Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1053: Bối rối

- Sáng mai tôi có thời gian, tôi sẽ tới thẳng đó... Trần Tĩnh đứng rất gần, Trương Khác ngửi được cả hơi thở lẫn mùi rượu và hương thơm trên cơ thể cô: - Tới chỗ tôi uống cốc cà phê nhé, đại mỹ nữ say ngã ra đường trông không đẹp đâu.

- Làm gì tới mức như anh nói. Trần Tĩnh đắm đuối nhìn ánh mắt Trương Khác, tim đập rộn lên: - Tôi say tới mức đó rồi sao?

- Gần gần... Trương Khác mỉm cười, cùng Trần Tĩnh đi về phía chung cư.

Đi vào thang máy, Trần Tĩnh bắt đầu thấp thỏm, ánh đèn tiết kiệm điện chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ, nhìn nửa bên mặt của Trương Khác, càng say thêm vài phần, thầm nghĩ đằng nào cũng liều rồi, sao tới lúc này lại run chứ? Đến khi Trương Khác mở cửa, ánh đèn từ bên trong hắt ra, dáng người y càng thêm cao lớn, mông cũng rất đẹp, nếu được sờ một cái thì thật hay, Trần Tĩnh thầm mắng bản thân, chưa gì đã như con mèo động đực rồi, lát nữa thế nào cũng phải tỏ ra rút rè một chút, bất kể thế nào trước tiên phải từ chối đã, rồi tiếp đó...

Đợi tới khi nhìn thấy Trần Phi Dung và Hà Huyền co chân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách học bài, Trần Tĩnh ngớ ra, tiếp đó là xấu hổ tới nóng rát cả mặt, mình nghĩ đi đâu thế chứ, may mà cô uống rượu, có đỏ mặt không ai để ý, nhưng nhìn ánh mắt ngạc nhiên của hai tiểu mỹ nữ, mặt càng nóng dữ...

- À, mình vừa ra đường nhặt được một mỹ nhân say... Trương Khác nói đùa, lấy dép thay hộ cho Trần Tĩnh, nhìn đôi chân dài trong lớp tất mỏng, thật dụ hoặc hết mức, bảo Trần Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha đợi, rồi lại hỏi hai cô gái uống gì, y sẽ chuẩn bị.

Hương thơm cà phê tràn ngập trong phòng, lúc này Trần Tĩnh mới trấn tĩnh lại, trêu Trương Khác: - Không ngờ cậu còn biết kim ốc tàng kiều, nghe chị Hứa Tư nói, thời cao trung cậu đã bắt nạt Trần Phi Dung rồi.

Hà Huyền, Trần Phi Dung gặp Trần Tĩnh vài lần, không xa lạ lắm, Trương Khác giải thích với Trần Tĩnh là Trần Phi Dung mới phẫu thuật, lại đúng lúc thi cuối kỳ, nên mới ở đây tĩnh dưỡng, khỏi quá cực khổ.

Hà Huyền ghé vào tai Trần Phi Dung thì thầm một câu, hai cô gái liền cười rúc rích.

Trần Tĩnh thấy thế lại chột dạ, trái tim các cô gái luôn rất mẫn cảm, nhớ ra câu lúc nãy cũng có vấn đề, nếu không ngờ trong phòng còn có người, sao còn theo Trương Khác vào, chẳng phải là thỏ trắng cố ý nộp mình cho sói xám sao? Mặc cho cô thường ngày phóng khoáng tự nhiên, nhưng lúc này có chút quẫn bách gò bó, thầm nhủ đừng để chảy mồ hôi trên mũi xuống nhé, cầm lấy túi sách trên bàn, nói: - Phải rồi, hiếm khi gặp hai cô, muốn tặng quá các cô mà không có cơ hội, chỗ này có hai cái di động, tặng các cô dùng cũng tốt, để các cô tuyên truyền hộ... Rồi lấy hai chiếc di động tạo hình tinh xảo, vỏ máy màu nhũ khảm một viên lam bảo thạch hình giọt nước lóng lánh dưới ánh đèn.

- Á, chiếc di động này thật đẹp. Hà Huyền ôm vai Trần Phi Dung ghé đầu tới nhìn, tấm tắc khen, lại nói: - Món quà này đắt tiền quá, tôi không dám nhận.

- Tôi có di động rồi. Trần Phi Dung cười áy náy: - Cũng là của người khác tặng, tôi không thể dùng hai di động một lúc.

- Có phải tặng hai bạn miễn phí đâu. Trương Khác cầm lấy hai chiếc di động xem, đưa một cái cho Hà Huyền: - Cô chưa có di động, rảnh rỗi cầm ra khoe, ngày mai có lẽ giới thiệu sản phẩm mới của nó, cô nhận lấy đi, cùng tôi đi tham gia, chiếc di động này bằng tiền công hai tháng của cô đấy, hai tháng tới cô làm việc miễn phí cho tôi là được rồi, trên đời này không có cái gì miễn phí đâu. Rồi bảo Trần Tĩnh: - Phi Dung không cần, cái còn lại này tôi giúp cô tặng người thích hợp, còn cái nào nữa không? Tôi không bao giờ từ chối di động miễn phí của Cao Khoa KV đâu.

Trần Tĩnh thầm mắng vừa rồi mình hoảng lên làm điều ngốc nghếch, may mà có Trương Khác hóa giải hộ xấu hổ: - Di động của chúng tôi đâu đáng kể trước mặt anh? Hơn nữa chiếc di động này có một nửa chi phí phải trả cho Cẩm Hồ rồi, anh lấy một cái chỉ được một nửa thôi.

Ban đêm uống cà phê trong nhà cao tầng cảm giác không tệ, tùy ý trò chuyện, tới khi đám Úc Bình chuẩn bị từ quán bar về nghỉ mới gọi điện, Trần Tĩnh mới cáo từ rồi đi.

Nhìn Trần Tĩnh rời đi, Hà Huyền lắc di động trong tay cười nói: - Ăn của người ta, nói cho người ta.. Ài, mình không thể nói thêm gì nữa rồi.

Trương Khác cầm chiếc di động còn lại làm động tác muốn ném,, Hà Huyền cười khúc khích nấp sau lưng Trần Phi Dung.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày 24 tháng 6, tại khách sạn Kiến Nghiệp, Cao Khoa KV tổ chức lễ giới thiệu sản phẩm mới, các doanh nghiệp di động trong nước đều phái đại biểu đủ phân lượng tới dự, giới truyền thông trong nước cũng kỳ vọng thời đại di động trong nước tới, mong đợi khá cao vào di động mới của Cao Khoa KV, phái ra thế trận lớn không thua gì lễ giới thiệu sản phẩm của Ái Đạt.

Hạ tuần tháng sáu Kiến Nghiệp nóng dữ dội, xuống xe một cái, thậm chí là lo mồ hôi trên người bị nhiệt độ làm khô cong luôn, hơi nóng xông tới làm người ta cảm thấy ngạt thở.

Buổi chiếu Trần Phi Dung phải đi thi, Hà Huyền đi theo Trương Khác.

Đứng trước khách sạn Kiến Nghiệp, Trương Khác nhìn tòa nhà cao tầng từng cao nhất Kiến Nghiệp, tuy đã có tuổi nhưng không mất phong độ, nói: - Đứng đây nhìn lên và đứng trên tầng thượng nhìn xuống có cảm giác hoàn toàn khác nhau, đó là nguồn động lực cho không ít người.

- Còn anh? Hà Huyền đưa bàn tay trắng nõn, đặt trên mắt nhìn tường kính phản chiếu ánh sáng gay gắt của mặt trời.

- Tôi á? Trương Khác cười: - Tôi càng thích ngồi bệt ở bậc thềm này nhìn dòng người qua lại hơn.

Trương Khác và Hà Huyền đi vào khách sạn, hội trường lễ giới thiệu ở đại sảnh tầng ba, rất nhiều người giống bọn họ tính đúng giờ mới tới, chỗ tiếp đãi ở lối vào nhung nhúc toàn người là người.

Hai bọn họ đi tới ký tên, trừ cô gái xinh đẹp đứng sau quầy tiếp đãi nở nụ cười mê người, còn có món quà tặng xinh xắn.

Mỗi bên sân khấu giới thiệu sản phẩm là một đội người mẫu xinh đẹp đi tất đen váy da ngắn, lộ ra bờ vai tròn gợi cảm và cặp chân dài miên man, Trương Khác cười với Hà Huyền: - Đây là phong cách tôi thích.

- Thời buổi này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ lưu manh mặt dày. Hà Huyền bĩu môi, đi theo Trương Khác tìm chỗ ngồi, rất nhiều đôi mắt trước đó dán sát lên người mấy cô người mẫu ăn mặc hở hang lúc này bị dung mạo trang nhã xinh đẹp của Hà Huyền thu hút, chỉ là biết giữ thân phận, ánh mắt không dám quá sỗ sàng.

Lần đầu tới những trường hợp thế này Hà Huyền vẫn cò chút căng thẳng, cùng Trương Khác ngồi xuống, vỗ vỗ ngực thở ra một hơi, hơi thở trẻ tung thanh xuân trong tích tắc đó thể hiện trọn vẹn, chỉ không biết động tác nho nhỏ đó là đòn trí mạng với nam nhân.

Đám Trần Tĩnh, Úc Bình đang hàn huyên chào đón khách khứa, Tạ Ý ngồi ở hàng đầu, Lỗ Khánh Sinh là đại biểu chính thức của tập đoàn Ái Đạt, được an bài bên cạnh Tạ Ý, Thiệu Tâm Văn cũng ngồi hàng đầu, trò chuyện với Tạ Ý. Sau khi quyết liệt với cha con Tạ Kiếm Nam, quan hệ giữa Chính Thái, Hải Thái và Cẩm Hồ đã hòa hoãn lại, bọn họ thấy Trương Khác và Hà Huyền đi vào, hơi khom người chào, không đi tới tránh làm người khác chú ý.

- Ba cô gái của Cao Khoa KV đều là mỹ nhân, cô bé kia còn thiếu chút vị nữ nhân, nhưng Trần Tĩnh và Úc Bình là trái đào chín tới mức không thể chín hơn nữa, vậy mà sao không nghe thấy ai hái hai quả đào đó nhỉ?

Trương Khác ngồi vắt chân chữ ngũ, nhìn thanh niên hơn 30 ngồi mé trái bọn họ bình phẩm về Trần Tĩnh, Úc Bình và Tạ Tử Gia, không biết là đại biểu của công ty nào, song cũng bình thường thôi, nữ nhân như Trần Tĩnh, Úc Bình không khiến nam nhân thèm thuồng mới là lạ.