Trừ thi thoảng cùng Trương Khác tới Thịnh Thế Niên Hoa ra, Đường Thanh chưa chính thức qua đêm ở một quán bar, nên cùng hai cô bạn chơi bời hò hét hết sức hưng phấn, cô nàng hiếm khi được một lần không ngủ gật.
Ba cô gái không ngừng được người ta chuyển giấy đến làm quen, hết sức bất ngờ là Tô Nhất Đình thu được nhiều giấy nhất, hơn nữa còn thu được nhiều hơn rất nhiều, Đường Thanh ngọt ngào ngây thơ còn đỡ một chút, dung mạo lạnh lẽo băng sương của Trần Phi Dung làm tuyệt đại đa số nam giới không đủ tự tin, khiến cho cô cả tối chỉ nhận được hai tờ giấy mà thôi.
Đến khi khách khứa về hết, đóng cửa cài then, Hứa Duy và nhân viên công tác quét dọn vệ sinh, Đường Thanh và Trần Phi Dung hết sức hâm mộ Tô Nhất Đình, cướp lấy giấy của cô đọc lớn, tiếp đó bò lăn ra cười.
Tô Nhất Đình hai tay chống hông, giậm chân tức tức thét lên:
- Toàn một cái lũ vô dụng, thời trung học đã thế rồi, luôn muốn mượn mình tiếp cận Phi Dung.. Á, xem cái tờ giấy chết tiệt này viết này " chiếc BMW của tôi liệu có thể may mắn đi chơi đêm nay", ***, hình như tự tin của hắn chỉ có ở trên cái xe BMW! Hừ, mình thấy tên đó bây giờ thành đáng yêu rồi.
Cô ta hếch mũi về phía Trương Khác:
- Mặc dù cũng rất đáng ghét, ít nhất mặt cũng đủ dày, không ỷ vào mấy thứ đó tiếp cận con gái. Đáng tiếc không thể xẻ ra cho mọi người hưởng chung.
- Bạn có bản lĩnh thì cứ tới mà tranh một phần.
Đương Thanh nghênh mặt nói.
- Xí, thế chẳng phải mình chê cuộc sống của mình quá thoải mái à?
Tô Nhất Đình khinh thường nói:
- Mình cần một chàng trai trung thủy với mình coi tất cả những mỹ nữ khác như bùn đất, cho dù nam nhân của bạn có thể thể làm được điều đó, cũng chẳng ngăn được bùn đất chất đống lên người cậu ta. Nếu chẳng phải thấy bạn mang mối thâm tình với cậu ta, thì với tư cách một người bạn, mình khuyên bạn tránh xa loại nam nhân này một chút.
- Ê này, nói đụng chạm gì tới tôi đấy?
Quán bar yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nhạc dịu nhẹ, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy bọn họ bàn tán về mình, quay đầu lại nói:
- Mọi người quen thì quen, bạn nói lung tung tôi sẽ tố cáo bạn phỉ báng mình.
Tô Nhất Đình chẳng thèm ngó tới y, hỏi:
- Bọn họ là nam nhân cả, nói cái gì với nhau mà hăng thế, bỏ cả đống mỹ nữ chúng ta qua một bên.
- Mình làm sao mà biết được?
Đường Thanh chỉ cười, chuyện của Cẩm Hồ đâu thể tùy tiện nói với người khác.
Quán rượu đã dọn dẹp xong, các nhân viên khác về hết, Tôn Tĩnh Mông mở một chai Hennessy XO, vẫy tay gọi Hứa Duy tới, nheo mắt nói với Trương Khác, Diệp kiến Bân:
- Hai người còn định nói chuyện tới khi nào, có muốn uống cùng một ly không?
Rượu XO bên này đều đều là của Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương bận rộn chuyện công ty chế tác nhạc, Diệp Kiến Bân ít tới đây, làm đám Tôn Tĩnh Mông hưởng lợi.
Trương Khác đứng dậy:
- Những chuyện này để hôm khác nói đi, bên phía Liễu Chí Quân, anh đi cùng chứ?
Diệp Kiến Bân gật đầu, không tính hai người tính cách hợp nhau, Diệp gia sớm đã coi Trương Khác thành đối tác quan trọng nhất, dù sĩ đồ của Từ Học Bình gặp trở ngại, Diệp gia cũng hi vọng về chính trị có liên hệ và ủng hổ mật thiế với Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành.
Liễu Chí Quân hẹn Trương Khác đại biểu cho Đào Tấn, bất kể tiền đồ của Từ Học Bình ra sao, Cẩm Hồ đã có một địa vị tương đối quan trọng trong bản đồ kinh tế tỉnh, Ái Đạt càng là một trong số ngôi sao sáng chói nhất trong nước, cho nên dù Từ Học Bình có ngã, có người muốn chèn ép Cẩm Hồ thì cũng có người đứng ra bảo vệ Cẩm Hồ.
Đào Tấn có ý muốn tiếp với Trương Khác cũng là điều hợp lý, nhưng gián tiếp nói rõ tiếp theo Từ Học Bình rất có thể rời khỏi Đông Hải.
Trương Khác không muốn được Đào Tấn chiếu cố quá nhiều, tránh sau này sực phát triển của Cẩm Hồ bị gò bó, chuyện cân bằng với quyền lực chính trị, luôn luôn là một trong số vấn đề trọng yếu xí nghiệp dân doanh trong nước phải suy nghĩ kỹ. Cho nên Trương Khác muốn đưa Diệp Kiến Bân đi cùng mượn Diệp gia tăng sức nặng cho bên mình.
Ở quán bar uống rượu tới hai giờ sáng mọi người mới về.
Tôn Tĩnh Mông có thuê phòng ở ngõ Học Phủ, trừ Hứa Duy ra, cô ta còn kéo thêm cả Lệnh Tiểu Yến tới, không thể chứa thêm người nữa rồi.
Trương Khác hơi lấy làm lạ, Hứa Duy và Lệnh Tiểu Yến đều học nghành tương quan, quản lý quán bar sẽ tích lũy chút kinh nghiệm, hơn nữa họ đã lên năm thứ tư, nếu không định tiếp tục học nghiên cứu sinh thì thực tiễn xã hôi trở nên quan trọng, như Giang Đại Nhi dù nghỉ học nửa năm cũng không ảnh hưởng tới tốt nghiệp.
Tôn Tĩnh Mông học biên đạo múa, cô ta đầu tư nhiều tinh lực vào bên này như thế, chuyện học hành chắc chắn phải bỏ bê.
Đi tên con đường lát đá xanh phủ rêu của ngõ Học Phủ, Trương Khác tò mò hỏi Tôn Tĩnh Hương vấn đề này.
- Nữ nhân nếu không muốn dựa dẫm vào nam nhân thì phải tự kiếm tiền mới được.
Uống rượu xong, Tôn Tĩnh Mông cả cổ ánh sắc hồng quyến rũ, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Trương Khác:
- Anh không biết chứ, chị tôi lập công ty Hoa Âm, còn bị người Cát gia nói là làm nhục gia phong, nhưng bọn họ mỗi bữa tiếc bỏ ra chục vạn mời minh tinh đi cùng, còn tìm mọi cách để đưa những minh tinh đó lên giường, lại không thấy nhục gia phong, anh có thấy cái gia phong này kỳ quái không?
Trương Khác nhếch mép cười, Cát gia đúng là đem cái xã hội nam quyền tối thượng phát huy tới đỉnh điểm rồi, với tính cách của Tôn Tĩnh Mông làm sao chịu bị gia tộc áp chế.
Tôn Tĩnh Mông dựa hơi rượu vung cánh tay mềm nhũn lên:
- Cái ngõ này sắp giải tỏa rồi, khi đó 1978 cũng không còn tồn tại nữa...
- Giải tỏa ngõ Học Phủ? Không dễ vậy đâu.
Trương Khác nhìn con đường lát đá lồi lõm cũng ngồi nhà sập xệ hai bên, ngõ Học Phủ đúng là cần xây dựng lại, nhưng mau thuẫn giữa doanh nghiệp đầu tư và chủ nhà còn chưa giải quyết được, mâu thuẫn chủ yếu không nằm trong căn nhà ở bình thường ngõ, mà là chuyện bồi thưởng cho nhà thương nghiệp hai bên ngõ.
Vào năm 97 khi chính thức khởi động việc giải tỏa, hộ kinh doanh yêu cầu đổi sang nhà diện tích kinh doanh tương đương, nhưng phía nhà đầu tư chỉ đồng ý bồi thường 5000 một mét vuống, mà căn cứ vào giá thuê nhà năm 96 tính toán, giá trị mỗi mét vuông diện tích kinh doanh ở đây lên đến 2 vạn cũng không phải là quá, chênh lệch lớn về lợi ích đủ gây mâu thuẫn kịch liệt.
Vì để giải tỏa được, đám nhà đầu tư giở mọi thủ đoạn hăm dọa trấn áp, tới năm 98 khi mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, chủ hộ ở đây đổ dầu lên người ngăn cản giải tỏa, không ngờ giám đốc công ty giải tỏa cũng nóng máu búng mẩu thuốc lá trong tay ra, dẫn tới hậu quả thảm trọng một chết, một trọng thương, thiêu cháy nửa con đường, tình phải ra mặt dừng chuyện giải tỏa.
Ngõ Học Phủ phải tới tận năm 2002 mới giải tỏa thành công, nhưng trải qua bao năm vật lộn như thế, ngõ Học Phủ đã hoàn toàn đi xuống rồi.
Tôn Tĩnh Mông tưởng rằng chuyện giải tỏa sẽ mau chóng được thực hiện, Diệp Kiến Bân thì biết chuyện giải tỏa không phải đơn giản như thế, trừ khi chính phủ có thể làm việc công bằng công chính, trừ khi đám nhà đầu tư kia có lương tâm.
Diệp Kiên Bân hỏi Trương Khác:
- Có hứng thú với vụ này không?
- Có xen vào được không?
Trương Khác hỏi ngược lại:
- Xen vào được mới có thể nói tới hứng thú hay không.
Kiến Nghiệp là thành phố cấp phó tỉnh, mặc dù về hành chính được tỉnh quản lý, nhưng kinh tế hưởng thụ quyền hạn riêng, giống như Huệ Sơn, thị trưởng và bí thư thành ủy của hai thành phố này phải được TW phê duyệt mới có thể nhậm chức. Nguồn tại http://Truyện FULL
Bình thường mà nói tuyệt đại đa số chính sự của Kiến Nghiệp ở tỉnh khó trực tiếp can dự vào, ở hạng mục béo bở thế này càng không cho phép.
Đưa Tôn Tĩnh Mông, Hứa Duy về trước rồi mới đi lấy xe.
Trương Khác lái xe chở ba cô gái về biệt thự, sáng hôm sau nhật được điện thoại của Liễu Chí Quân mới Trương Khác và Đường Thanh đi ăn cơm tây gần Kiến An Môn, Trương Khác vờ vô ý nhắc tới chuyện uống rượu với Diệp Kiên Bân hôm qua, tất nhiên Liễu Chí Quân gọi điện mời vợ chồng Diệp Kiên Bân cùng ăn cơm trưa.
Liễu Chí Quân mặc dù không tiếp xúc mấy với Diệp Kiến Bân, nhưng người có địa vị như bọn họ ở tỉnh thành, tuổi tác lại tương đương, luôn có phương thức liên hệ với nhau.