Nếu Tạ Kiếm Nam nổi khùng phát tác, Trương Khác không ngại tiếp tục xỉ nhục hắn, chẳng cần sợ hắn, song thấy hắn chớp mắt khống chế bản thân, y cũng phải nể mặt Tạ Vãn Tình, nhưng biết rõ kẻ thù này chắn chắn đã kết thành rồi, phải dè chừng hắn.
Tạ Vãn Tình do dự muốn nói lại thôi, hẳn cô đã hiểu ra ai dạy cho vị công tử khinh đời của nhà họ Tạ một bài học rồi.
Trương Khác mỉm cười lùi khỏi văn phòng Tạ Vãn Tình đóng cửa lại, nhân viên trong văn phòng đều tò mò nhìn qua, y bình thản bảo Hứa Tư tới văn phòng của mình.
Cách lớp thủy tinh mờ, có thể nhìn thấy Tạ Kiếm Nam ngồi xuống trước bàn Tạ Vãn Tình, Trương Khác khẽ thở dài.
Hứa Tư lo lắng Trương Khác vì bảo vệ minh mà sinh ra khoảng cách với Tạ Vãn Tình:
- Chị Vãn Tình sẽ không trách chúng ta chứ?
- Đừng lo.
Trương Khác thoái mái ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, gác chân lên bàn:
- Chị Vãn Tình mà biết chuyện, có khi cho hắn một cái tát ngay tại chỗ. Những người truyền thống không quen nhìn tác phong hippie của đám du học từ nước ngoài về.
Chuyện này nếu với người khác, có lẽ không đáng chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng con người luôn có chỗ dễ bị kích động, kiểu lái xe gây nguy hiểm của Tạ Kiếm Nam, nhất định sẽ làm Tạ Vãn Tình căm ghét.
Trương Khác nghe Tạ Vãn Tình và Tạ Kiếm Nam nói mấy huynh đệ giúp đập xe bị giam trong cục, liền ôm điện thoại vào lòng gọi cho Kim Quốc Hải, hỏi hắn có cần mình tới cục công an thành phố khai báo hay không?
Kim Quốc Hải còn chưa tham gia vào công việc cụ thể của cục công an Hải Châu, nhưng Tạ Kiếm Nam bị lưu manh đường phố Hải Châu đánh đập, Chu Cẩn Du thị trường Huệ Châu gọi điện thẳng tới văn phòng Đường Học Khiêm ý kiến, còn Trương Tri Hành biểu thị chính phủ quan tâm tới chuyện này, nên nhận được điện thoại của Trương Khác, hắn muốn ôm bụng cười thật lớn:
- Mấy kẻ kia chưa khai cậu ra, chính phủ yêu cầu cục công an xử lý nghiêm túc, cậu mau gọi điện cho ba mình đi.
Trương Khác không ngờ Tạ Kiếm Nam lôi bà mẹ thị trưởng của mình ra rồi, vậy tại sao vừa rồi hắn lại nói với Tạ Vãn Tình nếu không giúp sẽ nhờ tới mẹ? Sáng hôm nay hắn vội vàng tới Hải Châu là muốn gặp Tạ Vãn Tình? Tên này nói dối!
Trương Khác nhất thời nghĩ không ra, có lẽ là Tạ Kiếm Nam tức giận nói không suy nghĩ cũng chưa biết chừng, nhưng hiện giờ không thể để Đường Học Khiêm biết mới sáng sớm mình đã lêu lổng bên Hứa Tư, rụt chân lại, ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng thương lượng:
- Chú Kim, nếu ba cháu mà biết cháu sinh sự bên ngoài, chẳng may nóng lên đánh gãy chân cháu thì chú có chịu trách nhiệm không?
Kim Quốc Hải cười rộ lên:
- Tôi tạm thời chưa nhắc tới cậu, tạm thời đem sự việc kể với thị trưởng Đường đi, xem bọn họ nói sao, nếu bên Huệ Sơn không chịu buông tha thì cậu chỉ có thể mời tỉnh trưởng Từ ra mặt thôi.
Trong cuộc điều chỉnh cán bộ đảng chính phủ vào tháng Tư, Từ Học Bình trúng tuyển làm ủy viên TW, tỉnh trưởng Đông Hải.
Trương Khác mặc dù ra tay hơi nặng, nhưng một khi Từ Học Bình nghe được loại chuyện này, nếu không bao che Trương Khác mới là lạ.
Kim Quốc Hải hiện giờ chưa có ý định cắm rễ ở Hải Châu, so với việc quan hệ tốt với Chu Phu Minh và Đường Học Khiêm, chẳng bằng thân thiết với Trương Khác. Hắn thấy ở chuyện này Trương Khác xử lý như thế đã là có chừng mực rồi, chẳng lẽ Chu Cẩn Du còn dám kiện lên Từ Học Bình.
- Hiện giờ có thả người được không?
- Chuyện này không vội, dù sao phải để bên kia xuống nước trước, còn cả chiếc BMW bị đập kia, cậu muốn cục ra mặt hòa giải hay thế nào?
- Hòa giải?
Trương Khác kinh bỉ nói:
- Cục cứ chọn bừa một cái xưởng đại tu rách nát nào đó, cho cái xe ấy bào sửa chửa nửa năm một năm, rồi hãy nói tới bồi thường.
- Được, vậy tôi sẽ xử lý công chính.
Trương Khác cúp điện thoại, vừa định gọi điện cho Thịnh Thanh thì nhìn thấy cách vách Tạ Kiếm Nam cũng đang gọi điện thoại, vừa rồi hắn đột nhiên chuyển sang bình tĩnh, làm Trương Khác hơi bội phục, nghĩ không ra hắn đang gọi điện cho ai.
Một lát sau, Tạ Vãn Tình đi vào văn phòng Trương Khác nói:
- Chuyện sáng sớm hôm nay Kiếm Nam đã nhận sai rồi, cậu ấy nhờ chị xin lỗi Hứa Tư, cậu ấy không có ác ý.
Trương Khác bĩu môi chỉ Hứa Tư:
- Chị Hứa Tư đúng lúc ấy sợ lắm đấy.
Hứa Tư không dám nhìn Tạ Vãn Tình, cúi đầu nói:
- Bây giờ không sao rồi.
Lúc này tiếng điện thoại di động vang lên, Hứa Tư như bị điện giật, Trương Khác lúc ra cửa để điện thoại trong túi sách của Hứa Tư, hành động có tật giật mình này làm bại lộ đêm qua cô ở cùng với Trương Khác.
Tạ Vãn Tình nhìn khuôn mặt kiều diễm đẹp như hoa đào của Hứa Tư, lòng đột nhiên thấy một nỗi chua xót không tên, nhưng bảo với bản thân không được như thế. Mặc dù sớm đoán ra được quan hệ không tầm thường của cả hai, nhưng khi thực sự xác nhận, trong lòng vẫn không tiếp nhận được, chẳng lẽ chỉ vì Hứa Tư hơn Trương Khác tới 6 tuổi sao? Lòng Tạ Vãn Tình hơi bấn loạn, cố trấn tĩnh nói:
- Nếu không có chuyện gì thì chị về văn phòng nhé.
Trương Khác không rõ ý đồ của Tạ Kiếm Nam, nói thêm một câu:
- Buổi sáng em cũng hơi quá tay, ít ra không nên đập xe như thế, buổi trưa nếu anh ta còn ở Hải Châu, xem sẽ mời cơm xin lỗi...
- Như vậy là tốt rồi.
Tạ Vãn Tình mang theo tâm sự kỳ lạ rời khỏi văn phòng của Trương Khác.
Trương Khác lấy di động trong túi sách tay của Hứa Tư ra, là Kim Quốc Hải gọi tới, hắn không biết điện thoại bàn của văn phòng.
Kim Quốc Hải kể Tạ Kiếm Nam vừa gọi điện thoại tới cục công an, hi vọng hòa giải, Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình tiễn Tạ Kiếm Nam ra khỏi văn phòng, hiển nhiên hắn không hề có ý xin lỗi thực chẳng qua nhận thức được tiếp tục gây chuyện ở Hải Châu chỉ có chuốc nhục vào thân.
Trương Khác chẳng bận tâm tâm tư Tạ Kiếm Nam ra sao, lúc này hắn chưa làm Trương Khác nhìn thấy uy hiếp.
Hứa Tư còn tưởng chuyện đêm qua đã bị Tạ Vãn Tình nhìn ra, nhưng Tạ Vãn Tình lại bình tình đi ra ngoài như không có chuyện gì, bồn chồn hỏi Trương Khác:
- Có phải chị Vãn Tình biết rồi không?
Tối hôm qua hai người ở cùng nhau, sáng sớm lại xuất hiện bên nhau, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ có liên tưởng, quan trọng là thần sắc của Hứa Tư làm hai người bọn họ muốn phủ nhận cũng khó.
- Lo lắng cũng vô ích.
Trương Khác an ủi Hứa Tư, chuyện tạm thời giải quyết như thế, phải thông báo cho Thịnh Thanh tới cục công an thành phố nhận người.
Trước đó Trương Khác chỉ tán thưởng Thịnh Thanh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng thành nhân vật số một của Hải Châu, không muốn quá thân thiết với hắn, có Thiệu Chí Cương làm trung gian liên hệ là được.
Nhưng vụ hỏa hoạn có mùi ở Sa Điền sáng nay làm Trương Khác thấy cần phải giữ quan hệ mật thiết với Thịnh Thanh, sự tồn tài tầng lớp màu xám xưa nay đều không thể bỏ qua, không chỉ thế mà còn phải coi trọng.
Gọi điện thoại báo cho Thịnh Thanh biết chuyện đã xử lý xong, mau đi nhận người ra, Trương khác còn hẹn tối ăn cơm ở nhà hàng của Ngô Thiên Bảo.
Tạ Vãn Tình xuống lầu một lúc rồi quay lại văn phòng, Trương Khác hỏi:
- Thiếu gia nhà họ Tạ lái chiếc BMW đi rồi sao?
Tạ Vãn Tình lúc này đã biết chi tiết sự việc, Tạ Kiếm Nam muốn khoe tài lái gây chú ý với Hứa Tư, không ngờ làm Hứa Tư sợ hãi, nên chọc giận Trương Khác, may Trương Khác còn có chừng mực.
Tạ Vãn Tình đẩy cửa văn phòng Trương Khác đi vào, thấy Hứa Tư vẫn cúi gằm mặt không dám nhìn mình, cô khẽ thờ dài, ngồi xuống trước mặt Trương Khác nói:
- Kiếm Nam đứng thứ sáu trong bối phận của chị, cuộc sống từ nhỏ đã luôn thuận lợi, tính cách khá cô độc, nhưng nó cực kỳ thông minh, tư tưởng cởi mở. Ôi! Chị vốn tưởng hai đứa sẽ hợp nhau, có thể thành bạn... Thôi vậy, sau này còn có cơ hội.
Trương Khác thăm dò:
- Trước khi em tới công ty, điện thoại ở bên Huệ Sơn đã gọi tới chỗ thị trưởng Đường.