Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1315: Có chuyện nhất định phải làm

Chu Du tới tìm Trương Khác một là hạng mục bột giấy đã chính thức khởi động, hi vọng y về Hải Châu tham gia nghi thức khởi công. Lưu Văn Đào tới tỉnh làm phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp, Tống Bồi Minh lên làm bí thư thành ủy, thị trưởng tạm quyền đã tới Hải Châu nhậm chức, vài ngày nữa Đỗ Tiểu Sơn cũng tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, hai chuyện này trùng vào nhau, nên hi vọng tới thương lượng lịch trình công tác với Trương Khác.

Ngoài ra Chu Du còn tới báo cáo với Trương Khác một việc, hiện giờ công nghiệp làm giấy ngoại trừ lấy bột giấy làm nguyên liệu thì thu hồi giấy phế liệu đi tái chế cũng là nguyên liệu trọng yếu, mỗi năm Tân Quang nhập ở Âu Mỹ gần triệu tấn giấy phế liệu để sản xuất giấy.

Hiện mức độ thu hồi giấy phế liệu trong nước khá thấp, mỗi năm thu hồi chừng 6 triệu tấn, chỉ bằng nửa mức độ trung bình của thế giới, một lượng lớn tài nguyên bị lãng phí vô ích. Tới giờ Tân Quang khởi động hạng mục bột giấy, trước đó Tân Quang khởi động hạng mục bột giấy phế liệu quy mô 20 triệu tấn, chính thức đi vào lãnh vực thu hồi giấy phế liệu, nhưng còn kém xa yêu cầu của Trương Khác.

Chu Du được biết giấy Vương Tử (OJI PAPER CO., LTD) thuộc tập đoàn Mitsui, một trong mười cự đầu nghành giấy thế giới sẽ tới Trung Quốc đầu tư công xưởng làm giấy quy mô lớn, chuyện này cũng cần báo cáo với Trương Khác.

- Nhật Bản là dân tộc có nhận thức nguy cơ sinh tồn mạnh mẽ. Trương Khác không vội bàn tới chuyện OJI mà nói: - Tôi tiếp xúc với người Nhật khá nhiều, bọn họ như lúc nào cũng như cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, cuộc sống bọn họ trên đảo núi lửa, không những bị động đất uy hiếp, mà còn bão biển, sóng thần, lũ lụt, bão tuyết uy hiếp, tài nguyên nhiều nhất chỉ có nước biển. Đất đai chỉ có 1/4 có thể sống hoặc trồng cấy, cho nên người Nhật vô cùng trân trọng tài nguyên, tỉ lệ thu hồi giấy phế liệu của bọn họ đạt tới 60%. Nói đến đó y thở dài: - Thực ra thì tình hình nước ta có hơn gì Nhật Bản, 1.3 tỷ dân, tiêu hao tài nguyên thiên nhiên lớn tới mức nào? Mỗi năm trong nước sản xuất gần 30 triệu tấn giấy, thu hồi được gần 6 triệu tấn, lấy tỉ lệ thu hồi giấy phế liệu quốc tế mà tính, chúng ta lãng phí 8 triệu tấn giấy phế liệu, anh tính thử hộ tôi, tận dụng được 8 triệu tấn giấy phế liệu này, sẽ giảm bớt được bao nhiêu gỗ rừng bị chặt.

- Chừng 30 - 40 triệu mét khối gỗ, tính bằng rừng lấy gỗ nhanh, tốn từ 12 triệu tới 16 triệu mẫu rừng, còn với rừng lâm nghiệp bình thường chu kỳ trưởng thành lâu hơn, là từ 24 triệu tới 40 triệu tấn. Những số liệu này Chu Du nắm vững như lòng bàn tay:

- Anh thấy chưa, còn có tiềm năng lớn đấy.

- Nhưng cũng có vấn đề, như hệ thống thu hồi giấy phế liệu rất thô sơ, hiện trong nước phân chia giấy phế liệu làm ba loại, còn quốc gia phát triển đã phân chia làm mấy chục loại, phân chia càng kỹ, hiểu suất tận dụng còn cao. Chu Du khó xử nói: - Cho nên chúng tôi khuynh hưởng nhập khẩu giấy phế liệu từ Âu Mỹ hơn...

- Tôi biết áp lực trên vai anh, hiện Tân Quang là công ty trên TTCK rồi, phải lấy lợi nhuận làm mục đích căn bản, nếu không thì không ăn nói được với cổ đổng vừa và nhỏ, dù chúng ta là đại cổ đông cũng không thể ỷ thế khinh người. Trương Khác cười nói: - Anh đừng nhăn nhó, năm 96 chúng ta đầu tư lâm nghiệp không phải cũng bị người ta cười cho à? Giờ bọn họ còn cười nổi không? Nước ta dân đông, kinh tế phát triển mau chóng, tài nguyên tiêu hao tăng vọt, phương hướng phát triển của Cẩm Hồ phải hòa hợp với lợi ích quốc gia. Tôi cho anh một mục tiêu: Trong vòng 10 năm nguyên liệu giấy của Tân Quang phải có 1/3 là giấy phế liệu thu hồi trong nước.

Đỗ Phi tặc lưỡi: - Với tình hình thu hồi giấy phế liệu trong nước, Cẩm Hồ mà công bố kế hoạch này, nói không chừng bị người ta cười cho thối mũi.

- Ai thích cười cứ cười. Trương Khác cảm khái: - Không biết mọi người nghĩ gì, tôi luôn thấy một số chuyện tôi cần phải làm, bất kể thế nào cũng cần phải làm.

- Được. Chu Du đồng ý, hắn theo Trương Khác từ năm 94, rất nhiều cách suy nghĩ của Trương Khác, mặc dù y luôn có chút chủ nghĩa lý tưởng quá mực, nhưng quyết sách của y chưa bao giờ sai lầm, vả lại nếu làm mọi chuyện ai cũng thấy, làm theo số đông đã chẳng có Cẩm Hồ ngày nay, thiên tài, luôn khác người.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tào Hổ mặc đồng phục đứng cùng bạn học trên thao trường tham gia quân huấn, cảm thấy mặt trời gay gắt như thiêu cháy da thịt.

Kiến Nghiệp trung tuần tháng chín đã nhập thu, so với tháng tám nóng nực thì đã mát mẻ hơn nhiều, nhưng mặt trời buổi trưa vẫn chẳng dễ chịu chút nào, đứng nửa tiếng đồng hồ trong quân phục, mồ hôi như hát đậu từ trên trán lăn xuống người ngứa ngáy vô cùng, lại không thể đưa tay ra lau, lưng, chân mỏi nhừ. Tào Hồ chỉ muốn chui vào dưới bóng cây nằm thoải mái, chỉ là lời cảnh cáo của lão gia tử khi hắn rời khỏi Bắc Kinh vẫn còn văng vẳng bên tai: - Cháu đừng có tưởng rời Bắc Kinh rồi là không ở dưới vành mắt của ta nữa, ta đã đánh tiếng với bên ĐH Đông Hải, không cho cháu hưởng thụ chút đặc thù nào, nếu cháu dám lấy danh nghĩa ta và cha cháu ra ngoài cáo giả oai hùm, cẩn thận ta xử lý cháu. Cũng đừng gây rắc rối cho bác Giang cháu.

Lão gia tử trông mặt mũi hiền từ, nhưng khi nói câu này thì nhìm gườm gườm, cứ như hắn làm việc gì không thể tha thứ vậy.

Bởi vì lão gia tử cấm chỉ tùy tiện nói với người khác chuyện trong nhà, nên hắn chẳng biết lão gia tử có đánh tiếng với trường học thật không, những giáo quan quân huấn mời từ bộ đội lại rất dã man thô bạo, Tào Hồ không dám tùy tiện kiếm chuyện. Nếu như bị giáo quan giáo huấn, cho dù có trả thù được cũng lỗ vốn, nên Tào Hổ mặc dù mồ hôi đẫm lưng, vẫn ngoan ngoãn cùng bạn học tham gia diễn tập.

Chỉ là mấy giáo quan lúc này trốn vào bãi cỏ dưới bóng cây tán gẫu, mắt thì cứ đảo sang phía nữ sinh, làm Tào Hổ rất khó chịu, nhân lúc giáo quan không chú ý, thả lỏng người, để cơ thịt dễ chịu hơn, thấy có ba người đứng bên thao trường nói chuyện rất lâu rồi, hạ giọng hỏi Vương Đào bên cạnh: - Ba thằng ngốc kia là ai, đứng đó nhìn chúng ta quân huấn nửa ngày rồi.

- Ai mà biết. Vương Đào thấy trong ba người có một nam nhân tuổi khá cao, khí chất có vẻ không giống người bình thường: - Chẳng lẽ là lãnh đạo trường? Còn bên cạnh là trợ giảng?

- Nhìn trang phục của bọn họ đi, bằng vào cái trường nghèo kiết xác của chúng ta có mặc nổi quần áo như vậy không? Bên cạnh có người nhỏ giọng xen vào, chỗ bọn họ cách giáo quan khá xa, bắt đầu buông lỏng.

- Giáo viên trường mình mà nghèo à? Vương Đào khinh bỉ nói: - Có biết tiền thưởng hàng năm của giáo viên Học viện Vi điện tử là bao nhiêu không? Biết kinh phí làm đề tài của họ là bao nhiêu không? Bạn thời cao trung của tao học trong đó, nói giáo viên ở đó mà đi xe ô tô rẻ tiền chút thôi không dám ngẩng mặt nhìn ai.

- Bạn mày vào trường được mấy ngày? Toàn tin đồn.

Tào Hổ mặc kệ hai người bên cạnh tranh cãi, nhìn thấy giáo quan đưa mắt sang bên này, hắn cũng không nhắc bọn họ, chỉ biết bản thân đứng thật thẳng, đợi giáo quan đưa hai con quỷ xui xẻo bị giáo quan lôi đi giáo huấn. Ánh mắt Tào Hổ vẫn nhìn phía ba người kia, trước khi tới Kiến Nghiệp, mẹ hắn làm tổng giám đốc Quốc tế Tĩnh Mỹ tiết lộ đừng tưởng là cháu ủy viên quốc vụ viên, đừng tưởng có vài đồng tiền của bà ta mà nghĩ bản thân ghê gớm, ở Đh Đông Hải ngọa hổ tàng long không kém Đh Thanh Hoa, Đh Bắc Kinh, phải bớt phóng túng. Sau khi tới Kiến Nghiệp, chị Giang Mi cũng nói với hắn, ở Đh Đông Hải có mấy con địa đầu xà, không thể tùy tiện trêu vào được.