Các nhân viên công tác tạm thời của cục CSGT đang canh giữ ở cửa bệnh viện Nhân Dân tỉnh thấy thủ lĩnh bị đối phương đạp cho một cái ngã chúi dụi, họ liền tiến lên vây quanh, muốn bắt Trương Khác đánh cho một trận. Lúc này từ cổng chạy ào vào một chiếc Mercedes Benz, một chiếc xe Buick thương vụ màu đen, xe không giảm tốc độ liền nhảy xuống bốn người.
Phó Tuấn ôm lấy cổ của thanh niên đang tóm cổ áo Trương Khác, kẹp mạnh buộc hắn phải buông tay nắm cổ áo Trương Khác ra trước, lại dùng lực đẩy hắn ra một bên, lúc này mới hỏi Trương Khác đã xảy ra chuyện gì.
Trương Khác không có thời gian giải thích cho Phó Tuấn, liền nói với người chồng: - Chúng tôi vừa mới lái xe đi qua con hẻm Quản Gia, biết vợ anh đã xảy ra chuyện, cùng với nỗi khó khăn của gia đình anh, cho nên muốn tận một chút lực, hy vọng anh đừng cự tuyệt...
Người chồng mặc dù thương tâm gần chết, trong lòng lại tràn đầy hổ thẹn đối với vợ mình, còn bị sự việc xảy ra ở trước cổng bệnh viện làm cho hoảng sợ: bảy tám người xông lên muốn bắt người thanh niên trước mắt, lại bị bốn người nhảy xuống từ hai chiếc xe phía sau rất nhanh chế ngự. Người mặc đồng phục lảo đảo đứng lên to tiếng muốn gọi bảo an bệnh viện, muốn báo cảnh sát, bên này lại đi qua một người kẹp lấy gương mặt của người mặc đồng phục, móc ra một cuốn sổ nhỏ giơ giơ lên khiến người đó im lặng.
Trương Khác không muốn ở trước cổng bệnh viện để cho người ta vây xem, y cầm lấy tiền từ trong tay Phó Tuấn, rồi cùng với Trần Tĩnh đi cùng người chồng vào khu cấp cứu trả tiền viện phí trước, giao chuyện trước cổng bệnh viện cho Phó Tuấn đi xử lý.
Mới vừa vào đại sảnh khu cấp cứu, hộ sĩ thấy người chồng đi cùng với Trương Khác, Trần Tĩnh trở lại, vội vàng gọi hắn: - Này, không phải là bảo anh xoay tiền viện phí sao? Anh không xoay đủ tiền, việc cấp cứu bên này cũng phải dừng lại... Bệnh viện này không phải là cơ cấu từ thiện...Này, sao anh còn đi vào trong?
Loại giọng điệu này Trương Khác nghe mà lửa giận đầy bụng, nhưng y cũng không thể tính toán với loại tiểu nhân vật này làm gì, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn hộ sĩ kia một cái, còn Trương Khác thì lười chả buồn nhìn cái nào.
Hộ sĩ lại không bỏ qua đuổi theo, Trương Khác đứng lại hỏi: - Thế cần bao nhiêu tiền mới có thể để bệnh viện các người cảm thấy một mạng người đáng để cứu hả?
Hộ sĩ lúc này mới biết Trương Khác cùng Trần Tĩnh là đến theo chồng người tự sát, nhìn sấp tiền trong tay Trương Khác, hộ sĩ không nói gì thêm, trở lại tiếp tục công việc của mình.
Nhóm Trương Khác đi thẳng tới khu nộp phí, trước tiên trả đầy đủ tiền viện phí, sau đó ra bên ngoài cùng người chồng chờ đợi kết quả cấp cứu.
Không biết là ai đã nhận ra Trương Khác, Trương Khác cùng Trần Tĩnh ngồi chờ ở bên ngoài được chốc lát, viện trưởng Cát Dân Tuấn của bệnh viện Nhân Dân tỉnh chạy tới.
Tháng 11 năm ngoái, Trương Khác cùng Địch Đan Thanh bị bọn Đường Trung đâm bị thương, chính là khẩn cấp đưa vào bệnh viện Nhân Dân tỉnh chữa trị, hiện tại Cát Dân Tuấn cũng không rõ lắm thân phận của Trương Khác cụ thể là gì, hắn nghĩ thầm nếu có thể làm cho Thường ủy Tỉnh ủy Kim Quốc Hải cùng sở trưởng Sở Vệ sinh tỉnh Đinh Tiểu Vĩ khẩn trương như vậy đối với vết thương bị ám sát của y, không chừng thực sự là con cái của vị lãnh đạo Trung ương nào đó đang học ở Kiến Nghiệp.
Cát Dân Tuấn mặc áo blue trắng, vừa lúc cha vợ của sở phó Trần của Sở Vệ sinh tỉnh đang nằm viện, sở phó Trần cùng vợ qua thăm cha vợ, ban đêm vừa lúc hắn rãnh rỗi nên chạy đến bệnh viện một chuyến, biết được bệnh nhân vừa mới đưa đến có quen với Trương Khác, hắn lập tức bỏ sở phó Trần chạy tới khu cấp cứu phía trước.
Hắn đi tới hàn huyên chốc lát với Trương Khác, liền gọi các bác sĩ tham gia cấp cứu ra hỏi tình huống, lại chỉ thị tăng số người cấp cứu, đợi xác nhận tình huống của người tự sát ổn định rồi, hắn mới dè dặt hỏi Trương Khác có quan hệ gì với gia đình bệnh nhân.
- Họ là thị dân bình thường ở con hẻm Quản Gia, buổi tối tôi vừa lúc chạy xe qua hẻm Quản Gia, gặp chuyện có thể giúp được thì giúp, tự nhiên không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn... Trương Khác lãnh đạm nói, rồi móc ra điện thoại từ trong túi quần, nói với Cát Dân Tuấn: - Tôi có điện thoại muốn gọi.
Rồi y đi thẳng tới cuối hành lang gọi điện thoại.
Cát Dân Tuấn cảm thấy hối hận trong lòng, nghĩ thầm Trương Khác ý nghĩ nông nỗi muốn lấy le trước mặt gái đẹp, biểu thị có tấm lòng ôm chuyện không quan hệ vào người, mình qua đây muốn lấy lòng người ta không phải là tự tìm không thoải mái? Người nếu tới rồi, lại không thể không giao phó một tiếng liền phất tay áo bỏ đi ngay, hắn chỉ chờ Trương Khác gọi điện thoại xong rồi tính.
Hành lang bên này rất an tĩnh, có thể rõ ràng nghe được tiếng nói của Trương Khác ở đầu kia hành lang.
- Việc thị trưởng Tiêu mở tiệc chiêu đãi Lý Kiện Hi của SamSung ở nhà hàng Kiến Nghiệp tôi có biết rồi, rất không may là ngày hôm nay tôi có an bài khác nên không thể tham gia, nhưng tôi có một việc khác muốn báo cáo với bí thư La một chút... Khi tôi cùng với tổng giám đốc của Khoa Vương Cao Khoa tiểu thư Trần Tĩnh về ngõ Học Phủ đã gặp một chuyện thế này...Trước đó tôi cũng không thể tưởng tượng trong thành phố này lại có gia đình liên tục mấy tháng liền không có điều kiện ăn thịt, cố lấy dũng khí cầm 1 đồng tiền mua thịt lại phải chịu nhục nhã, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy cần thiết phải báo cáo chuyện này với bí thư La một chút...Tôi nghĩ lúc này thị trưởng Tiêu đang rất bận việc tiếp khách Hàn Quốc, loại việc nhỏ này, chắc là thị trưởng Tiêu không có tâm tư mà chú ý...
Thấy Trương Khác treo điện thoại, Cát Dân Tuấn thầm giật mình, nghĩ thầm y là ai mà có thể nói điện thoại với bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân? Hắn biết trước khi cấp cứu người phía dưới từng ép buộc chồng của bệnh nhân giao tiền viện phí trước, may mà bệnh viện Nhân Dân tỉnh thuộc chính phủ nhân dân tỉnh, Sở Vệ sinh tỉnh quản, mặc dù La Quân quyền cao chức trọng, nhưng vẫn chưa tới phiên hắn có ý kiến ở bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Đáng tiếc ác mộng của hắn còn chưa tỉnh lại thì Trương Khác lại đứng ở đó ấn nút điện thoại, áp đem ĐTDĐ bên tai rồi nói ra một cái tên khiến hắn run rẩy.
- Xin chào tỉnh trưởng Lý, tôi là Trương Khác, buổi tối ngày hôm nay tôi gặp phải một việc, vừa mới báo cáo với bí thư La rồi, bí thư La cũng cảm thấy chuyện này nên để tỉnh trưởng biết một chút thì tốt hơn, nên tôi mới mạo muội gọi điện thoại cho tỉnh trưởng...
Trương Khác treo điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi, cũng trở nên xa cách với Cát Dân Tuấn, một lát sau thì Phó Tuấn đi tới. Nhân viên CSGT phục kích xe gian ở trước cổng bệnh viện cũng thần sắc khẩn trương theo ở phía sau.
- Chúng em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, vừa rồi ở trước cổng bệnh viện có chút hiểu lầm, em qua đây xin lỗi với anh...
- Anh không có tư cách đến xin lỗi với tôi! Trương Khác vung tay lên, cắt đứt lời nhân viên CSGT, lại nói tiếp với giọng lạnh lùng mà nghiêm khắc: - Không phải là anh muốn tôi thừa nhận ngồi xe gian sao? Anh cầm biên lai qua đây, tôi sẽ ký tên, các anh kéo xe đi đi, ngày mai tôi sẽ bớt thời giờ đến cục CSGT nộp tiền phạt...
Trương Khác lại phân phó cho Phó Tuấn: - Mời nó ra ngoài đi, tôi lười nói với nó từ "cút".