Một lát sau cục trưởng cục tài chính tới báo cáo, Trương Khác liền đi trước, qua cổng, thấy Cố Hiểu Mai và trưởng khoa bảo vệ đang tổ chức một đám lái xe đứng ở đầu đường học luật giao thông thật.
- Trương Khác.
Trương Khác đứng lại đợi Cố Hiểu Mai chạy tới.
- Chuyện vừa rồi hết sức xin lỗi, chúng tôi làm việc chưa tới nơi tới trốn, không cần cậu và thị trưởng Trương nói, chúng tôi đã giáo huấn lái xe Tiểu Đinh rồi, bảo cậu ta phải nghiêm túc tự kiểm điểm... Cố Hiểu Mai tiếp tục nhận sai:
- Cô muốn nói cái gì? Trương Khác nhướng mày lên: - Hay nói cách khác, cô đang lo cái gì?
Cố Kiến Mai ngẩn ra, nhìn thanh niên chỉ bằng tuổi con mình, bị ánh mắt y nhìn vào thấy áp lực khó nói, bà ta nghĩ Trương Khác bị bắn nước bẩn lên người, trong lòng hẳn rất khó chịu, phải ôm lấy trách nhiệm, tạ tội để chuyện này qua đi.
Mình lo cái gì? Chẳng qua là lo công tác không làm Trương Tri Hành hài lòng, rồi bị đá vào một góc không ai biết.
Dù Trương Tri Hành, hay con trai ông, Cố Hiểu Mai đều phát hiện mình nhìn không thấu, cấp dưới không nhìn thấu tính cách lãnh đạo và người nhà, khó tránh khỏi luống cuống, không biết làm sao, áp lực trên vai vì thế mà tăng lên nhiều.
Trương Truyền Siêu đứng bên cạnh, trong lòng càng lo, ban lái xe do hắn phụ trách, điều động xe do hắn an bài, giờ Trương Tri Hành biết mình an bài cho ông một tài xế thái độ công tác không đủ cẩn thận, như thế làm sao có suy nghĩ tốt về mình được? Hận không thể lột da tên lái xe đó, người làm việc bên cạnh lãnh đạo quan trọng nhất là cẩn thận, không làm được việc này là bằng với bị phán tử hình.
Vừa rồi hắn đi tìm Thành Dư Đông, hỏi xem có cách gì bù đắp không, hắn không quan tâm tên lái xe kia sống chết ra sao, chỉ quan tâm vãn hồi ấn tượng trong lòng Trương Tri Hành, thấy thái độ Trương Khác như thế, lòng lạnh quá nửa.
- Khoa trưởng Trương, anh đi tổ chức các lái xe học luật giao thông đi. Trương Khác phất tay: - Tôi về nhà đây, có khi cảnh vệ không nhận ra tôi, có thể làm phiền chủ nhiệm Cố an bài ai đó đi cùng tôi không?
- Tôi đi với cậu, vài bước thôi mà... Chúng ta đi nào. Cố Hiểu Mai vội nói, Trương Khác tới tiểu khu hoàn toàn có thể gọi người ra đón, nhưng bà ta không thể nói như vậy, cũng không thể tùy tiện phái người đi cùng.
Qua đường, Trương Khác quay lại nhìn biển giới hạn tốc độ, ghi 30 km, đợi đi xa một lúc mới hỏi: - Ba tôi làm thị trưởng có khó hầu hạ hơn thị trưởng Lưu không?
-... Cố Hiểu Mai hoàn toàn không nghĩ tới lại thảo luận vấn đề này với con trai Trương Tri Hành, khó ăn nói, chỉ cười đáp: - Mỗi lãnh đạo đều có tính khí riêng, ba cậu lúc làm phó thị trưởng rất dễ tính, chúng tôi đều ủng hộ ba cậu.
- Ba tôi làm phó thị trưởng dễ tính, làm thị trưởng chưa chắc... Làm phó thị trưởng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua vài việc, hiện ông không thể thuyết phục bản thân làm như thế nữa. Trương Khác lắc đầu, nghiêm túc nói: - Tôi nghĩ trong mắt mọi người, ba tôi là người khó nhìn thấu.
Cố Hiểu Mai cười ngượng, chủ đề này làm sao bà ta dám tiếp lời? Thầm nghĩ cậu ta chỉ hơn con mình một tuổi, vậy mà lấy ngữ khí thâm trầm như thế đánh giá cha mình?
Cố Hiểu Mai từ chỗ con trai biết rất nhiều chuyện không hay ho của Trương Khác ở Đh Đông Hải, có thể nói là hoàn khổ tiêu chuẩn, ỷ gia đình có tiền có thể, ngông cuồng ngang ngược, con gái xinh đẹp bên cạnh thay như thay áo. Mấy năm trước ở Tân Vu còn chẳng phải vì một cô gái trong nhà khách mà hô đánh hô giết con tai La Quy Nguyên, làm cả thành phố náo loạn, khiến La Quy Nguyên rớt đài sao?
Trước đó nói muốn giới thiệu Vu Trúc cho Trương Khác, bà ta chỉ lo con trai bị y làm hư.
Thái độ lãnh đạm của Trương Khác làm bà ta khó chịu nhưng cũng thở phào, nếu để tên công tử phong lưu này nhìn thấy Trần Ninh, không biết y có nảy tâm tư gì không?
Cố Hiểu Mai nghĩ, con gái Đường Học Khiêm xinh đẹp như thế, địa vị trong nhà cao như thế, đều không ngăn cản được y thay nữ nhân liên tục, nếu giới thiệu Vu Trúc, Trần Ninh cho y, tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt.
Bà ta đúng là không hiểu nổi phong cách làm việc của Trương Tri Hành, từ quá trình làm việc của ông ba năm qua có thể thấy tuyệt đối là vị thị trưởng có năng lực, có trách nhiệm có đạo đức, nhưng vì sao có đứa con hư hỏng như thế? Hay biểu hiện của ông ta ba năm qua chỉ vì muốn leo lên chỗ cao hơn, nên mới đeo cái mặt nạ như thế?
Thời buổi này lãnh đạo nào chẳng có vài cái mặt nạ, nhưng chỉ cần nắm được cái góc, tham tiền, tham quyền hay háo sắc là ứng phó được hết. Tham tiền thì không rồi, háo sắc không giống, nói nói tham quyền, Cố Hiểu Mai mấy lần nhìn thấy Trương Tri hành đuổi mấy vị cục trưởng tới xin báo cáo công tác về.
Trương Khác ít nhiều đoán ra Cố Hiểu Mai nghĩ gì, vận mệnh đúng là thứ kỳ diệu, qua kỳ nghỉ hè này, Trần Ninh sẽ từ khu trường mới về Đh Đông Hải, có điều hiện giờ mình chẳng là gì với cô ấy, vài thứ có lẽ không thể vãn hồi được nữa.
- Vừa rồi cục trưởng Vương cục tài chính có chuyện muốn báo cáo với ba tôi, ba tôi hỏi có văn kiện pháp quy chuyên môn làm chỗ dựa không, ông ấy nói có. Ba tôi hỏi có nội dung không thể quyết định ngoài văn kiện pháp quy không, ông ta nói không. Ba tôi bảo thế thì tới xin chỉ thị làm gì, có cần ba tôi kiêm luôn cục trưởng cục tài chính không? Trương Khác cười nói: - Tôi thấy cục trưởng Vương cũng chẳng biết phải làm sao, thiên hạ nào có lãnh đạo không thích nghe cấp dưới xin chỉ thị báo cáo? Chủ nhiệm Cố cũng cho rằng như thế phải không?
- Sao như thế được? Ba cậu giận người dưới không hiểu văn bản pháp quy, không quen nghiệp vụ thôi. Cố Hiểu Mai cười, nụ cười hơi méo, phát hiện đi với Trương Khác lưng sắp ướt đẫm rồi, hôm nay nhiệt độ cao nhất có 31 độ, vừa mưa xong, nhiệt độ chỉ chừng 25. Đâu cần khẩn trương thế, chỉ là lần đầu gặp nhau, mình lại là viên tướng nhỏ không đáng kể dưới tay ba cậu ta, nếu bảo cậu ta đầu óc đơn giản mới nói những lời này, nhưng nhìn thần sắc và ngữ khí của Trương Khác, Cố Hiểu Mai không thể thuyết phục mình rằng y là người đơn giản.
- Ba tôi làm thị trưởng, tôi và mẹ tôi rất không vui, thà để ông tới bộ ủy hoặc tỉn, trước khi nghỉ hưu kiếm chức phó bộ phó tỉnh còn nhẹ nhàng hơn. Trương Khác cười tự nhiên: - Người chủ nghĩa lý tưởng như ông ấy, chỉ mù quáng dồn thêm gánh nắng lên vai bản thân thôi, không vơ tiền, không chuyên quyền, thật vô vị, lại còn không thể mắt nhắm mắt mở cho việc qua đi trước mắt, làm bản thân thêm lo, mà người phía dưới chẳng hiểu, làm gì có thị trưởng không tham tiền, tham quyền.
Cố Hiểu Mai thầm nghĩ sau này chẳng lẽ phải coi Trương Tri Hành là thị trưởng thanh liêm thì công tác mới có thể thuận lợi? Trước kia mình suy nghĩ nhiều rôi sao? Bà ta nhìn Trương Khác, lòng ngờ vực, vì sao cậu ta nói cho mình những điều này.
- À, phải rồi, lần trước Vu Trúc tới học viện ngoại thương còn là do tôi tiếp đón cậu ấy, chắc cậu ấy không nhận ra tôi đâu. Trương Khác mỉm cười thêm một câu: - Nhưng ở Đông Hải tiếng thối của tôi vang lừng, khả năng là cậu ấy đã nghe tới tôi... Đã đi tới cổng tiểu khu, Trương Khác chỉ cảnh vệ, nói với Cố Hiểu Mai: - Cám ơn cô tiễn tới đây, tôi vào trước nhé.