Tòa nhà làm việc của chính phủ tỉnh là kiến trúc được xây dựng vào thập niên 50, ánh sáng kém, có mùi mục nát của năm tháng, Trương Khác đi qua rất nhiều phòng ban của chính phủ, tựa hồ đều có cái cảm giác này, cho dù là ở tòa nhà mới cũng không thoát được cảm giác đó, chắc là điều đặc biệt của quan trường trong nước.
Lục Văn Phu cũng không ưa mùi này, cảm thấy ở trong cái mùi này lâu người sẽ bị mốc, ông ta thích để lại một khe hở ở cửa văn phòng, như thế có thể nhìn thấy có ai ra vào văn phòng Từ Học Binh hay không?
Giống như các lãnh đạo khác, Từ Học Bình tín nhiệm Lý Nghĩa Giang được ông mang từ hệ thống chính pháp qua, còn với Lục Văn Phu luôn có một khoảng cách.
Đây là điểm chí mạng với Lục Văn Phu, ông ta luôn công tác ở trong cơ quan tỉnh, dần dần leo lên được vị trí thư ký trưởng chính phủ tỉnh này, chỉ trước khi thăng lên làm phó thư ký trưởng có tới Tân Vu hai năm, đường thăng tiến của ông ta ở cơ quan trực thuộc tỉnh đã hết rồi, lên không thể lên, xuống không thể xuống, hiện lối thoát lý tưởng nhất là có thể làm bí thư thành ủy một nhiệm kỳ.
Nhưng ông ta không thân với Đào Tấn, Từ Học Bình không nói giúp, đợi tới đời tỉnh trưởng kế tiếp thì ông ta lỡ thời cơ rồi, vài năm nữa không chừng bị đá tới chính hiệp, hội đồng nhân dân tỉnh dưỡng già.
Lục Văn Phu thấy Lý Nghĩa Giang vào văn phòng Từ Học Bình, qua khe cửa nhìn không rõ nữa, ông ta đẩy cửa đi ra, thấy Chu Tiểu Quân đang ngó nghiêng ở lối đi.
Chuyện hợp tác giã SamSung và Hương Tuyết Hải là do tên Chu Tiểu Quân này cáo giác ra, sau đó Từ Học Bình phê đàm phán lại, đám phán kéo dài bốn tháng còn chưa có kết quả.
Chu Tiểu Quân được Lý Nghĩa Giang đưa vào văn phòng chính phủ tỉnh, ban đầu Lục Văn Phu còn tưởng hắn và Từ Học Bình có quan hệ gì, sau mới phát hiện ra Từ Học Bình không biết hắn, chỉ Lý Nghĩa Giang chiếu cố một chút, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lần trước Trương Khác tới chính phủ tỉnh thì vừa khéo Chu Tiểu Quân ra ngoài làm việc không gặp được, vừa rồi hắn nhìn thấy Lý Nghĩa Giang dẫn vài người vào văn phòng của Từ Học Bình, trong đó có Trương Khác còn cả một người trung niên rất giống y, chẳng lẽ là trưởng bối của Trương Khác.
Chu Tiểu Quân và Lệnh Tiểu Yến đều suy đoán bối cảnh thần bí của Trương Khác, chỉ là tầng cấp bọn họ quá thấp, làm sao đoán ra được.
Chu Tiểu Quân liền tính thi thoảng đi qua đi lại ở đây, đến khi Trương Khác ra, vờ như tình cờ gặp phải, không ngờ bị Lục Văn Phu nhìn thấy, chột dạ, cúi đầu định trốn về văn phòng.
Lục Văn Phu gọi hắn lại:
- Tiểu Chu, tôi có vài văn kiện, cậu giúp tôi chuyển cho bên pháp chế..
Thấy không bị mắng còn được cấp trên giao việc, Chu Tiểu Quân tinh thần phấn chấn, theo Lục Văn Phu vào văn phòng.
- Nhìn thấy xử trưởng Lý dẫn ai vào văn phòng tỉnh trưởng hả?
Lục Văn Phu vừa đưa văn kiện cho hắn, vừa vô tình hỏi một câu.
Chu Tiểu Quân thầm cả kinh, bất kể là cơ quan nào, lãnh đạo đều ghét nhất người dưới rình rập, suy đoán chuyện của mình, Chu Tiểu Quân sợ tới toán mồ hôi lạnh, vội giải thích:
- Thưa thư ký trưởng, trong số những người xử trưởng Lý dẫn vào văn phòng tỉnh trưởng, có một người tôi quen, tưởng nhìn nhầm nên chạy ra ngoài xem...
- Ồ, là cán bộ của sở lâm nghiệp à?
- Dạ không, là một người bạn, cậu ấy còn trẻ lắm, vẫn đang đi học.
Chu Tiểu Quân đành khai thật:
Lục Văn Phu gật gù:
- Trương Khác hả? Cậu quen Trương Khác sao?
Lần trước Trương Khác cùng Từ Học Bình ngồi trực thăng khảo sát, tới giờ Lục Văn Phu vẫn còn thắc mắc nguyên cớ, chỉ có điều chuyện sau đó Từ Học Bình đều giao Lý Nghĩa Giang làm, mà tập đoàn Tân Quang còn chưa xuất hiện trên văn kiện chính thức, cho nên Lục Văn Phu không rõ tình hình cụ thể lắm.
- Quen ạ, quen từ hai năm trước, cũng nhờ cậu ấy giới thiệu nên tôi mới biết xử trưởng Lý.
Lục Văn Phu không nói gì thêm, bảo Chu Tiểu Quân mang văn kiện đi.
Ngồi lại ghế sô pha suy nghĩ, xem ra chuyện Hương Tuyết Hải liên doanh bị Từ Học Bình bác bổ không phải đơn giản, nhưng ông ta giấu suy nghĩ này trong lòng.
Điện thoại trên bàn vang lên, Từ Học Bình gọi hắn qua.
Lục Văn Phu chỉnh lại vạt áo, để mình trông có tinh thần hơn một chút, vào văn phòng Từ Học Bình, hắn lần đầu tiên gặp Trương Tri Hành nhưng đoán được ra ngay, Trương Khác ở bên cạnh, nên chẳng phải là khó.
- Tỉnh trưởng tìm tôi có chuyện gì ạ?
Lục Văn Phu hỏi xong, gật đầu chào những người còn lại.
- Tôi vừa gọi điện cho bí thư Trần Ích Tân, thư ký trưởng Trương và giám đốc Trương có tài liệu cần báo cáo trước mặt, làm phiền cậu dẫn họ đi một chuyến.
Trần Ích Tân là bí thư kỷ ủy tỉnh, Lục Văn Phu còn tưởng Hải Châu lại xảy ra vụ án lớn gì, khiến cha con họ Trương lần nữa trực tiếp lên tỉnh tố cáo.
Từ Học Bình nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lục Văn Phu, cười nói:
- Còn một bản tài liệu nữa, phiền cậu sai người đưa cho trưởng phòng Cung của phòng tổ chức.
Đó là tư liệu tỉ mỉ liên quan tới công ty dưới quyền sở hữu của Trương Khác, Trương Tri Hành muốn thăng cấp, thậm chí điều ngang, đều phải qua bước thẩm tra, báo cáo này.
Đưa tài liệu tới phòng tổ chức còn hiểu được, sáng nay thành ủy Hải Châu vừa tiến cử Trương Tri Hành tới trường đảng học tập, an bài cán bộ cấp huyện xử cuối cùng vẫn do thành phố tự an bài, chỉ là với người của văn phòng chính phủ mà nói, thân phận của Trương Tri Hành hơi mẫn cảm, tài liệu đưa tới phòng tổ chức tỉnh, nói không chừng là nhảy lên trên một cấp. Nhưng vì sao tài liệu này đồng thời còn đưa cho cả Trần Ích Tân.
Vào năm 1995, cán bộ lãnh đạo cơ quan đảng chính phủ huyện (xử), chỉ nhấn mạnh phải báo cáo công khai thu nhập tài sản cá nhân, chưa tính thu nhập gia đình vào đó, tới năm 96 vẫn chưa có quy định cưỡng chế báo cáo, nhưng Trương Tri Hành muốn tiến bộ trên sĩ đồ thì đây là việc cần thiết.
Lục Văn Phu nghĩ nát óc không ra, trong lòng bứt rứt khó chịu, xem ra mình mặc dù suốt ngày quanh quẩn trước mặt tỉnh trưởng Từ, kỳ thực chưa được dung nạp vào vòng hạch tâm của ông ấy, đúng là thất bại.
Đợi Lục Văn Phu dẫn cha con họ Trương đi rồi, Từ Học Bình bảo:
- Nghĩa Giang, cậu hỏi xem bí thư Đào có nhà không? Sở trưởng Giang, tình hình của Tân Quang thì đồng chí rõ hơn tôi, đồng chí theo tôi báo cáo với bí thư Đào.
Tư liệu cụ thể Giang Đào mới chỉ xem ở nơi này, ông ta không thể nói trước kia mình xem thường Tân Quang Được, Từ Học Bình vội báo cáo với Đào Tấn như thế một phương diện là vì chuyện này có chút dây dưa tới Cty Hải Dụ, không phải cứ cây ngay là không sợ chết đứng được, người trong nước có thói quen luôn nghĩ chuyện theo chiều hướng xấu, nên cần phải giải thích.
Quan trọng nhất chắc là nói đỡ cho Trương Tri Hành, dưới tình huống này, tốt nhất là Trương Tri Hành lập tức rời Hải Châu tới trường đảng học tập, sau đó an bài chức vụ khác, nhưng an bài một quan viên cấp xử cần hai người đứng đầu tỉnh thảo luận nghiêm túc không?
"Chẳng lẽ Trương Tri Hành lại một lần nữa được đề bạt phá cách?" Giang Đào thầm nghĩ.
Trương Tri Hành học xong ở trường đảng coi như tròn hai năm ở cấp chính xử, cách hạn đề bạt chính thức còn một năm, nhưng phá cách đề bạt không phải là chuyện lớn. Hiện quan viên cấp tỉnh bộ quá nửa là phá cách đề bạt, người hưởng thủ đãi ngộ này vài ba lần cũng có.
Cty cổ phần Hải Châu làm việc rất thành công, báo đảng tỉnh ủy cũng chính thức cho đăng chuyên đề thảo luận mô hình này, từ vụ án Đường Học Khiêm tới nay, tỉ lệ xuất hiện của Trương Tri Hành trên tình cao hơn các cán bộ cấp huyện xử bình thường nhiều, ít nhất Đào Tấn biết có người này.
Mà nếu mong Tân Quang vá lỗ hổng của hệ thống lâm nghiệp tỉnh, sao có thể thiếu chút mật ngọt được? Không ột cái vị trí phó sở, thì tỉnh keo kiệt quá. Giang Đào hâm mộ vận may của Trương Tri Hành, có đứa con như vậy đúng là phúc lớn.