Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1033: Phương án dự phòng

Giới truyền thông nói chính sách lũng đoạn dầu mỏ của chính phủ TQ là tội ác cùng cực.

Trung Hải Du thiếu kinh nghiệp, ra sức giải thích với nhà đầu tư lũng đoạn dầu mò là tài phú lớn nhất của công ty, nhưng những doanh nghiệp dân doanh mới tiến vào lĩnh vực dầu thương phẩm sẽ dần mở cửa lĩnh vực dầu mỏ, truyền thông trong nước cũng đổ dầu vào lửa đăng tin hô hào cho chuyện này, Trung Hải Du lại một mực nhấn mạnh quyền kinh doanh lũng đoạn, trong mắt nhà đầu tư có chút vẻ chỉ mạnh miệng, nên càng lo.

Ngoài ra ở lĩnh mực khai thác và hóa dầu cũng không phải được đóng kín như bưng.

Hôm kia Minh Báo HK đã cho đăng cả trang nhất tình hình vốn dân doanh địa khu Tây Ninh tiến vào sản nghiệp hóa dầu khai thác.

Năm 94, vì Trung Thạch Du khai thác dầu mỏ ở Tây Ninh có hiệu suất cực thấp, không kiếm được tiền, nên ký hiệp nghị với chính phủ Tây Ninh giao cho chính phủ địa phương khai thác một số mỏ dầu. Chính phủ địa phương thiếu vốn nên mời gọi một số nhà đầu tư vào khai thác, trong đó có vốn dân doanh, khiến hơn một nghìn doanh nghiệp tràn vào Tây Ninh (dân doanh khai thác dầu kiếm tiền rất nhiều, phá hoại môi trường càng dữ), lúc này đã thành sản nghiệp trụ cột của Tây Ninh.

Mặc dù đây chỉ là phần nhỏ lĩnh vực khai thác dầu trong nước, cũng không được Quốc vụ viện thừa nhận, nhưng nhiều người đương nhiên cho rằng việc lũng đoạn dầu mỏ sẽ dần nới lỏng.

Dự báo này cực kỳ bất lợi cho Trung Hải Du.

Ký ức của Trương Khác rất mơ hồ về chuyện này, nhưng thời gian qua y tiến hành điều tra nghiên cứu tỉ mỉ về sản nghiệp dầu mỏ trong nước, kết hợp với ký ức vụn vặt không khó suy diễn những điều xảy ra tiếp theo.

Bất kể là có kẻ đứng sau giật dây hay không, hay là dư luận chân thực như thế, những dự đoán không tốt về tương lai chính sách này cùng giá dầu thô đang giảm, cuối cùng sẽ khiến kế hoạch kên TTCK của Trung Hải Du phải chết yểu.

Chính vì sự thất bại của Trung Hải Du khiến TW kiên quyết thay thế xí nghiệp dân doanh trong việc khai thác dầu ở Tây Ninh, bịt kín cửa tiến vào khai thác dầu mỏ của vốn dân doanh. Tw quyết tâm dùng chính sách lũng đoạn hóa giải lực cản lên TTCK của ba tập đoàn dầu mỏ lớn.

Chỉ tiếc là là ba tập đoàn này quá hèn, cũng có thể nói là bị thất bại của Trung Hải Du đánh gẫy xương sống, Trung Thạch Du, Trung Thạch Hóa vì đảm bảo lên thị trường chứng khoán thành công, hạ tỷ giá cổ phiếu xuống một nửa, gần như đem thịt mỡ nhét vào miệng nhà đầu tư hải ngoại, sau này doanh nghiệp trung nước lên TTCK huy động vốn, đều phạm phải cái bệnh hèn nghiêm trọng này.

Một khi kế hoạch thất bại, việc khai thác dầu mỏ sẽ bị trì hoãn ít nhất 2 - 3 năm, sẽ bất lợi cho phát triển kinh tế Giang Nam, nhưng tổn thất lớn nhất là sau này xí nghiệp quốc hữu lên TTCK hải ngoại huy động vốn dựa vào tài sản cố định, mà không căn cứ vào thông lệ quốc tế dựa vào lợi nhuận tính toán giá cổ phiếu, tổn thất quốc gia khó dùng con số hàng tỷ để tính được nữa.

Trương Khác suy nghĩ rồi hỏi Địch Đan Thanh: - Chúng ta có cần đi Hong Kong một chuyến không nhỉ?

Địch Đan Thanh do dự: - Vậy tôi đi cùng cậu. Cô hơi sợ gặp mặt Đường Thanh, dù sao cũng có tật giật mình.

Trương Khác lại hỏi Thôi Quốc Hằng: - Viện trưởng Thôi có thời gian đi với tôi một chuyến không?

- Tôi đi Hong Kong không có nhiều tác dụng, chẳng bằng ở lại viết vài bài báo.

Trương Khác lắc đầu: - Lúc này biện hộ cho chính sách lũng đoạn chỉ có ăn gạch.

- Tôi nghĩ lúc này TW có hơi dao động rồi. Thôi Quốc Hằng chuyển từ trầm ngâm sang tự cười nhạo: - Có thể thành đồng bọn với ba cự đầu dầu lửa kia, ăn ít gạch có đáng là gì.

Trương Khác nghĩ cũng phải, trước tiên là phải xoay chuyển dư luận trong nước, không thể để quân ta đánh quân mình, tiếp đó cần TW một lần nữa biểu thị rõ lập trường chính sách lũng đoạn.

Thôi Úc Hằng rời đi, Địch Đan Thanh đóng cửa văn phòng lại, ngồi lên tay vịn ghế sô pha, ôm đầu Trương Khác nói: - Trung Hải Du lên TTCK, bảo đảm phát hành cũng là người khác, kết quả Cẩm Hồ chúng ta lại phải bỏ công sức lợi ích.

Nếu theo đuổi lợi ích, Cẩm Hồ phải hùa theo đánh hội đồng, khiến kế hoạch lên TTCK của Trung Hải Du càng thảm, cổ phiếu giá thấp sau này thu lợi càng nhiều, nhưng quốc gia không mạnh, tài sản của Cẩm Hồ nhiều tới mấy cũng ích gì? Vì nó thiếu đi tiềm lực và đảm bảo cho sự phát triển sau này, Trương Khác không theo đuổi tài phú, mà là một quyền lực mềm dẻo mà ảnh hưởng rộng lớn chắc chắn.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Trung tuần tháng 5, thời tiết Hong Kong nóng nực, không khí toàn mùi tanh mặn, đứng ở đại sảnh sân bay, qua cửa kính nhìn ngoài trời đang đổ mưa, nhìn một bầy chìm bay thấp trong mưa, Địch Đan Thanh hít một hơi, nghĩ không khí Hong Kong thật ngột ngạt, đột nhiên thấy Trương Khác khoác tay Đường Thanh thò đầu ra trước mặt mình.

- A, cậu đang nói với tôi à? Địch Đan Thanh bừng tỉnh, hỏi:

- Chị có đặc biệt muốn tới chỗ nào ở Hong Kong không? Trương Khác chẳng đưa ra được kiến nghị nào hấp dẫn. Đường Thanh lắc tay Trương Khác nói:

Địch Đan Thanh đưa ngón út ra gãi tóc mai, động tác hết sức ưu nhã: - Mùa xuân năm nay ở Kiến Nghiệp rất khô hạn, chẳng có nổi mấy ngày mưa, kiếm chỗ nào đó ngồi xuống ngắm mưa ngoài trời đã là hưởng thụ không tệ rồi... Cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt muốn tới.

Đường Thanh kiến nghị: - Vậy ra bờ biển đi, nghe dự báo thời tiết, trận mưa này sẽ còn lớn hơn.

Đám Trương Khác không tới khách sạn, mà tìm một quán cà phê gần bến tàu, trong không khí tràn ngập hương thơm cà phê, ở trong quán mờ tối nhìn mưa bên ngoài lớn dần, có cảm giác xa hoa đi kèm với sa sút.

Trương Khác chẳng có tâm tình ngắm mưa, Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa cùng Lưu Thành Vệ mà một số quan viên Trung Hải Du lát nữa sẽ tới quán cà phê gặp y.

Kế hoạch của Trung Hải Du lần này là phát hành 24% cổ phần ở TTCK Hong Kong, huy động 1 tỷ USD, số tiền này nói nhiều cũng không phải nhiều, thương vụ Cẩm Hồ có thể bỏ ra được. Thương vụ Cẩm Hồ từ khi thành lập tới nay thông qua nhiều phương thức huy động được ở ĐNÁ 1.6 tỷ USD, lúc này mới tiêu 600 triệu USD ở việc xây cảng Đông Sơn.

Nếu như Cẩm Hồ muốn bao trọn 24% cổ phần Trung Hải Du muốn phát hành lần này, thì đó không phải là đầu tư tài vụ bình thường mà nó là đầu tư chiến lược, nắm 24% cổ phần, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới hướng phát triển của Trung Hải Du, tiến hành thẩm thấu vào tầng quản lý.

Nhưng Trung Hải Du sao cho phép thế lực khác thẩm thấu gây ảnh hưởng lên mình được? Cho dù TW hồ đồ mở cửa thì những cự đầu dầu mỏ và thế lực tư bản hải ngoại khác ngửi thấy mùi máu tanh sẽ chảy nước miếng kéo nhau tới, đẩy Cẩm Hồ ra ngoài.

Cho dù qua thị trường công khai tham dự đầu tư tài vụ, Cẩm Hồ cũng không thể chơi trội quá mức, lấy 300 triệu USD đổi lấy 7% cổ phần là cực hạn rồi, nếu huy động vốn thuận lợi, nắm từ 5 - 6% cổ phần mới là có lợi cho kết cầu tài vụ của thương vụ Cẩm Hồ nhất.

Đám Diệp Kiến Bân tới nơi, thêm vào nhân viên đi cùng và lái xe, chiếm hết cả quán cà phê.

Lưu Thành Vệ không ngại gặp Trương Khác ở trong trương hợp thế này, thời gian qua ông ta suốt ngày bôn ba giữa các phòng họp, cứ nhìn thấy phòng họp là cảm thấy căm ghét, tới quán nhỏ đậm mùi cà phê thế này tâm tình thoải mái hơn.

Trương Khác mời đám Lưu Thành Vệ ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: - Cục thế còn tệ hơn dự liệu của chúng ta, nhiệt độ ở Bắc Mỹ ấm lên, tiêu dùng dầu khí ít đi, giá dầu thô tháng 6 còn tiếp tục hạ xuống, chúng ta phải thảo luận phương án thay thế khi phát hành cổ phiếu thất bại.

Lưu Thành Vệ ngồi ưởn thẳng lưng, chăm chú nhìn Trương Khác, ý bảo y nói tiếp.

- Không thể phát hành cổ phiếu mới, vẫn có thể thông qua sở giao dịch chứng khoán phát hành trái phiếu, Cẩm Hồ trực tiếp mua với tỉ lệ cao hơn, kế hoạch huy động vốn có thể diễn ra thuận lợi.