Tân Khoa đã bắt đầu đưa đầu đĩa vào thị trường rồi, Tân Khoa là một trong mười thương hiệu điện gia dụng lớn nhất, có ưu thế sản xuất, thương hiệu và mạng lưới tiêu thụ mà nhà máy khác không thể sánh được, lại thêm bọn họ không hợp tác với Phillips mà là với Sanyo ngay từ đầu nên càng có ưu thế trội hơn hẳn.
So với việc lo lắng chuyện hợp tác của Cẩm Thành và Chính Thái, chẳng bằng theo dõi hành động của Tân Khoa còn hơn.
Cố Kiến Bình nghe được thì bật cười:
- Chính Thái và Cẩm Thành liên hợp với quy mô lớn như thế còn sợ cháu ức hiếp họ à?
Đường Học Khiêm lắc đầu giải thích hộ vợ:
- Trước đó hai bên làm lĩnh vực không liên quan tới nhau, nước sông không phạm nước giếng, không ai ức hiếp được ai, có điều hiện họ muốn tiến vào sản nghiệp đầu đĩa, Ái Đạt muốn lấy mạnh hiếp yếu thì đơn giản lắm.
Trương Khác nói rất tự nhiên:
- Nếu bắt nạt họ lúc này, tự nhiên làm nghành điện tử Hải Châu mất đi một cơ hội phát triển, tội gì làm thế ạ? Mặc kệ họ là được... Có điều Chu Phú Minh và Triệu Cẩm Vinh đã gặp nhau, mảnh đất kia chỉ e không thể kìm chân Cẩm Thành nữa rồi...
Y chép miệng, cảm thấy hơi đáng tiếc, năm ngoái sự kiện bia lịch sử thời Tống bị hủy khiến mảnh đất đó bị đình chỉ khai phát vô thời hạn, 3000 vạn của Triệu Cẩm Vinh mắc kẹt ở đó, giờ bọn họ hòa giải thì không tiếp tục giữ số tiền kia nữa rồi.
o0o
Triệu Cẩm Vinh hiện giờ vô cùng thư thái, vụ án bắt óc giáo viên đã qua lâu rồi, ông ta cũng đưa được con trai ra khỏi trại cải tạo lao động, thời gian ở trong đó cũng chẳng phải chịu khổ gì, nay Tạ gia có ý giúp điều đình, Tiệu Cẩm Vinh tất nhiên nối lại duyên xưa với Chu Phú Minh.
Dùng kiến nghị của Tạ Kiếm Nam, Triệu Cẩm Vinh đem ba tầng đầu của tòa nhà Phủ Thiên bán đi với hình thức quyền sở hữu cửa hàng, thông qua quảng cáo tần suất lớn, lời hứa lại quả tiền thuê cao, đặt biệt là hồng đồng ký với Hải Thái, không chỉ tiêu thụ thuận lợi, mà giá cả còn cao hơn dự tính ban đầu rất nhiều rồi.
Triệu Cẩm Vinh không quên lấy đó để dạy bảo con trai:
- Mày mà thông minh bằng nửa người ta thì tao yên tâm giao Cẩm Thành ày rồi, người ta 19 tuổi đã sáng lập công ty đấy...
Bán được ba tầng lầu, tức thì hóa giải áp lực tài chính thời gian qua của Cẩm Thành, cũng làm cho tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha tăng thêm lòng tin, sẵn lòng giúp đỡ Cẩm Thành tranh thủ thêm nhiều khoản vay chính phủ ở Tân Gia Pha, Triệu Cẩm Vinh lại chẳng sướng.
Tạ Chiêm mặt dài gầy gò, nhưng được cái trăng, thuộc tuýp người vẻ không ngoan lộ ra ra mặt, đôi mắt trông có chút âm hiểm, năm nay 37 tuổi, là người nhiều tuổi nhất trong bối phận của hắn.
Hắn sớm nhìn thấu quan hệ giữa Tạ gia và Từ Học Bình không hài hòa, Từ Học Bình quá thanh cao, không chịu dọn đường cho Tạ gia phát triển, nhưng vì ông ta nắm giữ vị trí cao, Tạ gia mới giữ khách khí bề ngoài, đó cũng là nguyên nhân mà hắn dám khoét rỗng ải Dụ.
Sau khi hắn bị đuổi khỏi Hải Dụ, Tạ gia vẫn giữ quan hệ bề ngoài với Từ Học Bình, nên hắn không thể quay về Chính Thái làm việc, thế nên hắn mua một nhà máy điện tử, định làm máy chơi game đang rất được ưa chuông bấy giờ.
Số tiền mà hắn kiếm được ở Hải Dụ đều hoang phí ở nhà lầu xe hơi rồi, hơn nữa hắn làm trong tỉnh, tiêu thụ bị áp chế lớn, nhà mình làm ăn chập chờn, miễn cưỡng đủ duy trì.
Về sau quan hệ giữa Tạ Vãn Tình và Tạ gia dần rời xa, hắn giỏi kinh doanh, lắm thủ đoạn, nên được Tạ gia đồng ý ượn một số kênh tiêu thụ, nên mới dễ sống hơn, rồi đến tận khi Tạ gia quyết định hợp tác hạng mục đầu đĩa với Cẩm Thành mới cho hắn về.
Tạ Chiêm có kinh nghiệm làm máy chơi game, biết ngành này thực sự kiếm tiền là các thương hiệu lớn như Bộ Bộ Cao, Tiểu Bá Vương, bất kể nghành gì thị làm thị trường cũng là bước đầu.
Gia tộc nếu muốn làm đầu đĩa, Tạ Chiêm tất nhiên là hết sức tha thiết, huống chi ngay cả Bộ Bộ Cao sau khi tích lũy được lượng lớn vốn từ máy chơi game cũng đã bắt đầu lập hạng mục đầu đĩa, có thể thấy tiền cảnh dấp dẫn của nó thế nào.
Tạ Chiêm trước khi đến Hải Châu đã gặp mặt Chu Hồng Mai, Chu Hồng Mai lập công ty sống dựa vào nghiệp vụ của Chính Thái, chắc chắn Tạ gia có hoạt đồng ở Hải Châu sẽ được Chu Phú Minh chiếu cố đặc thù.
Tạ Chiêm chính là bước đầu tiên trong kế hoạch lật đổ Ái Đạt của Tạ Kiếm Nam, vì hắn là kẻ rất giỏi tìm sơ hở của người khác, giỏi thủ đoạn, không ngại chơi bẩn.
Triệu Cẩm Vinh gọi điện mới Trương Hiểu Kiện ăn cơm, nhưng lại được Chu Phú Minh bất ngờ mời ông ta và Tạ Chiêm tới Văn Sơn ăn cơm.
Tạ Chiêm rất đắc ý, dựa vào gia tộc làm việc, không cần phải đi tới đâu cũng khép nép khúm núm.
Chu Phú Minh, Trương Hiểu Kiện, Triệu Cẩm Vinh, Triệu Ti Minh, Tạ Chiêm ngồi quây quanh bàn, Úc Bình giúp các phục vụ sửa soạn bát đũa.
Triệu Cẩm Vinh rất tinh, Úc Bình tuy chỉ là phục vụ, nhưng lại được Triệu Hiểu Kiện chính thức giới thiệu tên, nên trong lòng đoán được phần nào, thấy thằng con ăn hại hau háu nhìn cô ta, đá ột cái, tươi cười nói:
- Chuyện nhỏ nhặt này sao dám làm phiền Úc tiểu thư chứ, để Ti Minh làm được rồi, tôi thấy Úc tiểu thư ăn nói bất phàm, so với đám giám đốc, trưởng phòng vô tích sự ở Cẩm Thành thì hơn nhiều lắm.
Úc Bình cười khúc khích:
- Những giám đốc, trưởng phòng của Cẩm Thành mà ăn hại thì tôi chẳng khá hơn họ được..
- Giám đốc Triệu nói không sai đâu.
Tạ Chiếm cũng là kẻ lõi đời, liền hưởng ứng ngay:
- Úc tiểu thư đúng là nhân tài, nói một câu làm giám đốc Triệu cứng họng rồi, cô ở đây thật là phí, bí thư Chu mà biết trân trọng nhân tài phải đề bạt Úc tiểu thư làm giám đốc nơi này mới đúng. Hai nhà chúng tôi đang định lập một công ty lớn, nếu Úc tiểu thư chịu hạ mình tới công ty làm giám đốc... Giám đốc Triệu có ý này phải không?
Triệu Cẩm Vinh gật đầu lia lịa, vờ không nhìn Chu Phú Minh, chỉ nhìn Úc Bình:
- Chỉ xem Úc tiểu thư có chịu ủy khuất hay không thôi.
Úc Bình cực kỳ động lòng nhìn Chu Phú Minh, sắc mặt Chu Phú Minh biến đổi liên tục, lòng rất do dự, nhưng không kháng cự nổi ánh mắt hờn dỗi tủi thân của Úc Bình, đành khẽ gật đầu:
- Tôi thì chỉ e giám đốc Triệu cũng có lúc nhìn nhầm.
o0o
~~Ăn tối xong, Trương Mân về luyện piano, nhà Trương Tri Phi ở ngay sát bên nhà Trương Khác, nhưng chỉ thi thoảng mới tới ở, còn thường ở căn nhà gần ĐH Hải Châu.
Trương Mân chẳng phải từ nhỏ đã học piano, lại không có mấy thiên phú âm nhạc, thuần túy là do mẹ cô bé hâm mộ đứa trẻ khác lúc đánh đàn rất cao nhã, nên mới ép Trương Mân học.
Trương Khác nghe cô em họ đánh đàn một lần rồi, cảm thấy chú mình phải trả thêm tiền công cho cô gái thanh tú dạy Trương Mân đánh đàn, nghe cô em này đánh đàn chẳng khác nào bị hành hạ.
Trương Tri Phi ở lại cùng mọi người ra vườn sau nhà nói chuyện, tháng tư trời trở ấm, gió đêm từ Tiểu Cẩm Hồ thổi vào vẫn mang theo cái lạnh se se của mùa xuân, con người ta rất lạ, mùa đông than lạnh, sắp vào hè lại nhớ cái lạnh mùa đông.
Đối diện với Tiểu Cẩm Hồ là khu thương mại Tiền Môn, nói đó ánh sáng rực rỡ bao phủ, hình thành một dải sáng uốn lượn quá nửa hồ, ánh sóng lăn tăn mang đủ mọi màu sắc.
Trương Tri Hành nhìn ra mặt sông nói đầy xúc cảm:
- Hai năm trước đứng ở đây không thấy được ánh sáng lấp lánh chói mắt này.
- Vài năm nữa thôi sẽ còn đẹp hơn nữa.
Đường Học Khiêm gật đầu:
- Chuyến đi học trường đảng của cán bộ cấp xử huyện lần này anh tham gia đi.
Danh sách tu nghiệp mùa xuân của trường đảng tỉnh đã báo lên một thời gian rồi, có điều Trương Tri Hành tình huống khá đặc thù, được tiến cử đặc biệt. Đường Học Khiêm có hơi lưu luyến, ông quen có Trương Tri Hành ở bên cạnh rồi, hai năm qua cả thư ký riêng cũng không dùng.
Trương Tri Hành cười:
- Thành phố đề cử thì tôi đi.
Đối người khác mà nói thì đây là cơ hội hiếm có, Trương Tri Hành lại hơi ngần ngừ, biết sau ba tháng học tập là sẽ phải rời khỏi Hải Châu rồi, ông định đợi năm sau khi Trương Khác tốt nghiệp cao trung mới đi, nhưng e hiện giờ không đợi được nữa, đưa tay vỗ vỗ gáy, cảm khái nói:
- Phải nhường đường cho thằng bé rồi.