động nào nữa, một lúc sau không thấy xung quanh có động tĩnh gì, trừng mắt lên nhìn y, tay nhéo bên hông uy hiếp.
Trương Khác không dám dùng sức mạnh nữa, đau khổ khẩn cầu:
- Chị, chiều em lần này đi …
Tạ Vãn Tình trông dáng vẻ y như thế mím môi cười rất đắc ý, tay bất giác lỏng ra, Trương Khác nhân cô hội cúi xuống, mục tiêu lần này là dáy tai Tạ Vãn Tình, y biết đó là nơi đặc biệt mẫn cảm của cô, mỗi lần cô từ chối Trương Khác luôn tấn công vào đó, chưa bao giờ thất bại.
Nhưng hiển nhiên Tạ Vãn Tình hiểu điểm yếu cơ thể mình không kém Trương Khác, phát hiện ý định của y, dùng hết sức đẩy Trương Khác ra ngồi lên người y, chớp mắt giọng trở nên êm ái rung động lòng người:
- Muốn tới vậy sao?
Trương Khác gật đầu không do dự.
Tạ Vãn Tình liềm môi hồng, ánh mắt lả lơi:
- Muốn tới mức nào?
- Rất, rất muốn …
- Vậy thì được …
Giọng Tạ Vãn Tình tưởng chừng có thể làm tan chảy sắt thép, cô từ từ đưa tay lên cởi nút áo cổ trên cùng, Trương Khác tức thì lưỡi khô cổ cháy, y thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Vãn Tình đột nhiên có hành động này, chiếc áo cổ thứ hai mở ra, một khe ngực sâu hun hút xuất hiện, Trương Khác cảm thấy huyết địch toàn thân sôi trào, chỗ nào đó trên thân thẻ phồng lên như muốn bung ra, dưới chiếc áo sơ mi kín đáo đoan trang của Tạ Vãn Tình là áo lót màu đỏ cực kỳ gợi tình…
Trương Khác đang chờ đợi Tạ Vãn Tình mở thêm một cái cúc nữa, thì cô đưa bàn tay vuốt nhẹ lên chỗ phồng lên của y, cười nhỏ khúc khích, kéo khóa xuống, móc nó ra ngoài, hé cặp môi gợi cảm ngậm lấy thứ nóng rẫy đó.
- A..
Trương Khác không kìm được tiếng rên, sự nhiệt tình nóng bỏng của Tạ Vãn Tình làm y không ít lần bất ngờ, ngỡ như một giấc mơ, song khoái cảm kia cực kỳ chân thật, toàn thân choáng váng trong ngây ngất, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.
Chiếc lưỡi vừa mềm vừa ướt đó làm Trương Khác muốn phát điên, y mở choàng mắt, muốn đẩy Tạ Vãn Tình xuống phát tiết dục vọng sắp thiêu đốt mình thành than.
Nhưng đúng lúc Trương Khác mở mắt bật dậy thì Tạ Vãn Tình cũng nhảy lùi ra đằng sau, vừa cài cúc áo vừa nói:
- Cho em một bài học xem sau này dám bắt nạt chị không?
Nói xong chạy mất, để lại bóng lưng tuyệt đẹp cùng tiếng cười khúc khích, và một kẻ tồi nghiệp bị dục vọng dày vò