Trương Khác nhớ lại kiếp trước y và Đỗ Phi tổ chức thành viên clb mang bạn bè leo núi Yến Quy, có cả Trần Ninh và Vu Trúc, mọi người ngồi trên núi chơi bài, ngắm mặt trời của thiên niên kỷ mới, xuống núi rồi mới biết dưới núi đều mưa, cả thành phố bỏ lỡ lần đầu mặt trời mọc của thiên niên kỷ mới.
Trương Khác đứng đó tới khi có tiếng con gái phì cười mới tỉnh lại, phát hiện ra mình cầm đồ vệ sinh phụ nữ đứng ngây chỗ này trông rất ngốc.
Nhìn Trần Ninh và bạn tính tiền xong đi ra cổng siêu thị, Trương Khác vội chạy tới tính tiền, y mua cả đống đồ, tính tiền xong đuổi theo tới cửa ngõ thì Trần Ninh đã đi xa rồi.
Trương Khác cứ đứng đó nhìn Trần Ninh rẽ vào cổng trường mới quay về.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Về tới căn nhà gỗ bên hồ, Trần Tĩnh đã dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, điều hòa đã bật lên, cô cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo len bó, mái tóc dài tùy ý đặt bên vai, đẹp dịu dàng, thấy Trương Khác xác đồ lên, cô đưa tay nhận lấy, khuôn mặt thanh xuân nở tràn nụ cười mê đắm.
Nhìn Trần Tĩnh thướt tha đứng đó đợi mình, chút mất mác rối loạn trong lòng Trương Khác mới lắng xuống, trong lòng dâng lên cảm giác êm đềm quen thuộc.
Đưa túi đồ cho Trần Tĩnh sách, Trương Khác vươn tay ôm thân thể ấm áp của cô, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương, thì thầm bên tai cô: - Một đêm như thế này có em ở bên, thật là tốt.
Trần Tĩnh không dám nhìn vào mắt Trương Khác, cho dù tính dùng thái độ thoải mái thản nhiên của người trưởng thành xử lý quan hệ giữa hai người, vẫn có chút rụt rè sợ hãi của thiếu nữa, nhưng rất thích cảm giác được Trương Khác ôm trong lòng.
Ôm nhau ở cửa cầu thang một lúc Trương Khác mới buông Trần Tĩnh ra: - Em đi tắm đi, anh mang rượu lên gác trước, trong căn nhà này, anh thích nhất căn gác xép đó...
- Em cũng thế... Trần Tĩnh mỉm cười, căn gác xép tầng ba có thể ngắm trọn vẹn cảnh đêm Yến Quy Hồ, sàn trải thảm lông êm ái, ngồi đó cùng tình nhân uống rượu tâm tình đúng là tuyệt vời nhất.
Trần Tĩnh tắm xong, thay một chiếc quần dài bó màu nhạt, đôi chân dài thon thả phơi bày tuyệt hảo, người mặc chiếc áo chun xám rộng mềm mại, che đi chiếc mông vểnh cao, đi xép nhung, lộ gót chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Nhìn thấy Trương Khác ngồi trên sàn gọi điện thoại, cô định lùi ra thì Trương Khác chỉ chiếc bàn thấp rót rượu bảo cô ngồi xuống.
Trần Tĩnh cầm ly rượu trong tay, yên tĩnh ngồi xuống bên Trương Khác, nghe y ba hoa loạn bậy với mẹ, đêm rất tĩnh lặng, cô nghe thấy cả tiếng của mẹ Trương Khác từ bên kia truyền ra, chỉ có chuyện không khí lạnh tới Kiến Nghiệp ngày phải mặc mấy cái áo đêm phải mặc mấy cái áo mà hai mẹ con nói rất lâu, không ngờ anh ấy nói chuyện với mẹ như thế, thường ngày mọi người quen quên mất anh ấy mới là chàng thanh niên 21 tuổi.
"Á! Anh ấy chỉ có 21 tuổi, mình nhiều hơn anh ấy 5 tuổi." Trần Tĩnh nhớ ra giật mình, trước nay luôn coi anh ấy chững chạc hơn mình, cho dù khi quan hệ hai người chưa làm rõ, nghĩ tới ai phải dựa vào ai, cũng nghĩ anh ấy là người mình dựa vào, thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn sang, Trần Tĩnh ngượng ngùng đưa tay che mặt.
- Sao thế? Trương Khác thấy Trần Tĩnh vùi mặt vào giữa gối, che ống nói đi không để mẹ nghe thấy.
- Đột nhiên nhận ra anh chỉ là cọng cỏ non. Trần Tĩnh vẫn không ngẩng mặt lên.
Trương Khác lại ba hoa với mẹ một lúc rồi cúp điện thoại, nhẹ nhàng tách tay Trần Tĩnh ra, cô vẫn nhắm tịt mắt lại trông hết sức đáng yêu, kéo sát cô vào trong lòng, chiếc áo mong manh dán lên cơ thể chưa khô hết, phác họa lên đường cong mê người, ghé vào cổ cô hít hà hương thơm tươi mát của da thịt nữ nhân, rồi nhích lên trên, áp lên cánh môi đỏ thắm hôn nhẹ một cái, đưa tay vén sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau hỏi: - Có phải là cảm thấy mình vớ bở không?
- Có ma mới thấy với được anh là vớ bở. Trần Tĩnh mở mắt ra nhìn Trương Khác, khuôn mặt ửng đỏ đẹp mê người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Chỉ ba ngày sau biệt thự ở Yến viên đã xử lý thỏa đáng, Trần Tĩnh không còn cớ gì ở lại căn nhà gỗ nữa, vả lại Tạ Tử Gia mặt rất dày, hậu quả xử lý xong coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lại dọn tới ở cùng Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ đành quay về Yến viên.
Hai ngày trước khi sang thiên niên kỷ mới bộ trường bộ thương mại cùng đại biểu mậu dịch Mỹ tiến hành vòng đàm phán cuối cùng xong, đại biểu chính phủ hai nước ký kết hiệp nghị song phương ở Bắc Kinh, đánh dấu một bước quan trọng Trung Quốc tiến vào WTO.
Do tin tức đưa ra vào lúc hoàng hôn, đúng khi sàn giao dịch chứng khoán chủ yếu trên thế giới đóng cửa, mặc dù biết đây là một sự kiện trọng đại làm người ta phấn chấn, tạm thời không biết phản hồi thị trường.
Trần Tĩnh vừa về tới biệt thự Yến viên là bị Tạ Tử Gia quấn lấy không thoát thân được để vụng trộm với Trương Khác, Trương Khác muốn Hứa Tư đêm Thiên Hỉ tới Kiến Nghiệp cùng mình, mấy ngày qua y đều ở căn nhà gỗ.
Đến tối, Trương Khác xử lý xong công việc, gọi điện cho Đường Thanh, rồi lên gác xép ngồi, ĐH Hong Kong nghỉ bắt đầu từ ngày mùng 1, đêm Thiên Hỉ, Đường Thanh vẫn phải lên lớp, không thể về Kiến Nghiệp được. Trương Khác thầm nghĩ thế cũng tốt, nếu không y chẳng có thuật phân thân đối phó với hai cô gái, mặc dù Ái Đạt và Thịnh Hâm ra sức làm nóng khải niệm lễ tiết đặc biệt, nhưng Trương Khác cảm thấy trong một năm nảy ra nhiều ngày có ý nghĩa đặc biệt như thế thật là đau đầu.
Cảm thấy hơi mệt, cứ thế lẻ loi một mình ngủ trên gác xép, ngủ rất say, nhưng bị chuông di động đánh thức.
Trương Khác lèm nhèm mở mắt ra, nhìn ánh sáng nhu hòa phát ra từ màn hình trong gian phòng tối đen, đang ngủ say bị đánh thức là chuyện rất bực mình, y ngồi cho bình tĩnh lại mới nhận điện, lúc này chiếc di động bên ngoài phòng ngủ cũng vang lên, Trương Khác còn đang nghĩ có chuyện gì thì điện thoại bàn reo vang, Trương Khác vỗ đầu, có chuyện khẩn cấp rồi, điện thoại bàn ở đây chỉ có cực ít người có thể gọi tới.
Trương Khác đi nhấc điện thoại bàn để ở đầu giường trước, giọng phó Tuấn truyền ra: - Giám đốc Thành bảo tôi liên hệ khẩn cấp với cậu, di động của cậu không gọi được..
Trương Khác nhìn màn hình di động, là sô của Mỹ: - Tôi biết rồi, một lúc nữa tôi gọi điện lại cho anh ấy, hai chiếc di động kêu một lúc, bọn họ thật chẳng có chút kiên nhẫn gì...
Trương Khác đứng dậy ấn nút nghe, điện thoại còn chưa đặt lên tai thì có một giọng nói phấn khích Tiêu Tấn Thành truyền ra: - Được tin tức hiệp nghị song phương Trung Mỹ kích thích, cổ phiếu Côn Đằng Online vừa mở cửa đã tăng 46 USD...
Trương Khác chỉ ồ một tiếng: - Bên kia còn có một cái di động đang reo, tôi ra nhận lát nữa gọi lại cho anh... Vừa nói vừa mở cửa phòng, cầm di động đặt trên bàn lên, số của Diệp Kiến Bân tại Hong Kong: - Ở Hong Kong có chuyện gì náo nhiệt mà đánh thức tôi vào giờ na...
Trương Khác chưa hỏi hết câu Diệp Kiến Bân đã nói: - Cổ phiếu của Côn Đằng...
- Rồi, rồi... Trương Khác cắt ngang lọ mọ chui vào trong chăn: - Vừa mới có giấc mơ đẹp thì bị mọi người gọi điện đánh thức, toàn là cái chuyện này, Thành Hán Chương cũng gọi điện tìm tôi, chắc là vì chuyện này, đây một cái tai trái một cái tai phải, hai người cùng nói đi.
- ***, cậu nghe tin này mà không hưng phấn một chút nào à? Diệp Kiến Bân cười mắng: - Làm tôi phí công gọi điện cho cậu, ngủ tiếp đi, chẳng lẽ tôi không kiếm được người khác chia sẻ à?
- Hay là anh nói chuyện với lão Tiêu này, hai người chia sẻ với nhau, tôi gọi điện lại cho Thành Hán Chương.
Mấy ngày trước ESS công bố sau tết tây sẽ giảm cổ phiếu ở Côn Đằng Online xuống còn 17 vạn cổ phiếu, khiến giá cổ phiếu của Côn Đằng Online trọng thương, trong vòng hai ngày giảm mạnh từ 24 USD giảm còn dưới 19 USD. Do nhà đầu tư mạo hiểm vẫn tin vào sự phồn vinh lâu dài của kinh tế internet, thêm vào đại biểu mậu dịch Mỹ tới Bắc Kinh tiến hành vòng đàm phán cuối cùng khiến cổ phiếu Côn Đằng Online tăng trở lại, hôm qua dừng ở mức 21 USD.
Ai ngờ được tin tức hiệp nghị song phương ký kết khiến tin xấu ESS giảm cổ phiếu biến mất, còn khiến cổ phiếu vọt lên tới 46 USD, có nghĩa là chỉ trong một đêm, số cổ phiếu ESS định bán đi có thể kiếm thêm được 400 triệu USD.