Tiêu Thụy Dân trước đó không ngờ hôm nay Trương Khác không có kiên nhẫn bàn bạc kỹ đã mau chóng tỏ thái độ ủng hộ Liên Tín hợp tác với Liên Thông, kết thục cuộc gặp mặt ở trấn Hương Lâm, đội tuyết trở về thành phố, thấy thời gian còn sớm gọi điện cho Dương Dung Bình.
Đúng lúc Dương Dung Bình còn ở văn phòng, liền đi thẳng tới gặp ông ta.
Dương Dung Bình phó tổng giám đốc tập đoàn Liên Thông, xuất thân bộ công nghiệp điện tử, mặc dù sau này đều quy vào bộ thông tin, nhưng mẫu thuẫn nhiều năm không thể dễ dàng tiêu trừ, nhất là mẫu thuẫn tư nhân giữa quan viên cấp ti cục hai bên cực sâu.
Tiêu Thụy Dân thời gian dài công tác viện nghiên cứu bộ bưu điện, nằm ở rìa vòng xoáy mâu thuẫn, về sau mới tới Liên Tín, ít nhất không có mâu thuẫn quá sâu với quan viên của bộ công nghiệp điện tử như Dương Dung Bình.
Cao tầng Liên Thông luôn cho rằng mình bị kỳ thị, nên rất hiếu chiến, thời gian qua nội bộ điện tử Hoa Hạ cũng náo loạn, Liên Tín và Tiêu Thụy Dân là đối tượng bị chèn ép, cao tầng Liên Thông ít nhiều thấy Tiêu Thụy Dân có cảm giác đồng bệnh tương lân, hơn nữa ý đồ độc lập của Tiêu Thụy Dân càng được Liên Thông hưởng ứng...
Lần này Liên Thông thử đặt hàng di động, không chọn Liên Tấn, Đông Hưng cùng một rễ, mà chọn Liên Tín cũng do nhân tố đó bên trong.
Hợp tác với Liên Thông, cũng có thể tăng vốn liếng đấu với Cát Kiến Đức, Tiêu Thụy Dân tất nhiên vô cùng coi trọng, tới văn phòng Dương Dung Bình, không vòng vo gì hết nói luôn: - Tối nay Trương Khác ở tại trấn Hương Lâm - Thuận Nghĩa, cậu ấy rất ủng hộ chuyện Liên Thông đặt di động của Liên Tín. Còn đồng ý qua Tết cung cấp chip cơ sở đời hai, cậu ấy cũng rất kỳ vọng có thể hợp tác sâu hơn với Liên Thông, không ngại tiếp xúc riêng với Liên Thông, nếu tiện, tôi sẽ an bài….
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Đường Thanh và ba tiểu nha đầu buổi sáng xuất phát từ Kim Sơn, chuyển máy bay tại Hong Kong, đến 9 giờ tối tới được Perth.
Trương Khác đứng trước cửa sổ, nhìn gió cuốn tuyết quất vào cửa sổ, nói chuyện điện thoại với Đường Thanh, trong lòng lại suy ngẫm chuyện của Liên Thông.
Cho dù các công ti di động tỉnh thành cùng cục thông tin di động tách từ tập đoàn tổng công ty China Telecom được hạch toán độc lập, nhưng bằng vào ưu thế lũng đoạn thị trường, năm 99, nghiệp vụ thông tin di động đạt lợi nhận 12 tỷ, sau khi độc lập thành xí nghiệp TW thứ hai lãi lớn đứng sau mỗi Trung Thạch Du. Lúc này năng lực doanh lợi của Liên Thông thậm chí còn không bằng cả điện tử Hoa Hạ, lãi rõng mới có hơn 1.2 tỷ.
Tạo thành cục diện như thế, Liên Thông có thể oán trách thời kỳ đầu bị áp chế quá thảm, gần như các ưu thế đều bị cục thông tin di động cướp mất, sau khi bộ thông tin trọng tổ, cảnh ngộ của Liên Thông tốt hơn rất nhiều, đặc biệt Quốc vụ viện tăng cường nâng đỡ Liên Thông, ưu tiên Liên Thông ra nước ngoài huy động vốn phát triển. Muốn Liên Thông đuổi kịp Di Động thì làm khó họ rồi, song tuyệt đại đa số mọi người nhìn thấy chênh lệch giữa Liên Thông và Di Động càng ngày càng nhỏ, đó là nhân tố trọng yếu Liên Thông được các cơ cấu đầu tư theo đuổi, nhưng Liên Thông lấy tâm thái cánh cược đặt vào CDMA, sự thực chứng mình Liên Thông không hợp thời nữa.
Tạ Vãn Tình lại cùng Chỉ Đồng tán gẫu một lúc mới cúp điện thoại, Trương Khác cười bảo cô: - Chị không đi Perth thật đáng tiếc.
- Chị có thời gian cũng chẳng qua đó góp vui làm gì, nha đầu Đường Thanh bây giờ còn tinh hơn quỷ, chị chả dại … Tạ Vãn Tình tủm tỉm cười: - Em thấy chưa đủ náo nhiệt thì kéo cả Hứa Tư qua đó là được. Cô chưa nói hết thì đi động vang lên, nhìn màn hình, nói: - Thật trùng hợp. Đưa màn hình di động cho Trương Khác xem, là điện thoại của Hứa Tư.
- Sao lại nhớ đến chị vào lúc này? Tạ Vãn Tình nhận điện:
- Có phải chị đang ở cùng với Trương Khác không? Không ngờ ở đầu kia Hứa Tư hỏi:
Trương Khác đứng sau lưng Tạ Vãn Tình, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, ghé tai vào di động, nghe xem Hứa Tư nói cái gì? Nhìn áo của Tạ Vãn Tình lay động là biết có bàn tay không thành thực trong đó.
- Cậu ấy đang nghe trộm đây này, chị và cậu ấy buổi trưa tới Bắc Kinh, hay em cũng tới đây đi. Tạ Vãn Tình chẳng hề giận Trương Khác quấy phá còn ngả đầu ra đằng sau, dựa vào vai Trương Khác, má cọ má:
- Nghe nói chị muốn tới Kiến Nghiệp em đã thấy lạ rồi, cơ hội vụng trộm tốt như thế, chị không lén lút tới Bắc Kinh, một mình tới Kiến Nghiệp làm cái gì? Y như rằng... Hi hi... Hứa Tư cười khúc khích: - Em cũng định tới Bắc Kinh, có điều vừa nhận được điện thoại, Diệp Tiểu Đồng sinh rồi, con trai, 4.6 kg, em phải tới Kiến Nghiệp thăm cô ấy trước.
- Ừ, em có muốn nói chuyện với tên nhóc xấu xa không?
- Em chẳng thèm quan tâm tới tên nhóc xấu xa đó. Hứa Tư thêm vào một câu: - Có quan tâm ngày mai cậu ấy cũng chẳng thể về.
Tạ Vãn Tình đành phải rời Bắc Kinh trước kế hoạch, cúp điện thoại rồi liền bảo trợ lý đặt chuyến bay sớm nhất ngày mai về Kiến Nghiệp.
Chuyện lặt vặt như đi thăm sản phụ này Trương Khác không vội tham dự, có thời gian thì tới bệnh viện một chuyến, không có thời gian thì đợi ăn đầy tháng về cũng không muộn, giờ này chắc Diệp lão gia tử đang mừng lắm đây, Diệp gia vậy là đã tứ đại đồng đường ( Thiệu Tâm Văn ở rể nhà họ Diệp), Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di mãi chưa thấy sinh nở gì, chẳng biết vấn đề do đâu, Trương Khác không tiện hỏi.
Trương Khác hiện cũng chưa thể gọi điện thoại chúc mừng, không thể nói là Hứa Tư gọi điện thoại báo cho được, Tạ Vãn Tình gọi điện an bài chuyện ngày mai, y gọi điện cho Trần Tín Sinh, bảo hắn có thời gian tới Bắc Kinh tiếp xúc với Liên Thông.
Từ chỗ Trần Tín Sinh được tin Diệp Tiểu Đồng mẹ tròn con vuông, Trương Khác mới gọi điện chúc mừng Thiệu Tâm Văn.
Thiệu Tâm Văn cùng người nhà Diệp gia đều ở bệnh viện, giọng Diệp lão gia tử rất to, đang đứng chỉ huy này nọ, lại còn cướp di động từ tay Thiệu Tâm Văn, hưng phấn nói với Trương Khác. Diệp Tiểu Đông khó đẻ phải chuyển sang mổ, gây mê tới giờ vẫn chưa tỉnh, tất nhiên không thể nói chuyện, hẹn ngày khác tới thăm.
Sáng hôm sau Tạ Vãn Tình tới sân bay từ sớm, cô phải vờ rằng mình luôn ở Kiến Nghiệp, tụ họp với Hứa Tư xong tới bệnh viện thăm Diệp Tiểu Đồng và em bé.
Trương Khác ở lại biệt thự trong rừng, tới buổi chiều Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh xuống máy bay lái xe tới thẳng biệt thự trong rừng.
Ngoài ra Trương Khác còn điểm danh cả Lưu Minh Phong tới Bắc Kinh.
Tháng 8 sau khi ứng tuyển kỹ sư Vườn Sồi bị loại, Lưu Minh Phong buổi tối hẹn hò bạn gái, tình cờ gặp Trương Khác, có được một cơ hội phỏng vấn nữa, cuối cùng được vào tập đoàn Ái Đạt công tác.
Sau thời gian thử việc, Lưu Minh Phong đảm nhận phó giám đốc trung tâm trải nghiệp người dùng mới được thành lập, văn phòng tạm thời đặt trong vườn sồi, bộ khung chưa xác định, tạm thời được Tô Tân Đông trực tiếp quản hạt.
Thời gian qua trừ mỗi tuấn báo cáo công tác với Trương Khác qua thư điện tử thì Lưu Minh Phong không tiếp xúc với Trương Khác nữa, cho dù là trả lời báo cáo cũng hoàn toàn xác nhận thư tới nơi, không có gì khác. Lưu Minh Phong tưởng là bị Trương Khác quên rồi cho tới tối qua đột nhiên nhận được điện thoại báo tới Bắc Kinh làm việc.
Cho dù bị quên, Lưu Minh Phong cũng chẳng có gì không thoải mái, sau khi vào Ái Đạt hắn mới biết, đằng sau Ái Đạt là đế quốc kinh tế Cẩm Hồ, có lẽ được chen chân vào cuộc họp 29 người là huy hoàng tối cao của cuộc đời.
Xe đi qua trấn Hương Lâm, vào biệt thự, mặc dù bị tuyết bao phủ, vẫn nhìn ra được sự xa hoa của biệt thự, Lưu Minh Huy tặc lưỡi: - Chẳng biết khi nào mình mới mua được một biệt thự ở đây, cả đời sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.