- Trương Khác, em vào đây góp ý đi...
Lý Chi Phương gọi Trương Khác lại, chuyện tài trợ do Trương Khác gợi ý đầu tiên, tiếp đó Đỗ Phi và Đường Thanh liên lạc, nên trường học cho rằng Ái Đạt tài trợ là thông qua ảnh hưởng của Đường Học Khiêm và Đỗ Tiểu Sơn, Lý Chi Phương đương nhiên cũng chỉ suy nghĩ như thế.
Trương Khác đành đi vào, đứng ở bên nghe bọn họ thảo luận, không phát biểu ý kiến, không thể thừa nhận học sinh cao trung rất có trí tưởng tượng, nhưng khi trưởng thành rồi, trí tưởng tượng dần cạn kiệt, cán bộ hội học sinh trước đó còn chưa biết gì về việc cắm trại, lúc này đưa ra rất nhiều ý kiến.
Hiện cần xác định cụ thể thời gian, và chi phí học sinh phải chịu, các lớp chọn mười học sinh học giỏi đạo đức tốt ( chủ yếu là học giỏi), miễn phí hoàn toàn chi phí, hơn nữa còn liên hệ trại trẻ mồ côi, mời tất cả các em nhi đồng tham gia (nhân số chừng 50 em), để hoạt động càng tăng thêm sắc thái công ích.
Trần Phi Dung và Chu Hiểu Lộ là học sinh giỏi đạo đức tốt nên đều có thể tham gia miễn phí, có điều với nhà Trần Phi Dung hiện nay cũng chẳng thiếu chút tiền đó, nhưng ai bảo cô có thành tích tốt.
Cắm trại được xác định vào ngày mùng 6 tết, việc cụ thể bao gồm liên hệ công ty du lịch, bến cảng đều phải an bài trước. Trần Phi Dung là thành viên hội học sinh, lại ở trong thành phố, được tuyển cử phụ trách chuẩn bị hoạt động cắm trại.
Lý Chi Phương còn nhiệt tình tiến cử thêm Trương Khác, làm y không nỡ nhân tâm cự tuyệt kỳ vọng của cô, nhưng y phải đi Hong Kong, đành nói thẳng:
- Trước tết em phải đi Hong Kong rồi, chắc không có thời gian..
Tức thì nghe thấy mấy tiếng huýt sáo từ đàm học sinh, làm như y nói thế là để khoe khoang vậy.
Trần Phi Dung sửng sốt, tối qua ăn cơm Trương Khác không để lộ ra chút nào, trong lòng nghi hoặc, ngày mai Hứa Tư đi Hong Kong rồi, Trương Khác nếu cũng đi, không thể không nói trước với Hứa Tư.
Cô đâu biết, Trương Khác và Hứa Tư căn bản đi cùng chuyến bay.
Trương Khác để chiếc Volvo lại cho Đỗ Phi, hắn không có xe thì không tiện, công ty phái người đưa y, Hứa Tư, Đào Hành Kiện, Phó Tuấn tới tình thành, ngồi máy bay tới thẳng Thâm Quyến, dừng lại ở Thâm Quyến, xem công ty do Thịnh Thanh và Lương Quân thành lập, ngày 14 tháng 2 mới tới Hong Kong.
Sinh nhật Tôn Tĩnh Mông vào ngày 16 tháng 2, là ngày 28 tháng chạp, vào ngày này người trong nước thường không đi xa, Diệp Kiến Bân ngoan ngoãn ở lại tỉnh thành, Trương Khác còn tưởng y là người duy nhất từ nội địa chuyên môn tới tham gia tiệc sinh nhật của Tôn Tĩnh Mông.
Đám Trương Khác lái xe qua cửa khẩu, Chung Lệ vợ Đào Hành Kiện đợi bọn họ trong một nhà hàng phong cách Anh, đó là mỹ nhân đoan trang, thanh thoát tuổi chừng 29, vì chồng mà cô bị ép phải từ chức ở Huệ Sơn, không muốn kiếm việc ngay, muốn tới Hong Kong học.
- Ngài Trương có phải không?
Chung Lệ đứng ở bậc thềm đi xuống chào hỏi, rất lịch sự:
- Hành Kiện đã đã kể với tôi rất nhiều chuyện nhưng tôi không tin, hôm nay được gặp ngài Trương, tôi gần như đã tin rồi...
Trương Khác liếc nhìn Đào Hành Kiện, không hiểu hắn miêu tả mình với vợ ra sao, mỉm cười đáp lễ.
Chung Lệ đã an bài chỗ ở tại Hong Kong, Đào Hành Kiện tất nhiên đi theo vợ, chỗ ở của Phó Tuấn thì giao cho nhân viên công ty an bài thay, nhưng chị em họ Tôn rất nhiệt tình an bài khách sạn cho họ, Trương Khác không tiện từ chối.
Mỗi năm hết tết đến, cửa khẩu vô cùng đông đúc, chẳng biết được lúc nào mới tới nơi được, cho nên không bảo chị em Tôn Tĩnh Hương chờ ở khách sạn, chỉ nó khi nào đến nơi sẽ gọi điện cho họ.
Đó là một kiến trúc cận đại không cao lắm, nhưng trang hoàng sang trọng lộng lẫy, trong đại sảnh treo vô vàn đèn pha lê tỏa ánh sáng lung linh.
Trương Khác ngẩng đầu lên ngắm nhìn những chiếc đèn pha lê đủ kiểu dáng, đột nhiên thấy Tạ Kiếm Nam và Trần Tĩnh đứng trên cầu thang tầng hai.
Trong đầu Trương Khác lóe lên một ý nghĩ: Tạ Kiếm Nam cũng được mời tham dự sinh nhật Tôn Tĩnh Mông?
Nghĩ như thế rất bình thường, khách sạn này vốn do Tôn Tĩnh Hương an bài.
Tạ Kiếm Nam đang xuống lầu, nhìn thấy đám Trương Khác đi lên, tức thì kinh ngạc đứng sững tại chỗ, ánh mắt nhìn qua Hứa Tư đi sau Trương Khác, một năm rồi không gặp, so buổi sáng hôm đó, Hứa Tư vẫn thế, khuôn mặt vẫn kiều diễm động lòng người, chỉ có điều làn da thêm sáng bóng, bầu ngực càng thêm đầy đặn đầy quyến rũ, phong tình càng mê người, hiển nhiên được nam nhân chăm sóc tưới tắm, Tạ Kiếm Nam thầm nghiến răng căm hận.
Nhưng dù trong lòng căm hận đến đâu, bề ngoài hắn vẫn tỏ ra ôn hòa, nụ cười cũng không thiếu.
Trương Khác đưa tay ra vuốt tai Hứa Tư, gỡ chiếc hoa tai kia xuống.
- Cô gái gặp trên đường cao tốc đó sao?
Hứa Tư hiểu ran gay, hỏi nhỏ:
Trương Khác gật đầu, liếc nhìn Trần Tĩnh đang theo Tạ Kiếm Nam đi xuống, cô có vóc dáng cao, đôi mắt sâu hun hút như hồ nước mang nghi hoặc lớn, nhưng rất sáng.
Tạ Tử Gia tính cách quái đản, còn Trần Tĩnh trừ thân hình nóng bỏng, thì tính cách ôn hòa, Trương Khác đoán chiếc hoa tai Tạ Tử Gia ném trên xe y là của Trần Tĩnh, chi tiết cụ thể không rõ, nhưng nếu Trần Tĩnh không kể chuyện này cho Tạ Kiếm Nam, mà hắn lại nhìn thấy chiếc hoa tai trên tai Hứa Tư, thì với người có tính cách âm hiểm như hắn, chắc sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết.
- Thật bất ngờ, Khác thiếu gia cũng tới dự sinh nhật của tiểu thư Tôn gia sao?
Tạ Kiếm Nam khi đưa tay ra mắt vẫn còn liếc nhìn Hứa Tư.
- Đúng thế.
Trương Khác vừa lên tiếng làm Trần Tĩnh ngạc nhiên há miệng ra, vừa rồi cô đem hết sự chú ý đặt lên vẻ đẹp lộng lẫy ngọt ngào, như làn hương thơm mềm mại của Hứa Tư, đang thầm nghĩ:" Nữ nhân của anh chàng câm đó thật đẹp" thì anh chàng câm lên tiếng.
Trương Khác nhìn ra sự ngạc nhiên của Trần Tĩnh, chủ động đưa tay ra hỏi:
- Xin hỏi tiểu thư là?
- Trần Tĩnh, thường được nghe Kiếm Nam nói tới Khác thiếu gia...
Trần Tĩnh ma xui quỷ khiến thế nào lại không muốn để Tạ Kiếm Nam biết Trương Khác là tên câm cô và Tạ Tử Gia gặp trên đường cao tốc, vờ như lần đầu tiên gặp mặt.
Trương Khác chưa bao giờ nghe Tôn Tĩnh Hương kể chị em cô quen Tạ Kiếm Nam, nếu quen, đã được nghe Diệp Kiến Bân kể chuyện ân oán giữa y và Tạ Kiếm Nam rồi.
Nhưng mà những nhà phú quý thường lấy sinh nhật của tiểu bối tổ chức thành hoạt động xã giao lớn, chẳng trách Tôn Tĩnh Hương khi nói tới chuyện này vẻ mặt có vẻ khó chịu.
Nhà họ Cát ở Hong Kong gia nghiệp lớn, ban đầu cùng Hải Thái chia sẻ quyền đại lý của Ericsson trong tỉnh Đông Hải, còn cho Chính Thái và cá nhân Tạ kiếm Nam mua lại Gia Tín.
Có lẽ chỉ là một hòn đá dò đường của tập đoàn Gia Tín, dù sao Cát Minh Nghĩa chủ nhân của công ty Gia Tín chỉ là một nhân vật không quan trọng lắm trong nhà họ Cát.
Chắc nhà họ Tạ thông qua đó mà quen với nhà họ Cát, cũng có lẽ là sớm quen biết trước đó rồi, một số chuyện Tạ Vãn Tình chưa chắc đã rõ, dù sao cô không gần gũi lắm với gia tộc.
Cát Minh Nghĩa xem ra không phải là người có tầm nhìn xa, chỉ vì chút lợi nhỏ mà đem cả mạng lưới tiêu thụ khó khăn lắm mới tạo dựng lên được bán hết cho nhà họ Tạ, không để lại chút nào.
Hai bên không hề có ý nói chuyện sâu hơn ở nơi này, chẳng qua gặp nhau mà không chào một tiếng tỏ ra quá thiếu phong độ, chào hỏi xong tìm không ra, hoặc căn bản cả hai bên đều không muốn kiếm đề tài nói chuyện, đứng đờ ra đó không khí bắt đầu trở nên có phần gượng gạo, Trương Khác thực sự chẳng muốn nói thêm một câu với loại người như Tạ Kiếm Nam, may là phục vụ khách sạn sách đồ đi trước quay đầu lại, đợi nhóm Trương Khác, y liền vẫy tay tạm biệt lên lầu.
- Cô ta sao giả vờ không biết cậu nhỉ?
Hứa Tư kéo rèm ngoài cửa kính lên, nhìn tán cây xào xạc không ngừng dưới con gió mùa đông rét buốt thổi ù ù, tâm tình cô rất tốt, nói chuyện vừa rồi.
- Em chẳng biết, có lẽ thấy nói ra trước mặt mọi người thì xấu hổ, hì hì, bị người ta lửa có phải là chuyện gì vinh dự đâu...
Trương Khác cợt nhả, giang tay ra ôm Hứa Tư ngồi vào lòng, rồi gọi điện cho Tôn Tĩnh Hương nói bọn họ đã tới khách sạn rồi.