Quan Lộ Thương Đồ

Chương 370: Nhân Tuyển Thư Ký Của Đường Học Khiêm

Đám Giang Thượng Nguyên ra khỏi phòng rồi, Trương Khác bình phẩm:

- Ông ta ghê lắm đấy.

Trương Tri Hành cười không nói gì.

- Ba, phạm vi chức vụ của ba được xác định chưa?

- Cuộc họp hôm nay là để thảo luận cái này, ba vốn không nên tham gia, nhưng bí thư Giang điểm danh ba tới, ba phân quản công nghiệp, ngoài ra còn có phụ trách cải tạo xí nghiệp.

Trương Khác trầm ngâm:

- Vây là ba về làm nghề cũ rồi, có điều tình hình ở Tân Vu khác với Hải Châu, ít nhất ở Hải Châu ba được bác Đường toàn lực ủng hộ, ở Tân Vu e không có một ai.

- Ba cũng nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng việc đã giao vào tay thì cứ làm thôi, hôm nay trên cuộc họp, bí thư Giang còn yêu cầu rõ ràng tham khảo mô hình Cty cổ phần Hải Châu, thị trưởng Lưu Tước tựa hồ không vui lắm.

Trương Tri Hành bình thản nói:

- Bí thư Giang có quan hệ mật thiết với Giản Chí Khang của phòng tổ chức tỉnh ủy, cho nên biết chuyện của con, những người khác quan hệ với tỉnh hơi kém hơn.

- Hai người đứng đầu địa phương đều có xung đột mà, bí thư Giang để ba phụ trách cải tạo xí nghiệp, Lưu Tước không vui, xem chưa chắc ông ta làm thế nguyên nhân từ con, mà có dụng ý khác.

Trương Khác ngẫm nghĩ:

~~o0o`

~~- Tiểu Vệ.

Vệ Lan hai tay chống cằm, đứng ngây ra ở quầy phục vụ, nghe thấy tiếng Địch Đan Thanh gọi thì giật nảy mình:

- Chị Địch, có chuyện gì vậy ạ?

- Sao ngây ra thế?

Địch Đan Than đi tới:

- Chị thấy nhà thị trưởng Trương chuẩn bị lái xe đi phải không?

- Vâng ạ, họ nói đi tìm chỗ ăn cơm.

- Ồ...

Địch Đan Thanh xoay người bước đi.

- Chị Địch.

Vệ Lan gọi nhỏ:

- Chuyện gì vậy?

- Nhiệm vụ bí thư Giang giao cho, có thể để người khác làm không ạ?

Vệ Lan rụt rè hỏi:

- À, chuyện đó hả? Đưa con trai thị trưởng Trương dạo Tân Vu thôi mà, có gì khó xử à?

- Anh ta.. Mắt anh ta nhìn em chẳng khác gì những nam nhân khác.

Vệ Lan mặt đỏ lên:

- Hi hi, ra là thế.

Địch Đan Thanh phì cười:

- Ai bảo em đẹp như hồ ly tinh vậy, cậu ta mới 18 tuổi, thích em là thường thôi, em sợ người ta dám ra tay ăn thịt em sao? Mà nói ra để cậu ta ăn cũng tốt, chỉ cần không cho cậu ta nhả ra là được, người ta không chỉ là công tử của phó thị trưởng, còn là con nuôi của tỉnh trưởng đấy. Chị mà trẻ lại vài tuổi nữa, thế nào cũng quyến rũ cậu ta.

- Khụ khụ...

Trương Khác ho khẽ một tiếng, nhắc nhở hai mỹ nữ sự tồn tại của mình, có điều nghĩ Địch Đan Thanh quyến rũ mình, cảm giác chắc được lắm, không hiểu mình có định lực chống đỡ được không, nhìn Định Đan Than chống tay vào quầy phục vụ, chiếc váy bó sát cặp mông tròn vểnh cao, tưởng tượng quang cảnh bên trong, Trương Khác cảm thấy khả năng mình kháng cự nổi không quá 10%.

- Á...

Vệ Lan thấy Trương Khác đứng ở cửa, lời vừa rồi bị y nghe hết cả, mặt đỏ như tôm luộc, chân tay cứ cuống hết cả lên.

Địch Đan Thanh chỉ thoáng xấu hổ, khuôn mặt diễm lệ phớt hồng, có điều khôi phục trấn tĩnh rất nhanh, ánh mắt đong đưa, cười duyên dáng hỏi:

- Sao cậu lại quay về? Tôi đang thảo luận với Vệ Lan xem cậu có bạn gái chưa đó, nếu chưa có, tôi định giúp cậu tìm một cô, cậu thế Tiểu Lan của chúng tôi thế nào?

- Ở Tân Vu thì đúng là chưa có bạn gái.

Trương Khác nhếch môi cười, xem chừng Giang Thượng Nguyên không chia sẻ tin tức cho người khác, Địch Đan Thanh không biết thân phận của mình, thế cũng tốt, càng tự do, 18 tuổi đầu mà đi đâu cũng được người ta cung phụng nịnh nọt, cảm giác như quái thai vậy:

- Ở đây có bản đồ Tân Vu không?

Vệ Lan đưa bản đồ cho Trương Khác, đầu cúi gằm không dám nhìn y, cái cổ thon dài đỏ lựng cực kỳ dụ hoặc.

Trương Khác cầm lấy bản đồ đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại:

- Làm dẫn đường cho tôi thấy ngại lắm sao?

- Á...

Vệ Lan vừa mới thở phào đưa tay vỗ vỗ ngực thì Trương Khác thình lình hỏi một câu, mắt tròn xe, luống cuống chẳng biết trả lời thế nào.

- Sao thế được.

Địch Đan Thanh tươi cười che giấu hộ Vệ Lan:

- Đúng lúc nhà Tiểu Vệ có chuyện, nhưng cũng không quan trọng lắm.

- Chị Vệ nếu không muốn, vậy chị Địch mấy ngày này bỏ thời gian cùng tôi đi ngắm cảnh Tân Vu được không? Chị nhất định làm cảnh sắc Tân Vu đẹp lên không ít.

Trương Khác cười tủm tỉm.

- Tôi...

Tới lượt Địch Đan Thanh trở tay không kịp:

- Tôi, nếu có thời gian, đương nhiên sẵn lòng bồi tiếp cậu, cậu là khách quý của Tân Vu mà.

Nhìn nụ cười tà mị của Trương Khác trước lúc quay đi, Địch Đan Than vuốt ngực:

- Bà cô này nhìn nhầm người rồi, thẳng nhóc đó đâu phải là gà non. Nếu để em đi cùng cậu ta thì khác gì đem dê vào miệng cọp, chị thấy y cũng chỉ ở Tân Vu là chưa có bạn gái thôi.

Vệ Lan cười khinh khích, đẩy vai Địch Đan Thanh:

- Vậy chị đi với cậu ta đi, em thấy cậu ta hứng thú với chị đấy, mà nhìn kỹ thì cậu ta rất đẹp trai...

~~o0o

Trương Khác chẳng để ý Vệ Lan và Địch Đan Thanh bàn tán mình sau lưng thế nào, y đang suy ngẫm về thái độ của Giang Thượng Nguyên, nếu đổi lại là người khác, bí thư thành ủy thân thiết với mình như thế thì còn mong gì hơn, nhưng Trương Khác không thế không nghĩ xa hơn.

Giang Thượng Nguyên làm bí thư Tân Vu sắp tám năm rồi, sao không tính toán cho được, ông ta có quan hệ thân mật với Giản Chí Khang có khi cũng vì nguyên cơ này, chưa biết ý đồ ông ta làm gì, nhưng tạm thời cứ vờ vịt đối phó, mỗi người chiếm lấy lợi ích mình muốn là tốt nhất.

Đưa bản đồ cho cha, Trương Khác nói:

- Nội thành Tân Vu được có tí xíu thế này, ba mẹ tới ba ngày rồi mà còn phải dựa vào bản đồ à?

- Ba làm gì có thời gian đi chơi, mẹ con mù đường, không có mười ngày nửa tháng, dù ở một thị trấn nhỏ cũng chẳng biết lối mà về.

Trương Tri Hành đặt bản đồ lên đùi, tìm vị trí trước rồi chỉ cho Phó Tuấn xem.

- Con để lại hai cái xe ở Tân Vu cho ba mẹ dùng.

Trương Khác ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu lại hỏi:

- Ba mẹ thích xe gì?

- Kinh tế Tân Vũ không tốt, nhưng chính phủ thành phố không nghèo lắm, các phó thị trưởng đều được phân phối xe, ba không muốn đặc thù.

Trương Tri Hành khẽ thở dài:

- Con chuẩn bị xe ẹ con thôi, đừng nổi quá.

- Được ạ, con bảo Phó Tuấn chọn mấy tấm ảnh cho ba mẹ chọn. Ba dùng xe chính phủ sao hôm nay không có người đưa ba về? Thư ký, phó thư ký trưởng phân phối cho ba đã được quyết chưa, con có cần gặp họ không?

- Xe cấp cho ba hôm nay đưa tới xưởng bảo dưỡng rồi, còn thư ký và phó thư ký trưởng đều có rồi, nhưng ba không vừa ý lắm, phó thư ký trưởng thì không đổi được, vài ngày nữa ba đổi thư ký, nhưng mà mới tới nên ba cũng chẳng tìm được ai thích hợp.

Trương Tri Hành hơi cau mày lại:

- Một lần bị rắn cắn, mười năm bị dây thừng, bác Đường bị Diệp Tân Minh đâm sau lưng, hai năm qua không có thư ký chuyên trách, hai năm qua ba mệt như thế rồi mà cũng định học bác Đường sao?

Trương Khác hơi lo:

- Ba và bác Đường con nhìn người đều không phải là giỏi lắm, chuyện này đổi lại là ai cũng không thể không e ngại được.

Trương Tri Hành mỏi mệt thừa nhận:

- Phải rồi, vậy ai thay ghế thư ký trưởng của ba? Ba không còn ở Hải Châu nữa, bác Đường thế nào cũng phải tìm thư ký chuyên trách chứ ạ? Bác Đường có tìm ba nhớ tiến cử không?

Trương Tri Hành lắc đầu nói:

- Vị trí thư ký trưởng sắp xếp theo tư lịch bối phận, tùy tiện thay đổi thế nào cũng có người ý kiến, còn về thư ký chuyên trách thì ba không nghĩ ra ai thích hợp, người làm quan như ba và bác Đường không được người ta hoan nghênh.

Chuyện này Trương Khác có suy tính trước rồi, chẳng qua bận bịu nhiều việc nên giờ mới nhớ ra:

- Ba có biết Hứa Thụy Bình con trai thứ hai của thầy Hứa không? Anh ấy vốn là phó quản đốc xưởng đồ gốm, về sau cùng người ta bao thầu xưởng gốm, tuy thế anh ta có ý làm nên sự nghiệp trên sĩ đồ, đối nhân xử thế cũng tốt, con cả thầy Hứa kém xa. Con tiến cử không hay, ba nếu thấy thích hợp thì nói với bác Đường một tiếng.