Quan Lộ Thương Đồ

Chương 228: Tự có người nhảy ra

Tượng Sơn cao chơi đến 200 mét so với mực nước biển, là ngọn núi cao nhất vùng châu thổ Tiểu Giang, từ trấn Tượng Sơn theo đường dốc đi chưa tới 10 phút là đến cửa vào phía bắc công viên, Lương Cách Trân và cả nhà Lương Quốc Hưng đã đợi ở cổng.

Lương Cách Trân còn chưa biết chuyện nghỉ học, có điều giờ bà cũng chẳng quản chuyện Trương Khác nghỉ học nữa, chỉ tò mò hỏi:

- Sao hôm nay lại tới đây lêu lổng?

- À, con đi qua đây, đúng lúc rảnh nên qua chơi với mọi người.

Trương Khác giới thiệu Đỗ Phi Xong mới nhớ ra hỏi chú sao hôm nay rảnh rỗi tới làm lái xe.

- Hai năm trước chú từng tiếp rượu Quốc Hưng, giờ anh ấy về, không thể không chiêu đãi.

Trương Tri Phi cười:

- Ở công ty cũng chẳng có việc gì nên tới chơi.

Hoành Viễn đang bận bôn ba khắp nơi vì hạng mục nhà định cư, làm gì có chuyện không có việc gì? Quá nửa là tối qua nghe được tin con trai Vạn Dũng bị bắt, con trai chủ nhiệm ủy ban kiến thiết là người báo án, hệ thống xây dựng thành phố hỗn loạn là điều có thể dự kiến, Trương Khác không tiện nói kỹ hơn cho chú, theo mọi người leo lên Tượng Sơn.

Tuy đầu tháng chín khí trời vẫn nóng nực, song Tượng Sơn cây cối bạn ngàn che phủ, tới lưng chừng núi đã có gió mát lồng lộng cuốn tới, hết sức mát mẻ.

Trương Tri Phi biết Trương Khác không ưa cả nhà anh mình, Trương Tri Vi có thể yên ổn làm phó cục trưởng cục ngoại thương Đông Xã là tốt rồi.

Lương Quốc Hưng chuyến này quay về địa phương, chắc chắn tăng cường thế lực của nhà họ Trương ở Hải Châu, bằng vào quan hệ Trương Tri Hành kiếm một phó chức có thực quyền là không vấn đề gì, đợi Đường Học Khiêm đẩy Chu Phú Minh đi, lo gì không lên được chính chức?

Còn về công tác Lương Quân, Trương Tri Phi nhiệt tình nói:

- Chỗ khác không tiện an bài thì tới công ty của em đi, con cháu trong nhà cả, chẳng lẽ em bạc đãi nó.

Lương Cách Trân nói:

- Đợi Đại Quân tới trước đã, công việc không vừa ý thì cho nó chọn..

~~0o0

Cảnh Kiến Trung ngồi trong văn phòng hậm hực chửi bới, xảy ra chuyện lớn như thế, Vạn Dũng chỉ gọi Tiêu Na, Mã Tử Thiện đi thương lượng, còn ông ta là cục trưởng lại đợi sáng sớm tới cục làm việc bị chắn cổng mới biết chuyện, Cảnh Kiến Trung gọi điện phó thị trưởng Phương Hoành Thanh xem đối phó với cục diện này ra sao?

Phương Hoành Thanh trong điện thoại cũng chửi um lên, thiếu chút nữa đập cả điện thoại bảo Cảnh Kiến Trung tự xem lấy mà làm, ông ta là phó thị trưởng phân quản giáo dục, không thể khoanh tay ngồi nhìn, bĩnh tĩnh lại một lúc, cảm thấy chuyện này quá quỷ dị.

Đáng lý ủy ban kiến thiết thuộc phân quản của Vạn Dũng, con trai Hoàng Trụ Toàn sao không báo cho Vạn Dũng đã trực tiếp báo cảnh sát?

Chu Phú Minh xưa nay là hậu thuẫn kiên cường của Vạn Dũng, lúc này lại trốn trong phòng không hé một lời là sao?

Phương Hoành Thanh chỉ sợ Chu Phú Minh kiên trì ủng hộ Vạn Dũng, còn nếu rời khỏi Chu Phú Minh, Vạn Dũng chẳng là cái chó gì, ông ta nhổ phì tăm trong miệng đi, quyết định báo cáo cho Đường Học Khiêm biết, tranh bước nhầm hụt chân.

Gặp được Trương Tri Hành ở văn phòng Đường Học Khiêm, Phương Hoành Thanh chẳng hề bất ngờ, nếu chẳng phải Trương Tri Hành tư lịch hơi cạn thì giờ đã là ngôi sao chính trị mới tiền đồ vô hạn rồi, người khác có hâm mộ cũng chẳng được, chỉ mong giao hảo với ông ta, không để thành xa lạ mới là chuẩn xác.

- Tri Hành cũng ở đây hả?

Khuôn mặt căng thẳng trước khi bước vào văn phòng Đường Học Khiêm tức thì giãn ra.

- Thị trưởng Phương tìm thị trưởng Đường có việc, vậy tôi xin về trước.

Trương Tri Hành đứng dậy:

- Tri Hành, con anh cũng học Nhất Trung phải không?

Phương Hoành Thanh giữ Trương Tri Hành lại, hiện ở thành phố không ai dám làm khó Trương Tri Hành, dù là Vạn Dũng cũng phải khách khí. Phương Hoành Thanh không hi vọng Đường Học Khiêm có chỉ thị rõ ràng gì, chỉ mong Trương Tri Hành ở lại nói vào một câu, giúp ông ta chia sẻ trách nhiệm.

- Đúng thế.

Trương Tri Hành không vội đi, lúc này Phương Hoành Thanh tới tìm Đường Học Khiêm nhất định là vì chuyện ở Nhất Trung.

Đường Học Khiêm nghe Phương Hoành Thanh kể khổ xong, bình tĩnh nói:

- Con gái tôi và con trai Tri Hành đều học ở Nhất Trung, từ góc độ của cha mẹ, tôi hi vọng Nhất Trung mau chóng dẹp yên chuyện này, khôi phục trật tự trường học, cục giáo dục phải trao đổi với các giáo viên, xóa bỏ ảnh hưởng xã hội xấu... Trước khi các đồng chí quyết định phương án, hãy báo cáo với bí thư Chu trước.

Nhắc tới ảnh hưởng xã hội xấu, Phương Hoành Thanh toát mồ hôi.

Trong ba nghìn học sinh Nhất Trung, có rất nhiều phụ huynh là nhân vật có máu mặt ở Hải Châu, mới ngày thứ hai nhập học đã phải nghỉ học cả trường, thường ngày bọn họ có lẽ vì sợ Vạn Dũng nên con cái bị bắt nạt cũng không lên tiếng, nhưng dưới trạng thái đám đông kích động này, khó tránh khỏi bọn họ xoay mũi giáo vào trường học, vào cục giáo dục, vào ông ta.

Chuyện này tuyệt đối không thể trì hoãn nữa, phải dập tắt trước khi ảnh hưởng mở rộng, Phương Hoành Thanh không hi vọng gì vào Đường Học Khiêm chỉ là báo cho ông ta biết.

Phương Hoành Thanh về văn phòng gọi điện cho Chu Phú Minh, được chỉ thị không khác là bao, nhưng lọt vào tai ông ta thì ý nghĩa khác hẳn, vì Đường Học Khiêm và Vạn Dũng xưa nay chẳng thân thiết, chỉ thị hời hợt qua loa là bình thường.

Còn ai cũng biết Vạn Dũng lên được phó thị trưởng toàn là nhờ Chu Phú Minh, lúc này chỉ chỉ hời hợt vài câu, chứng tỏ quan hệ hai bên đã thay đổi, thậm chí ông ta suy nghĩ ác ý, phải chăng Hoàng Trụ Toàn trực tiếp báo án có phải là được ai đó chỉ thị?

Chỗ dựa Vạn Dũng đã mất, Vạn Hướng Tiền chưa vươn được tay tới Hải Châu, Phương Hoành Thanh không phải cố kỵ nhiều nữa, thù mới hận cũ trào lên trong lòng, gọi điện cho Cảnh Kiến Trung, bảo ông ta cùng tới cục giáo dục, phải để Vạn Dung biết chưa tới lượt Vạn Dũng hoành hành ở đất Hải Châu này.

Cảnh Kiến Trung nghe thấy Phương Hoành Thanh đích thân tới hiện trường thầm thở phào, dù ông ta cũng đang nổi điên, nhưng không dám tùy tiện quyết định, thành phố thế cục hiểm ác, ông ta còn chưa lĩnh ngộ hết, sai một bước có thể ôm hận cả đời.

Trước đó Đường Học Khiêm gọi điện tới hỏi tình hình, tuy không chỉ thị gì, nhưng ít nhất nói rõ Đường Học Khiêm đang quan tâm tới chuyện này, Cảnh Kiến Trung hơi yên tâm được một chút.

Phương Hoành Thanh chạy tới cục giáo dục, nói với giáo viên viên chức Nhất Trung chặn ở cổng:

- Hôm nay tôi đại biểu thành phố tới giao lưu với các thầy cô, mọi người đừng chặn ở đây nữa, trời nóng thế này, ai nấy đều ướt mồ hôi cả rồi, tôi và cục trưởng Cảnh sẽ cùng mọi người về trường thảo luận, không thảo luận ra kết quả, mọi người không thả tôi và cục trưởng Cảnh, thế đã được chưa?

Phó thị trưởng đã đồng ý làm con tin rồi, lửa giận trong lòng giáo viên Nhất Trung giảm đi một nửa, Cảnh Kiến Trung an bài hai chiếc xe khách lớn, đưa các giáo viên và hai người bọn họ cùng về trường.

Cảnh Kiến Trung ngồi trong xe con của Phương Hoành Thanh, vừa tới cổng trường Nhất Trung thì tức thì mặt biến thành rất khó coi, đám Đường Thanh vừa kịp treo biểu ngữ cỡ lớn chất vấn cục giáo dục vô lý điều động Lý Chi Phương, đám học sinh không vì nghỉ học mà về nhà, tụ tập từng nhóm trong trường, dán đầy tờ rơi khắp nơi yêu cầu trừng trị học sinh ác bá, còn rất nhiều người dân quây quanh xem náo nhiệt.

- Chuyện điều động Lý Chí Phương chủ nhiệm lớp số 10 năm 2 là sao?

Phương Hoành Thanh quay sang nhìn Cảnh Kiến Trung:

- Tôi nhớ đó là lớp của con gái thị trưởng Đường...

Cảnh Kiến Trung chỉ nắm quyền điều động nhân sự cấp phó khoa trở lên thôi, còn điều động giáo viên cấp bậc thấp như Lý Chi Phương thì phó cục trưởng phân quản quyết định là được, cũng không cần đưa lên họp ở cục.

Cảnh Kiến Trung sắc mặt rất khó coi, ông ta biết chuyện của Lý Chi Phương, điều động cô ta là quyết định của Tiếu Na, ông ta không can thiệp, tuy toàn là chuyện đồn đại, nhưng ông ta không muốn đụng vào cho rắc rối.

Không ngờ có người thừa cơ mang chuyện này ra, không biết ai lên tiếng bất bình cho Lý Chi Phương.