Vi Nguyên Chân và Vu Bác Dương ngồi xuống, cũng không bảo Trần Yến ra ngoài đợi: - Tôi xem tóm tắt nghiên cứu tiến sĩ của cậu, có chút hứng thú, chúng ta nói cái đó đi.
Ở lĩnh vực mình sở trường tất nhiên không sợ, Lưu Minh Phong thao thao bất tuyệt nói một tiếng đồng hồ mới có người tới thông báo bọn họ tới tầng thượng nghỉ ngơi.
Lưu Minh Phong có hơi run, muốn vào nhà vệ sinh trước, tới hành lang thở phào, nghe tiếng bước chân, quay lại nhìn thấy Trần Yến, hỏi: - Em cũng mót à?
- Em tới là muốn xem anh có són ra quần không? Trần Yến đi tới, nắm lấy cổ áo Lưu Minh Phong, ghé sát mặt hơn một chút, cười nói: - Thì ra cũng có lúc anh sợ.
- Thầy Cố Hoài Khánh trong nước ghê lắm rồi, nhưng trước mặt thầy Vi chỉ có nước ngoan ngoãn xưng tiểu đệ? Em nói xem trên tầng thượng còn nhân vật cỡ nào đợi anh cảm phục. Lưu Minh Phong vênh mặt nói:
- Tới lúc này còn không quên ba hoa à? Trần Yến giúp Lưu Minh Phong chỉnh trang lại y phục: - Xong rồi, em tin anh có thể cảm phục bọn họ.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Lầu điện tử nằm ngoài cùng khu thực nghiệm, gần sát Yến Quy Hồ, diện tích tuy rộng, nhưng chỉ có hai tầng.
Bên ngoài là vườn cây rậm rạp đầy phong cách cổ, bên trong lại mang cảm giác hết sức hiện đại, giếng trời do thép không rỉ và cửa kính quây thành thông thẳng lên tầng thượng, nóc tầng thượng là lớp kính trong ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trời đêm, đi ở hành lang mà cảm giác đi trong không trung. Phòng nghỉ ngơi nằm ở góc đông bắc tầng thượng, có quầy bar và khu nhỏ dùng ghế sô pha quây thành, một vài người hoặc đứng hoặc ngồi trò chuyện, Lưu Minh Phong nhìn thấy đám Trương Khác và Đỗ Phi, Trần Phi Dung cũng đang ở đó, từ khu nghỉ ngơi nhìn ra ngoài còn thấy sóng nước mê người của Yến Quy Hồ.
Chẳng trách người ta đánh nhau vỡ đầu vào Vườn Sồi, buổi tối tới đây uống cà phê, còn hơn tới Starbucks hưởng thụ cuộc sống tiểu tư sản gấp bội, trong đầu Lưu Minh Huy thoáng qua suy nghĩ như thế. Nhìn thấy người trung niên bên cạnh Trương Khác hết sức quen mắt, đưa mắt nhìn Trần Yến: Đó không phải là Trần Tín Sinh tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt sao? Vậy Trương Khác là ai.
Thấy đám Lưu Minh Phong đi vào, Trần Phi Dung đứng dậy ngồi xuống bên Trương Khác, nhường nghế cho bọn họ.
Vu Bác Dương và Vi Nguyên Chân báo cáo với Trương Khác: - Lưu Minh Phong tham gia ứng tuyển đề đầu tiên là do kỹ sư đứng đầu hệ thống ra đề, nhưng gần đây V4 làm mọi người trong phòng thực nghiệm bận tối mặt, thêm vào không đủ coi trọng công tác tuyển mộ, đưa đi đẩy lại cuối cùng giao cho một lập trình viên kiến tập làm.
Thế này khác gì để học sinh sơ trung ra đề cho sinh viên đại học thi, sinh viên đại học chưa chắc làm tốt hơn học sinh sơ trung.
Trương Khác bảo hai người bọn họ ngồi xuống nói chuyện, Trương Khác đưa đề thi cho Đàm Vân Tùng xem.
Đàm Vân Tùng cười lớn: - Lão Vi làm bài này chỉ e cũng chưa chắc qua ải được, phát cho các phòng ban đọc, hi vọng về sau chuyện sơ xuất thế này không xảy ra nữa.
Trương Khác hỏi Vi Nguyên Chân: - Vừa rồi mọi người nói chuyện thế nào?
- Có tố dưỡng cơ bản của kỹ sư lập trình hệ thống. Vi Nguyên Chân gật đầu: - Nếu cậu ta có hứng thú với công tác ở Vườn Sồi, chỗ tôi có vị trí thích hợp.
Trương Khác nhìn Lưu Minh Phong ngồi ngay ngắn, giới thiệu người bên cạnh cho hắn: - Lão Vu, Lão Vi thì anh biết rồi, đây là Trần Tín Sinh tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, vị này là Đàm Vân Tùng nhà khoa học đứng đầu Vườn Sồi, đây là tổng giám đốc quỹ sáng nghiệp Triệu Tử Lâm. Ba vị này là khách mới chúng tôi hôm nay, chuyên gia lĩnh vực cảm ứng. Cho anh nửa tiếng tùy ý thể hiện.
Trần Yến nhìn Lưu Minh Phong, vừa rồi còn trêu hắn sợ són ra quân, đổi lại là mình ngồi đây, trước mặt bao nhiêu nhân vật thường ngày chỉ nghe nói hoặc xem trên ti vi, có khi ngất luôn chứ nói gì tới phát biểu.
Đỗ Phi giúp bọn họ mang hai cốc cà phê tới, cười nói: - Nhân viên nghiên cứu trong Vườn Sồi kiếm bạn gái rất khó, hay là nói chủ đề này đi.
Lưu Minh Phong cảm thấy đầu quay quay, tỏ ra còn có thể trấn tĩnh, không hiểu sao có cơ hội lớn ném trúng đầu mình như thế.
Nếu như đây không phải là kỳ ngộ, hắn không hiểu thế nào mới gọi là kỳ ngộ nữa, đứng nói là nửa tiếng, Lưu Minh Phong không hiểu thưởng ngày mình hay tự nhận là tài không gặp thời có đủ để những người này dứng bươc chân vội vàng của họ lại nghe kiến giải của mình không?
- Tôi xin nói tới một số vấn đề trước kia tôi thấy trong công việc, tôi học phần mềm, ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng, công năng lớn nhất của phần mềm là đem nội dung truyền tới nền tảng phần cứng, cho nên được hiển nhiên cho rằng nó ở vị trí hạch tâm... Đây không phải là diễn giảng có chuẩn bị, mà là tập kích bất ngờ, bắt đầu có chút hỗn loạn, chỉ biết nghĩ tới đâu nói tới đó: - Giống như Sony, Panasonic vậy, đều là công ty kỹ thuật truyền thống, bọn họ ban đầu sản nghiệp theo nhành dọc rất độc lập, thiếu liên hệ với nhau. Bọn họ vì mỗi phần cứng đơn độc phải phát triển phần mềm cần thiết, phần mềm phát triển phụ thuộc vào phần cứng. Sau đó lại do nhiều doanh nghiệp cung cấp nội dung giải trí, mọi người đều công nhận phần cứng là điểm mạnh của Sony, sản phẩm của Sony ở phương diện nào cũng hơn Iplayr của Ái Đạt. Nhưng Iplayr có một cái mà sản phẩm của Sony không sao bì được, đó là trực tiếp kết nối với nội dung âm nhạc trực tuyến. Samsung chẳng phải đang đề xướng sản phẩm điện tử dung hợp với kỹ thuật số đó sao? Khai phát phần mềm là nền tảng, Iplayr dùng được, di động cũng dũng được. Khai phát nội dung cũng là một nền tảng, âm nhạc trang web toàn cầu cho tải, trừ Iplayr ra, tương lai cũng phải phù hợp với máy chơi game, Pocker Pc có khả năng phát nhạc, với tôi, nếu di động có thể tra duyệt từ điển giống như máy từ điển thì hoàn mỹ...
Lưu Mình Phong nói liên tục, không ai chú ý thời gian trôi đi, mặc dù đường lối của hắn có chút hỗn loạn, nhưng đám Trần Tín Sinh đều có thể nắm được điểm sáng trong đó. *** Nói chung nói đến khái niệm hệ sinh thái mà hiện nay chúng ta hay gọi, hệ sinh thái Android, hệ sinh thái IOS …
Trương Khác lúc này mới biết ở lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng, Lưu Minh Phong có một số suy nghĩ có tính hệ thống. Hoàn cảnh tri thức bản quyền phần trong nước cùng phát triển phần cứng sẽ hạn chế hắn phát triển, ở phương diện khai thác nội dung, ở trong nước chỉ đang thong thả bô cục, ở hải ngoại do không có cơ sở phần cứng hỗ trợ, cũng không thể tiến hành bố cục quy mô lớn.
Lưu Minh Phong cũng cảm thấy miệng khát khô... Cho rằng còn nói tiếp sẽ lộ cái dốt mất, nhìn đồng hồ đã thấy hơn một tiếng rưỡi.
Trần Yến ngồi đó, lòng bàn tay ướt đẫm thay Lưu Minh Phong.
Mặc dù trong xếp hạng 100 xí nghiệp điện tử năm 99, Ái Đạt xếp thứ 4, nhưng trong mắt cô và bạn học, địa vị Ái Đạt còn hơn xa điện tử Hoa Hạ xếp đầu bảng.
Trần Yến và Lưu Minh Huy nhìn cao tầng Vườn Sồi thì thầm bàn luận với nhau, bọn họ nghe không rõ lắm, lại nhìn Đỗ Phi được công nhận là nhân vật dẫn đầu sinh viên sáng nghiệp cũng cười cười ghé đầu vào đó tham dự bàn tán, không biết quan hệ giữa Đỗ Phi và Ái Đạt là gì, còn cả cô gái xinh đẹp làm người ta càng nhìn càng không dứt mắt ra được kia là ai? Rồi Trương Khác là ai? Y ngồi yên trong khi các nhân vật lớn đều phải nghiêng người sang nói chuyện với hắn, cha Trần Yến là cán bộ, chi tiết nhỏ này cô có thể nhận ra được.
"Khụ" Trần Tín Sinh hắng giọng một tiếng.
Lưu Minh Phong giật mình, ai đứng ra nói chuyện với hắn, gần như đại biểu mức độ thừa nhận của Ái Đạt với hắn.
Trần Tín Sinh đứng dậy đưa tay ra nói: - Tôi rất vui mừng đưa ra lời mời cậu gia nhập vào đội ngũ lớn này, mong cậu không từ chối.