- Tôi thấy bộ trang phục này không tệ... Lý Nguyệt Như thấy Tôn Tĩnh Mông định đem hết trách nhiệm Trương Khác cởi áo con mình đổ vấy cho nữ phục trang, trong lòng cảm thấy hết sức bất bình thay cô gái kia, hành động vừa rồi của Trương Khác có lẽ là thay y phục con gái mình, nếu Giang Đại Nhi không muốn, chẳng lẽ tên đó dám cưỡng ép con gái mình, mình phản ứng thái quá chăng? Không đứng, rõ ràng mình thấy Đại Nhi chống cự.
- Chuyện phức tạp hơn mọi người nghĩ nhiều. Tôn Tĩnh Hương hít sâu một hơi, ức chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói với Lý Nguyệt Như, chuyển sang nhìn nữ phục sư, giọng lại trở nên nghiêm khắc: - Ai sai phái cô làm? Cô nhận bao nhiêu tiền? Nếu cô không thừa nhận, tôi lập tức thông báo cho cảnh sát điều tra.
Nghe Tôn Tĩnh Hương nói vậy, mọi người ý thức được y phục này thực sự có vấn dề.
- Cái này hình như giống quốc huy của Indo. Lâm Băng hỏi nhỏ Lệnh Tiểu Yến: - Trên con chim ưng có một cái khiên...
- Thông báo cho cảnh sát điều tra đi. Trương Khác che mặt đứng ở cửa lạnh lùng nói, lúc này đối diện với cha mẹ Giang Đại Nhi không dễ chịu chút nào, nói một câu để lại chuyện cho Tôn Tĩnh Hương giải quyết, bảo Phó Tuấn và vệ sĩ cùng mình về xe.
Mọi người lúc này mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Khác nhìn ra bộ trang phục cuối cùng của Giang Đại Nhi có vấn đề, nhưng thời gian cấp bách, fan hâm mộ bên ngoài hò hét gọi Giang Đại Nhi ra biểu diễn, không kịp về phòng thay y phục nữa, mới thay y phục cho cô, bị Lý Nguyệt Như nhìn thấy hiểu lầm.
Tháng 5 năm noái Indo phát sinh bạo loạn bài Hoa, Indo trở thành quốc gia bị toàn bộ người Hoa trên thế giới căm thù nhất, nhưng dù là thế, mấy ai nhận ra được cờ Indo hai màu trắng đỏ cùng chiếc khiên trên người con chim ưng?
Buổi biểu diễn sắp tới hồi kết, mọi người đều bận rộn, ai ý thức được có kẻ cố ý giở trò ở trang phục? Dù thấy hình ở trên y phục hơi quái dị, dù có liên hệ với quốc kỳ của Indo, trong lúc vội vàng chẳng ai ý thức được có hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Giờ bình tĩnh lại mới hiểu ra đây là âm mưu phá hủy hoàn toàn cuộc đời biểu diễn của Giang Đại Nhi.
Mặc dù tuyệt đại bộ phận fan hâm mộ ở đây không nhận ra vấn đề trên trang phục, nhưng qua giới truyền thông đưa tin, vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt Giang Đại Nhi tới lần cuối cùng lên sân khấu mới thay mặc bộ đồ này, sẽ bị giới truyền thông ưa chuyện chế cho ý nghĩa tượng trưng vô hạn, tới khi đó Giang Đại Nhi và Thế Kỷ Hoa Âm có trăm miệng cũng không cãi được.
Lý Nguyệt Như cứng người, lắp ba lắp bắp chỉ chiếc áo T-shirt hỏi chồng: - Trên đó....là...quốc....kỳ...và quốc huy.. Indo à? Sau sự kiện bạo động bài Hoa năm ngoái, công ty quyết đoán triệt tiêu bán đĩa của các nghệ sĩ trong công ty ở Indo, nên bà đoán ra được hậu quả nghiêm trọng âm mưu này gây ra.
-.... Giang Đào lúc này mới nhớ tới phải xin lỗi Trương Khác, chạy ra ngoài phòng hóa trang thì cánh cửa thang máy đã khép lại, số hiển thị đang đi xuống.
Cửa thang máy bên cạnh mở ra, Đường Thanh và Thịnh Hạ thấy cha Giang Đại Nhi đứng đó thì hỏi: - Chú Giang, Trương Khác đến chưa ạ?
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Buổi biểu diễn đã kết thúc, nhưng những fan hâm mộ lưu luyến không chịu rời đi, Giang Đại Nhi dù bận tâm chuyện hậu đài cũng không vội đi ngày, trên sân khấu cảm tạ một lúc mới lui về.
Giang Đại Nhi không hiểu xảy ra chuyện gì, không biết Trương Khác bị mẹ cào mặt có nghiêm trọng hay không, về hậu đài thấy có cảnh sát đang lấy lời khai thì giật mình, định hỏi chuyện gì xảy ra, song thấy Đường Thanh nhìn mình mới nhớ mình vẫn còn đang mặc áo của Trương Khác, vội trốn vào phòng thay y phục.
Lệnh Tiểu Yến mang y phục vào giúp cô, Giang Đại Nhi hỏi nhỏ: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lệnh Tiểu Yến không ngờ Trương Khác trước khi cở áo Giang Đại Nhi mà không giải thích câu nào, có lẽ là thời gian quá gấp gáp không kịp giải thích, nhưng cái bộ dạng hiện giờ của Giang Đại Nhi làm cô không nhịn được đưa tay ra véo cái má non mịn của Giang Đại Nhi, áp giọng xuống trêu: - Tên khốn kiếp đó cởi áo bạn trên đường đi mà bạn không giận tí nào à?
Giang Đại Nhi mặt đỏ dừ, thầm nghĩ mình phải rất giận mới đúng, biết đấu khẩu không lại Lâm Băng, Hứa Duy càng không đấu nổi Lệnh Tiểu Yến, đẩy Lệnh Tiểu Yến một cái, bưng tại trộm chuông nói: - Khi đó cũng giận lắm chứ, cậu ấy nói phải thay y phục, rồi chả hiểu ra sao nhất định muốn cởi áo mình, lên sân khấu rồi có giận tới đâu cũng phải cưỡng ép mình quên đi, hiện giờ rời sân khấu vẫn còn chưa hết hưng phấn... Bạn nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Lệnh Tiểu Yến bĩu môi khinh bỉ nhìn Giang Đại Nhi, mới đem ngọn nguồn kể cho cô.
- Á... Giang Đại Nhi không ngờ có âm mưu ngoan độc như thế đang đợi cô nhảy vào, nghĩ lại mà lạnh toát sống lưng, nếu chẳng phải Trương Khác phát hiện kịp thời, cô không biết chuyện diễn biến tới mức nào.
Giang Đại Nhi nhận ra quốc kỳ và quốc huy của Indo, nhưng thời gian thay y phục gấp gáp như thế, cô còn phải chuẩn bị bài hát sắp hát, phải trang điểm, phải nghe chuyên gia tạo hình giảng giải tiếp theo phải có động tác gì trên sân khẩu, làm sao nghĩ tới có người giở trò ở trang phục? Cô thậm chí còn chẳng có thời gian nhìn lại mình lần cuối trong gương, cho dù nhận ra phục trang có vấn đề, căn bản không thể suy nghĩ sâu hơn.
Lệnh Tiểu Yến kể tới tình hình bên ngoài, hỏi: - Lúc đó bạn và Trương Khác thay y phục kiểu gì mà khiến mẹ bạn lồng lộn như con hổ muốn ăn thịt người?
- À... Giang Đại Nhi đương nhiên không kể chi tiết lúc Trương Khác cởi áo mình thế nào cho Lệnh Tiểu Yến nghe, đôi mắt tuyệt đẹp đảo một vòng, nói: - Lúc đó chị vội thay y phục, tay chân luống cuống, ai biết mẹ mình nhìn vào thành ra cái gì...
Lý Nguyệt Như và Hứa Duy, Tôn Tĩnh Hương nhìn thấy, nhưng khi Đường Thanh đi vào, bọn họ chỉ nói là tình thế cấp bách hiểu lầm Trương Khác, không nói là hiểu lầm như thế nào.
Giang Đại Nhi thay y phục xong cầm áo sơ mi đi ra đưa cho Đường Thanh: - Em cám ơn Trương Khác hộ chị nhé, không có cậu ấy chẳng biết sẽ ra làm sao nữa... Rồi trách mẹ: - Mẹ, mẹ cũng thật là, lúc đó con vội lên sân khấu, cuống cả lên rồi, làm gì có thời gian giải thích với mẹ?
-... Lý Nguyệt Như ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, cũng hiểu vừa rồi mình quá kích động, chửi bới còn cào mặt Trương Khác, nhổ nước bọt lên mặt Phó Tuấn, áy náy vô cùng, không biết phải làm thế nào, thường này bà ta đanh đá dữ dằn, lúc này chỉ muốn bật khóc.
Tôn Tĩnh Hương nghe Giang Đại Nhi nói cứ như là lúc ấy cô luống cuống quá nên mới để Trương Khác cởi áo ra vậy, có ma nó mới tin, biết Giang Đại Nhi nói thế đánh tan nghi ngờ của Đường Thanh thôi, nhưng quỷ nha đầu này thiện lương thì rất thiện lương, chứ đầu óc không kém bất kỳ một ai.
Tôn Tĩnh Hương thấy khóe mắt Lệnh Tiểu Yến chứa nụ cười, vội đánh mắt ra hiệu, nếu để cho hậu viện của Trương Khác nổi lửa, hôm nay mới thực sự là không được yên.
Đường Thanh nhận lấy áo sơ mi của Trương Khác, đặt lên đầu gối cẩn thận vuốt phẳng rồi ôm vào trong lòng, thấy Lý Nguyện Như mặt đày hổ thẹn, mỉm cười nói: - Dì Giang, cũng tại Trương Khác không giải thích rõ ràng, may mắn là chuyện đáng sợ nhất không xảy ra, không để cho âm mưu nhắm vào chị Đại Nhi thành công... Có phải mọi người chuẩn bị tiệc mừng công không? Cháu đi đưa áo cho Trương Khác!
Thấy Đường Thanh rời khỏi phòng hóa trang, Tôn Tĩnh Hương thở phào nhẹ nhõm, thấy ai nấy ủ rũ, vỗ tay nói: - Người ta giở trò này, trong lòng mọi người không dễ chịu chút nào, có điều bất kể nói thế nào, chúng ta phá vỡ âm mưu của kẻ địch, buổi biểu diễn thành công như dự tính, bữa tiệc mừng công này phải tổ chức linh đình.