Vệ Lan cúp điện thoại giải thích: - Cậu ấy có thể tính là một nửa người Tân Vu rồi, dì Cố biết đấy...
- Chị nói Trương Khác à? Trần Ninh hỏi:
- Sao, em biết cậu ấy à? Vệ Lan nghi hoặc hỏi: - Vậy mà cậu ta chẳng nói với chị.
- Không ạ, em chỉ nghe nói tới câu chuyện quả bong bóng ngoài KTX nữ thôi, em và Vu Trúc hè vừa rồi còn gặp Trần Phi Dung, chắc chị cũng quen Trần Phi Dung phải không? Trần Ninh có chút xấu hổ, vừa rồi vuột miệng tựa hồ hơi quá đà, như cô bé không hiểu chuyện vậy.
Vệ Lan có ấn tượng cực kỳ sâu sắc chuyện ba năm trước Trương Khác buộc dép cho Trần Ninh, có điều cô chỉ coi đó là hành động có tính cách tự do tùy hứng thôi.
Khi ở Perth, cô còn nói với Địch Đan Thanh về Trần Ninh, Địch Đan Thanh còn đùa bảo cô ngàn vạn lần đừng để Trần Ninh và Trương Khác gặp nhau, khả năng bị họa có thể rất cao.
Nhìn vẻ mặt của Trần Ninh, Vệ Lan thầm nghĩ có lẽ giới thiệu cô bé cho Trương Khác là một sai lầm, mấy cô gái ở KTX cũng suốt ngày ao ước được gặp Trương Khác, tên khốn kiếp đó ở ĐH Đông Hải đã thành một truyền kỳ rồi, Vệ Lan mỉm cười nói: - Chúng ta đi thôi, tôi giới thiệu cho mọi người một quán ăn phong cách Tân Vu rất đặc sắc..
Trương Khác vừa về chung cư thì nhận được điện thoại của Vệ Lan mời ăn cơm, từ lúc Vệ Lan từ Perth về luôn né tránh mình, sao đột nhiên lại hẹn đi ăn cơm?
Nhưng Vệ Lan đã mới, Trương Khác không thể từ chối, ai cùng hẹn y đi ăn cơm thì cùng lắm mọi người ăn với nhau, Trương Khác ở trong phòng tính toán chuyện phải làm hôm nay, thấy không bỏ sót gì nữa mới cầm di động lên, còn mang theo cái ví đã rất lâu không dùng tới, chuẩn bị đi tìm Vệ Lan, vừa ra khỏi phòng thì Đỗ Phi gọi điện tới.
- Vương Hải Túc có chuyện muốn gặp riêng mày. Đỗ Phi còn nhấn mạnh: - Tao và hắn đang ở khách sạn Hilton, máy có thời gian tới đây một chuyến không?
Đỗ Phi muốn bán nghiệp vụ chuỗi quán net cho Hải Túc, tiếp xúc đã gần hai tháng, đã tới giai đoạn cuối cùng, Trương Khác thầm nghĩ Vương Hải Túc muốn gặp riêng minh chắc vì chuyện này.
Trương Khác gọi điện cho Vệ Lan, máy bận, không biết cô đang nói chuyện với ai, nghĩ đưa cô ấy tới khách sạn Hilton ăn cơm là được, gọi điện thoại cho Phó Tuấn chuẩn bị xe.
Trương Khác cầm một bản tài liệu tối nay phải xem xuống lầu, Phó Tuấn và lái xe đã đợi y ở dưới, Trương Khác chui vào xe, nói với lái xe đợi ở ngoài quán ăn Tân Vu một lúc, rồi ngồi ở ghế sau đọc tài liệu.
Xe đi ra ngoài tiểu khu, tốc độ vừa mới tăng lên một chút thì đột nhiên lái xe phanh gấp, Trương Khác không biết xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên thấy một bóng hình xinh đẹp yểu điệu mặc váy hồng riềm trắng bất ngờ đập vào mắt y.
Mặc dù chỉ là cái bóng lưng, nhưng trừ bóng lưng đó ra, trong mắt y trời đất không còn gì khác tồn tại nữa.
Phó Tuấn nhìn thấy Vệ Lan, bảo lái xe đi chậm lại, xem Trương Khác có muốn nói gì với Vệ Lan không, chỉ thấy mặt Trương Khác như hồ nước đóng băng giữa mùa đông lạnh giá.
Vệ Lan cũng vừa vặn thấy chiếc chiếc Mercedes từ tiểu khu đi ra, có điều cô đã hẹn Trương Khác ăn cơm ở ngõ Học Phủ, còn tưởng người khác đang dùng xe, đợi khi xe giảm tốc độ nhìn vào, cửa xe dán kính mờ, qua kính chắn gió phía trước chỉ thấy lái xe và Phó Tuấn, Phó Tuấn đang quay đầu về phía sau, nhìn không rõ người ngồi sau có phải là Trương Khác hay không?
Trần Ninh đi phía trước xe, đang tung tăng hớn hở nói chuyện với Vệ Lan, đột nhiên một cỗ xe dừng ngay phía sau, giật nảy mình, lúc nhảy tránh, quay đầu lại nhìn vừa vặn thấy khuôn mặt kinh ngạc cứng đờ của Trương Khác, cảm thấy khuôn mặt đó hết sức quen thuộc....
Trong xe không gian cũng như đóng băng.
- Lái đi... Bị đôi mắt trong vắt như dòng suối nhìn qua, hô hấp của Trương Khác đột nhiên thông suốt trở lại, mặc dù rất muốn nhìn đôi mắt đó thêm mấy lần nữa, nhưng y hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, bảo lái xe đi tiếp.
Miễn cưỡng lắm Trương Khác mới khống chế được cảm xúc, mấy ngay qua đã nghĩ sẽ tình cờ gặp phải cô ấy trong trường… không phải thế này... nó không đúng như thế này...
Chẳng nghe thấy tiếng than trong lòng Trương Khác, Phó Tuấn quay lại, lái xe đạp ga, tăng tốc đi tới quán ăn Tân Vu trong ngõ Học Phủ.
Trương Khác mắt vẫn nhìn tài liệu, hồn thì đã không biết đi đâu, một lúc sau mới nhận ra Vệ Lan có lẽ gặp Trần Ninh và Vu Trúc ở KTX nên mới hẹn mình đi ăn cơm, liền phất tay nói: - Đi tiếp, anh bảo với chị Vệ Lan, tối nay tôi có chuyện, không ăn cơm với chị ấy được.
Vệ Lan và nhóm Trần Ninh, Vũ Trúc vừa tới ngõ Học Phủ, thấy chiếc xe Mercedes đỗ trước mắt rồi lại khởi động, di động trong tay rung lên, nhìn thấy số điện thoại Phó Tuấn, cảm thấy lạ lắm, vừa rồi ở trong xe có chuyện gì sao không nói mà phải gọi điện.
- Khác thiếu gia có chuyện không thể đi ăn tối với cô được, hiện chúng tôi đi tới khách sạn Hilton.
- Ừm, tôi biết... Vệ Lan tin chắc vừa rồi Trương Khác ở trong xe, chẳng lẽ vì những người ở bên cạnh này nên không dừng lại nói chuyện với mình mà bảo Phó Tuấn gọi điện thông báo? Cảm giác y đang trốn tránh cái gì đó, nhưng rốt cuộc Trương Khác phải trốn tránh cái gì? Giang tay tiếc nuối nói với Trần Ninh, Vu Trúc: - Trương Khác có chuyện đột xuất, không thể giới thiệu cậu ấy cho mọi người rồi...
Trần Ninh vô tâm, chỉ cười tiếc nuối, nụ cười rạng ngời dưới ánh tịch dương, cảm thấy người trong xe kia quen khác thường, chỉ là không nghĩ ra gặp nhau ở đâu rồi.
Trần Dục thì đoán ra Trương Khác ở trong cỗ xe vừa rồi, ông ta được nghe Cố Hiểu Mai kể về nó, dù ở Kiến Nghiệp, chiếc xe đó cũng hiếm có, vừa rồi rõ ràng nghe Vệ Lan hẹn Trương Khác ăn cơm với nhau rồi, hiện lại lặng lẽ phóng xe qua bên cạnh. Ban đầu Trần Dục lo lắng con gái gặp mặt tên hỗn thế ma vương trong truyền thuyết này, hiện trong thâm tâm cảm thấy phẫn nộ vì bị đối phương khinh thường tránh mặt, thầm nghĩ đám hoàn khố này lúc nào cũng ngồi trên đầu người khác, đâu thèm coi ai ra gì?
Mặc dù mọi người đều biết Sáng Vực của Đỗ Phi và Cẩm Hồ dính líu tới nhau, nhưng dù sao Sáng Vực cũng không phải là Cẩm Hồ, Hải Túc cấp thiết muốn mua tài sản có chất lượng kỹ thuật đưa vào công ty trên TTCK, Vương Hải Túc tiếp xúc với Đỗ Phi, tất nhiên được kẻ thao túng đằng sau là Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết ngầm cho phép.
Trước lợi ích thương nghiệp lớn, giới hạn ân oán rất mơ hồ, nhưng Vương Hải Túc không nghĩ mình tiếp xúc với Trương Khác sẽ được Lâm Tuyết khen ngợi. Nghe thấy Đỗ Phi nhận điện thoại nói Trương Khác tới rồi hắn hơi cuống, muốn xuống lầu đón nhưng lại sợ người ta bắt gặp tiếp xúc với Trương Khác, ngồi đợi trong phòng càng thấp thỏm lo Trương Khác không vừa lòng, chỉ có điều Đỗ Phi ngồi im không nhúc nhích, Lệnh Tiểu Yến và Tần Cương nhìn thò đầu nhìn phía cửa, mới nghĩ ra đi cùng đám Đỗ Phi không cần quá câu nệ.
Mặc dù nghĩ như thế Vương Hải Túc vẫn không thể thả lỏng được, làm sao hắn có thể quên Trương Khác "vô tình" để quên tài liệu trên xe mới khiến hắn có được tài phú và địa vị như hiện này, hắn có ngu tới đâu sau khi biết thân phận Trương Khác cũng không thể cho rằng Trương Khác quên tài liệu trên xe thật.
Nhìn thấy Trương Khác và Phó Tuấn đi vào, Vương Hải Túc đứng bật dậy muốn bắt tay với Trương Khác.
- Ồ, không cần khách khí, ngồi xuống đi. Trương Khác không bắt tay với hắn, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Phi: - Đàm phán ra sao rồi?
Vương Hải Túc hơi xấu hổ, biết những vầng háo quang bao phủ trên người mình không tư cách trách móc trước mặt Trương Khác, cười khan mấy tiếng, nhiệt tình mới Phó Tuấn ngồi xuống.
***
Quá Hàn Quốc, từ vụ bệnh tật tới vụ này