Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1070: Trợ giúp thiếu nữ sa chân

Trương Khác giãy dụa né tránh, Đường Thanh gọi Trần Phi Dung tới giúp cô kéo một bên tai Trương Khác: - Bạn kéo căng vào để mắt Trương Khác chỉ có thể nhìn lên trời, ngoan ngoãn nằm đây.

Hai tai bị hai nha đầu một trái một phải kéo sang hai bên, Trương Khác đành cầu xin: - Được rồi, tha cho mình đi, nếu không được hai bạn cho phép, mắt mình chỉ nhìn lên trời, tuyệt đối không nhìn chỗ khác.

Đường Thanh lúc này mới nằm xuống, còn không yên tâm giữ chặt lấy tai Trương Khác.

Trước đó thì giữa Trần Phi Dung và Trương Khác còn có Đường Thanh, có nằm xuống cũng không sao, vừa rồi nô đùa, Đường Thanh nằm sang bên kia rồi, cô còn nằm xuống thành sát ngay bên Trương Khác.

- Bạn cứ nằm đi, hôm nay cho cậu ấy hưởng lợi trái ôm phải ấp, một tai cậu ấy còn trong tay mình này, không sợ cậu ấy làm gì bạn. Đường Thanh giữ tai Trương Khác nói:

Trần Phi Dung liền nằm xuống bên cạnh Trương Khác, không có cảm thụ gì đặc biệt mãnh liệt, chỉ thấy có nhu tình êm dịu len lỏi trong lòng, nhìn bầu trời đêm trong suốt, chỉ hi vọng thời khắc này cứ duy trì mãi, rốt cuộc trái tim mình làm sao thế này?

- Nếu cứ nằm mãi thế này thì tốt quá, Phi Dung, bạn thấy sao? Đường Thanh nằm bên kia nói vọng sang.

- Nếu có thể đạp cái kẻ nằm giữa xuống nước thì càng tốt. Trần Phi Dung cười đáp:

- Ý này hay đấy. Đường Thanh phụ họa, định ngồi dậy thi thành.

Trương Khác vội cầu xin: - Đừng, đừng, mình nằm đây cũng có ích mà, ai muốn còn có lấy cánh tay mình làm gối.

- Đúng là còn có chút tác dụng, có điều mình thích dùng bạn làm gối ôm hơn. Đường Thanh cười hì hì, gối đầu lên ngực Trương Khác, quay đầu sang nói chuyện với Trần Phi Dung: - Trương Khác có mỗi cái điểm này là hay, có điều tim đập như đánh trống vậy, làm mình ngủ say hay mơ tới cảnh đánh trận.

- Nằm mơ kiểu đó cho thấy bạn có chứng sùng bái nam nhân, liên quan gì tới nhịp tim đập của mình. Trương Khác ủy khuất nói:

Trần Phi Dung tất nhiên không thể lấy tay Trương Khác làm gối, gấp khăn tắm lại kê dưới đầu, nằm trò chuyện với Đường Thanh.

Câu "có thể nằm mãi ở đây", Trương Khác cũng được nghe một cô gái khác nói rồi, chỉ tiếc rằng kiếp này có vẻ không còn cơ hội nghe cô ấy nói câu ấy nữa, Trương Khác quay đầu sang nhìn Đường Thanh rồi nhìn Trần Phi Dung, cả hai đều xinh đẹp yêu kiều, trong tim mình như có một tình cảm trong vắt lưu động, một thứ tình cảm tưởng chừng mất đi từ lâu.

Trương Khác và Đường Thanh và Trần Phi Dung hưởng thụ cuộc sống thần tiên trên núi được hai ngày, tới ngày thứ ba Lưu Bân Bân lão đạo của tập đoàn Đại Hưng không thức thời lên núi bái phỏng, còn nói tới cô gái váy ngắn Tiểu Tuyết Triệu Anh Tuyết.

Ba năm trước Trương Khác vung đao đoạt tình ở hộp đêm Hoàng Hậu là điều ai cũng thấy, trong lòng y chẳng phải hứng thú với Triệu Anh Tuyết thật, song Lưu Bân không thể sai Triệu Anh Tuyết xuống bùn kiếm loại tiền đó, không cho bản thân cũng không cho thủ hạ có ý đồ gì với cô. Triệu Anh Tuyết muốn kiếm tiền sinh hoạt ở hộp đêm Hoàng Hậu thì Lưu Bân cũng không thể ngăn cản, có điều đề phòng lúc nào đó Trương Khác nhớ tới cô gái này, nên thường ngày rất chiếu cố.

Trong nhà khách suối nước nóng, nhân lúc Đường Thanh và Trần Phi Dung không ở đó, Lưu Bân thần bí nói với Trương Khác: - Tiểu Tuyết ba năm ở Hoàng Hậu không hề đi khách, điều này làm chúng tôi bội phục, ấn tượng Khác thiếu gia để lại cho cô ấy thật khắc sâu.

Trương Khác rợn người, chẳng lẽ mình phải nuôi một hai cô vợ bé ở đây mới hợp ý Lưu Bân? Thầm nghĩ Tiểu Tuyết sa chân chưa sâu cũng là chuyện tốt, vỗ vai Lưu Bân: - Ông đừng có đẩy hết lên người tôi, tôi chẳng phải trại từ thiện cứu tế thiếu nữ sa chân, nếu cô ấy còn chưa lún quá sâu hãy cho cô ấy một con đường đàng hoàng để đi, tuổi cô ấy còn trẻ, tính cách mạnh mẽ, nói không chừng có thể rèn rũa thành tài, lúc đó là công đức lớn của Bân lão đại đấy.

~~~~~~~~~~~~~~~oo0oo~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác nghỉ hè ở Tân Vu 10 ngày, đợi lập thu mới về Kiến Nghiệp.

Lập thu là dòng nước ngăn cách mùa hè nóng nực, qua lập thu, mặc dù mùa hè ở Kiến Nghiệp mặc dù chưa xua đi hoàn toàn cái nóng mùa hè, nhưng không còn bức bối như tháng 7 nữa, khi hoàng hôn buông xuống, ra ngoài đánh tennis cảm thấy hết sức sảng khoái.

Đương nhiên, Trương Khác về Kiến Nghiệp chẳng phải vì mùa hè đã tan quá nửa, mà là trốn ở Tân Vu nhàn nhã lâu như vậy, có cả đống việc cần y xử lý.

Thư viện Ái Đạt qua gần 9 tháng xây dựng, lựa chọn tổ chức lễ khánh thành vào ngày 18 tháng 8, mặc dù Trương Khác theo thói quen nấp vào đám đông, trong góc tối mà ánh đèn không bắt được, nhưng Đào Tấn, La Quân, Lý Hồng Minh đều tham dự lễ khánh thành, còn có cả lãnh đạo bộ văn hóa, bộ giáo dục, nếu Trương Khác tiếp tục trốn ở Tân Vu thì quá đáng rồi. Có Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương, Diệp Tiểu Đồng đại biểu cho Cẩm Hồ đứng ra thu hút sự chú ý của giới truyền thông, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Đường Thanh, Thịnh Hạ nấp trong đám đông.

Thư viện mang hình chữ nhật trang trọng mà không mất cảm giác hiện đại, tường ngoài ốp đá hoang cương hồng thẫm, đan xen là tường kính màu xám bạc, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời mới mọc.

Dưới đất có hai tầng, tầng một cũng là chủ thể của thư viện, còn có đường hầm thông tới đường lớn hai bên.

Khu Yến Quy Hồ có 5 trường đại học cao đẳng, hơn nữa giờ đóng mở cửa của thư viện sẽ hình thành dòng người đông đúc, khoảng thời gian đó sẽ tạo thành áp lực giao thông lớn.

Vì hóa giải áp lực giao thống, tránh để liên tục xảy ra sự cố giao thông, xây cầu hoặc đường hầm đi bộ là chuyện được suy xét tới khi xây thư viện.

Làm đường hầm tốn kém gấp nhiều lần cầu, nhưng hai bên đường hầm còn có thể tận dụng xây cửa hàng, Thiệu Chí Cương muốn ép dầu ép mỡ được càng nhiều giá trị thương nghiệp trên người hơn 4 vạn sư đồ các trường học xung quành.

Nếu ai tốt nghiệp ở nơi này ra ngoài ba bốn năm, quay lại nhất định bị cảnh phồn hoa trước mắt làm giật mình.

Sau khi kết thúc nghi thức cắt băng khánh thành, thư viện Ái Đạt chính thức mở cửa với bên ngoài, khách khứa tham gia buổi lễ và phóng viên tất nhiên thành khách tham quan đầu tiền.

Trương Khác cũng là lần đầu tiên vào thư viện sau khi được xây xong, đi cùng Đỗ Phi trong đám đông, nhìn thi thoảng lại có người chĩa máy ảnh về phía bọn họ chụp, liền chửi: - Bà nội nó, từ khi nào đứng cạnh mày cũng trở nên nguy hiểm thế này?

- Sáng Vực hay dở gì cũng là điển hình sáng nghiệp của sinh viên đương đại, thi thoảng được giới truyền thông chú ý có gì đáng ngạc nhiên. Đỗ Phi kiến nghị: - Hay là mày học phụ nữ hồi giáo kiếm cái khăn che mặt lại, thế là không sợ lộ nữa.

- Dù thế nào tao cũng là một trong số quản lý của hiệp hội sáng nghiệp sinh viên, cái này cần gì phải che che dấu dấu... Trương Khác thấy mấy nữ phóng viên chĩa máy ảnh về phía mình, còn giơ tay dấu chữ V, tiếc là cô phóng viên đó trợn mắt quay máy ảnh đi chỗ khác.

Đường Thanh đi đằng sau nhéo hông Trương Khác, không cho y khoe khoang ở nơi này.

Tầng hầm thứ hai là nơi đỗ xe, tầng thứ nhất là khu phục vụ công cộng, trên mặt đất từ tầng 1 tới tầng 4 là khu đọc sách lớn, tổng cộng có 16 phòng đọc sách, có thể chưa đồng thời 8 nghìn người, tầng 5,6 là khu mượn sách và chứa sách.

Từ tầng 1 tới 4 đều có phòng đọc điện tử, thư viện sau khi xây xong tổng cộng đầu tư 240 triệu, chi phi xây dựng không cao, tính cả trang trí trong ngoài mới hơn 100 triệu, chỉ có trang thiết bị phần cứng phần mềm mới tốn kém nhất, riềng phòng điện tử đã đầu tư gần 40 triệu, đầu tư phần mềm bàn quyền làm người ta nghĩ thôi đã xót của.

Tham quan phòng đọc điện tử, Đỗ Phi cảm khái: - Quanh đây nếu có ai căm hận thư viện chắc là những chủ quán net, tổng số máy trong quán nét chừng 6 -7 nghìn, giờ thêm liền một lúc 2000 máy nối mạng tốc độ cao, mày nói người ta không hận mày được không?