Hai giờ chiều Cố Hiểu Mai tới được chính phủ thành phố, đúng lúc chính phủ thành phố tiệu tập ban ngành thảo luận chuyện nâng cao tiêu chuẫn hỗ trợ công nhân mất việc.
Cố Hiểu Mai cầm sổ ghi chép đi vào phòng họp, đúng như dự liệu toàn là tiếng than vãn.
Trương Tri Hành vỗ bàn: - Thà làm chính phủ eo hẹp một chút, chứ không thể để công nhân sống khó khăn. Mọi người thảo luận đi thảo luận lại chẳng đói chết ai, thêm 22 đồng, để công nhân mất việc mỗi tháng có thêm vài bữa thịt, cũng không phải là đòi hỏi quá đáng chứ? Hơn nữa, chính phủ có eo hẹp, không phải ép mọi người bỏ tiền túi ra, vì sao ai cũng xị mặt ra nhưu thế?
Thị trưởng đại nhân nói thế, mọi người chỉ biết cười phụ họa, không vội tỏ thái độ.
- Được, tôi tỏ thái độ trước, văn phòng chính phủ thu hẹp 20% chi tiêu, các ban ngành không cần phải lập tiêu chuẩn cứng nào hết, kiếm được bao tiền thì kiếm, thiếu bao nhiêu tôi đi ăn xin. Trương Tri Hành nói tiếp: - Tôi vẫn muốn nhắc mọi người một chút, quan trọng vẫn là làm kinh tế phát triển, mới có thể giúp công nhân mất việc được tái nghiệp, giải quyết hết công ăn việc làm cho ba vạn công nhân mất việc này. tới khi đó mọi người không cần phải nhăn nhó mặt mày nữa.
Cố Hiểu Mai nghe nói giảm 20% chi tiêu của văn phòng chính phủ mà run, có điều 30 vạn cư dân Tân Vu có được một thị trưởng thế này đúng là hạnh phúc, đáng tiếc thị trưởng như thế, trong nước quá hiếm có. Nếu nói Trương Tri Hành có điều gì làm người ta không hài lòng hoặc bới móc, đó là con trai ông quá không ra gì, chuyện về Trương Khác lan truyền đi, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thanh danh của Trương Tri Hành.
Mọi người đều tin vào khả năng phát triển kinh tế của Trương Tri Hành, lòng nghĩ thôi thì đành tạm thời chắt bóp một chút, qua một thời gian sẽ đỡ hơn, kêu ca thì cũng kêu ca rồi, không cần mặt dầy tiếp tục than nghèo gào khó nó, mọi người cười hì hì tôi đảm bào 5% anh đảm bảo 6%.
Chi phí các văn phòng có hạn, thắt chặn chi tiêu chẳng bù vào được khoảng trống 20 triệu, có điều đây không phải là con số khủng khiếp gì, mọi người sẵn lòng giải quyết là có thể giải quyết được.
Họp xong Cố Hiểu Mai liên hệ với bên dân chính soạn thảo chi thiết tiêu chuẫn hỗ trợ, Trương Tri Hành cũng bảo thư ký Thành Dư Đông theo sát việc này, hi vọng nhanh chóng soạn xong chi tiết, làm việc nhanh chóng một chút, tháng sau có thể làm công nhân mất việc được hưởng phúc lợi.
Trong văn phòng Cố Hiểu Mai, Thành Dư Đông đùa: - Chẳng biết khi nào Tân Vu mới được giống Hải Châu nhỉ? Ở đó cư dân gần 100 vạn, công nhân mất việc không quá 1 vạn, chúng ta thì sức đầu mẻ trán vì việc này, thị trưởng Hải Châu gọi điện bảo cục trưởng dân chính xem lấy tự giải quyết là xong. Ài, thế này xem ra tối nay lại phải tăng ca rồi.
Cố Hiểu Mai cười: - Nếu không có chút trình độ, Đường Học Khiêm có thể tới Giang Nam làm phó tỉnh trưởng được không? Đừng kêu ca nữa, chịu đựng qua một thời gian là được.
- Thị trưởng Trương cũng nên tổ chức người tới Hải Châu học tập kinh nghiệm. Thành Dư Đông thở dài: - Tốt xấu gì thì Hải Châu cũng là đất phát tích của Trương gia mà.
- Có mà muốn tới Hải Châu làm tiền ấy. Trương Tri Hành đẩy cửa đi vào, nghe thấy Thành Dư Đông và Cố Hiểu Mai nói chuyện, cũng xen vào đùa một câu, rồi hỏi Cố Hiểu Mai chuyện trao đổi với cục dân chính.
Cố Hiểu Mai báo cáo xong, Trương Tri Hành rời đi, Thành Dư Đông hỏi: - Gom góp mãi vẫn thiếu 4 - 5 triệu, thị trưởng Trương cũng nói ra ngoài ăn xin, chỉ nói có phải là tới khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ ăn xin không?
- Cậu suốt ngày theo thị trưởng phải biết thị trưởng đi ăn xin ở đâu chứ? Tôi thì làm sao mà biết được.
Thành Dư Đông chợt nhớ ra một chuyện: - Lần này chị đưa Vu Trúc tới trường có thuận tiện tới căn nhà xa hoa của Trương Khác bái phỏng không?
- Vốn cũng định đi. Cố Hiểu Mai đương nhiên không thể nói chuyện hôm qua cố ý trốn tránh Trương Khác: - Đột nhiên nhận được điện thoại, vội vội vàng vàng ăn cơm trưa xong rồi về, quên mất chuyện này.
- Lần sau có cơ hội chị nhớ tới xem, xem rồi sẽ biết không phải em gạt chị.
Cố Hiểu Mai chỉ cười, ở chỗ riêng tư mọi người hay thảo luận chuyện bối cảnh Trương gia ở Hải Châu, nhưng nguồn tin tức rất hữu hạn, bà ta cứ thắc mắc Trương gia ở Hải Châu là loại thổ hào như thế nào.
Trong tin tức công khai, nhà chiêu đãi chính phủ ba năm trước cải cách bán cho tư nhân, đổi tên thành khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ, nắm cổ phần đằng sau là tập đoàn giải trí ẩm thực Thế Kỷ Cẩm Hồ, một tập đoàn giải trí lớn nhất Hải Châu.
Cán bộ trung tầng ở Tân Vu mấy năm qua đều cho rằng chủ nhân của Thế Kỷ Cẩm Hồ chính là Trương gia, suy đoán này không phải vô căn cứ, trước tiên là Trương Tri Phi anh em con bác với Trương Tri Hành là cổ đông chủ yếu của tập đoàn Thế Kỷ Cẩm Hồ. Tiếp đó chưa nói bỏ tiền mua nhà chiêu đãi chính phủ, bỏ tiền thiếu tu sửa đê bao, sau đó hai lần Thế Kỷ Cẩm Hồ quyên vật tư phòng lũ tới 5 triệu đồng..v..v..v...
Cho nên gần như có thể khẳng định đằng sau Thế Kỷ Cẩm Hồ chính là Trương gia, ngoài ra Trương Tri Phi còn là chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty xây dựng dân doanh lớn nhất Hải Châu, đứng sau Hoành Viễn cũng là Trương gia.
Từ tư liệu công khai có thể thấy Trương gia bước vào ba sản nghiệp lớn là xây dựng, địa ốc, giải trí, ba tập đoàn dưới tay đều đứng đầu Hải Châu.
Như thế vẫn chưa cho người ta ấn tượng trực quan, Cố Kiến Mai lần này tới Kiến Nghiệp, ngồi xe đi vòng quanh khu thương nghiệp Đông Hồ, quy mô bằng quá nửa trung tâm Tân Vu, từ đó có thể thấy được thực lực tư bản của tập đoàn địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, mấy công ty địa ốc lớn nhất Tân Vu, bất kể dân doanh hay là quốc hữu, tư cách xách dép cho người ta cũng không có.
Cố Hiểu Mai vốn không nghĩ nhiều, nhưng nhìn cái cách ăn ở của Trương Khác, mới không kìm được suy nghĩ có lẽ suy đoán của mọi người về Trương gia chỉ là một góc tảng băng chồi lên mặt nước, bà ta trùng hợp biết lần trước đôi thanh niên nam nữ tới bái phỏng vợ chồng Trương Tri Hành là Lương Văn Giang cháu Lương Cách Trân và vị hôn phu.
Nghĩ tới đây Cố Hiểu Mai tới bên bàn máy vi tỉnh, vào trang web có giới thiệu người sáng lập Côn Đằng Online, chỉ Lương Văn Giang cho Thành Dư Đông: - Nhìn có thấy quen không?
Thành Dư Đông mắt trợn tròn, hít sâu một hơi nói: - Đấy chẳng phải Lương Văn Giang sao? Lần trước gặp, hắn nói là hắn công tác kỹ thuật bình thường... Bà nội tôi ơi, thủ tịch kỹ thuật của Côn Đằng Online mà là công tác kỹ thuật bình thường? Lần trước em đã nghe tên hắn quen quen rồi, sao chị nhìn ra?
Đề tài về Côn Đằng Online có sức nóng rất cao trên báo chí, có điều lộ diện nhiều nhất là Mã Hướng Đông, có một người quá chọi lọi những người khác bị ảm đảm đi nhiều, vả lại Lương Văn Giang mộc mạc ít nói, cứ ngồi im một chỗ, dễ bị người ta bỏ quên.
- Hôm qua chị nghe Vu Trúc nói chuyện về mạng internet, thấy cái tên Lương Văn Giang, quả nhiên... Nếu chẳng phải hôm qua Vu Trúc và Trần Ninh ở trong phòng bệnh buồn chán tán gẫu, Cố Hiểu Mai còn chẳng biết điều này...
- Khoan khoan, cho em mượn máy một chút... Thành Dư Đông trực tiếp vào Côn Đằng Online tìm kiếm tin tức về Lương Văn Giang, tra được tin tức cần tìm, click vào bảo Cố Hiểu Mai: - Trời ơi, Lương Văn Giang thế nào cũng phải là tỷ phú...
- Không phải cơ hơn 1 triệu USD sao, cách tỷ phủ còn xa... Cố Hiểu Mai nhớ lần trước gặp Lương Văn Giang thì hắn sắn tay áo ngồi dưới đất giúp thím Vệ nhặt rau, từ vẻ bề ngoài thật không nhìn ra đó là triệu phú USD, đem so bề ngoài thật kém Trương Khác mười vạn tám ngàn dặm.
Có người tưởng rằng đã truy ra tận gốc Trương gia rồi, Cố Hiểu Mai thì qua một góc nho nhỏ này nhìn ra Trương gia tài lực hùng hậu, lai lịch thần bí hơn những người đó nghĩ nhiều.