Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1016: Mộng xuân

"Két!"

Trần Tĩnh mơ mơ màng màng nghe có âm thanh gì từ sát vách truyền đến, lòng cô đánh thót một cái, biết Trương Khác cùng Hứa Tư ở sát vách đang làm chuyện tốt gì. Mặc dù Trần Tĩnh chưa đem thân thể tuỳ ý hiến cho người đàn ông nào, nhưng cũng không có bảo thủ đối với việc nam nữ không hề hay biết gì, thậm chí có đôi khi sẽ lấy ngón tay mà xoa lên đầu v*, hoặc đem góc chăn kẹp giữa hai chân để thu được một số khoái cảm khôn kể.

Đêm khuya người tĩnh, giống như sát vách một cây kim rơi vào sàn nhà cũng có thể nghe rõ, tiếng hôn môi chụt chịt, còn có tiếng vang lạ kèm theo tiếng nước, rõ ràng là thanh âm của nam nữ giao hợp. Tiếng rên rỉ khẽ khàng của Hứa Tư như ánh trăng vẩy vào bên trong phòng, thanh âm này rõ ràng đến mức khiến người nghe gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh hai người sát vách giao hợp, Trần Tĩnh đều cảm giác được mặt mình đã bỏng như lửa đốt.

Hình như là bị bóng đè, Trần Tĩnh mơ mơ màng màng từ trên giường đứng lên, len lén đi tới sân thượng, cửa sổ sát vách không có kéo rèm lên, dưới ánh sáng nhạt lờ mờ, hai chân của Hứa Tư bị quàng lên vai Trương Khác, Trương Khác đứng ở dưới giường, tay vỗ về eo Hứa Tư, hạ thân đưa đẩy vào giữa hai chân cô, tiếng giao hợp kích thích là không ngừng truyền đến từ nơi đó, giường đang lắc lư.

Tiếng rên rỉ của Hứa Tư như tiếng ngâm ca rất kiều mị động nhân, lúc này nghe ra càng rõ ràng hơn: - A...ư... chịu không nổi, a, cậu đến sát vách đi, biết cậu thèm Trần Tĩnh từ lâu rồi, cậu đi ăn cô ấy đi...

Trần Tĩnh hoảng hốt, hạ thân không khỏi ẩm ướt, cô cố gắng khắc chế không đưa tay đi kiểm tra nơi đầm nước mẫn cảm, nhìn Trương Khác muốn xoay người lại, cô liền như kẻ trộm trốn về phòng, chui vào trong chăn, vừa muốn nhắm mắt cố ngủ đi thì cảm giác phía sau có đôi tay nóng hổi duỗi qua nắm lấy đôi gò bồng đảo to tròn của mình, nhìn lại, gương mặt anh tuấn khiến mình ngày nhớ đêm mong đang nở nụ cười tà khí rơi vào mi mắt cô.

Trần Tĩnh đang do dự có nên giãy dụa hay không, chí ít cũng phải giãy dụa một chút chứ, thì cái thứ cứng cứng đã chui vào nơi ướt át của mình, có cảm giác đau đớn như bị xé rách, nhưng toàn thân tê dại, cảm giác như bị điện giật, thân thể trong nháy mắt đã nhũn ra.

Bị chậm rãi đâm vào, xúc cảm liền đạt đến cực hạn, lại cảm giác được một luồng nhiệt lưu từ bên trong tràn ra, người liền tỉnh lại.

Trần Tĩnh trợn mắt nhìn trần nhà ánh sáng lờ mờ, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào trước giường, đêm khuya người tĩnh, chỉ có tiếng của hồ nước từ ngoài cửa sổ truyền đến, sát vách chìm trong tĩnh lặng, chắc hẳn Hứa Tư cùng Trương Khác đều đã chìm vào trong giấc ngủ.

Chỉ là bị vật cứng của Trương Khác đụng phải cùng với bị vật cứng đó chậm rãi đâm vào, cảm giác thật rõ ràng sáng tỏ, thật không giống như là đang trong mộng, trước đó cũng từng mơ mấy lần như vậy, nhưng không rõ ràng như lần này, tư vị tuyệt vời hình như vẫn còn lâng lâng trong ký ức, chưa tiên tan, chỉ là không biết thực sự phát sinh có thể tuyệt vời như vậy hay không, Trần Tĩnh thầm mắng mình: dâm dãng, không biết xấu hổ!

Trần Tĩnh đưa tay sờ vào trong váy ngủ, quần lót đã bị ướt, ướt ướt dinh dính như dang tẩm dầu, trước đây chưa từng ướt đến kinh khủng như vậy, thật hối hận trước khi ngủ không ném đệm đi. Mặt nóng hổi, trống ngực đập loạn, nhịn không được cô lại suy nghĩ đến cảm giác trong mộng, giữa hai chân nhớp nhớp rất khó chịu. Có cảm giác hơi buồn tiểu. Cô đứng dậy khỏi giường, ánh trăng rọi vào rất sáng, cũng không có bật đèn. Cô mở cửa đi về hướng WC, khi đi qua cửa phòng sát vách lại nhịn không được ngừng lại, muốn nhìn vào trong xem sao.

Đương nhiên rồi, đây cũng chỉ là con ma trong lòng đang tác quái, Trần Tĩnh cũng không đến mức mở cửa thật đi rình xem bộ dạng khi ngủ của Trương Khác và Hứa Tư. Cô xoay người muốn đi WC, đột nhiên thấy được Trương Khác đang bưng ly cafe đứng ở sau lưng...

- Á!.

Trần Tĩnh giật mình, chỉ là vô ý thức muốn chạy về phòng của mình. Trương Khác đang bưng hai ly cafe nóng không tránh được, hai ly cafe đều hắt lên người Trần Tĩnh.

Bị bỏng, Trần Tĩnh lại nhịn không được đau hét lên, chỉ là tâm tư muốn chạy vẫn chưa dừng lại, khi xoay người bị trẹo chân, đau đến ngồi xổm xuống. Váy ngủ bị cafe hắt vào càng bỏng hơn.

- Xảy ra chuyện gì?

Hứa Tư nghe được tiếng la của Trần Tĩnh, từ trong phòng đi ra thấy được Trương Khác cùng Trần Tĩnh đều dính cafe, còn đang bốc khói, biết là hai người này đã bị bỏng, Hứa Tư vội vàng đỡ Trần Tĩnh trở về phòng, giúp cô cởi xuống váy ngủ bằng lụa trên người. Mở đèn, thấy bộ ngực trẵng noãn của Trần Tĩnh bị bỏng đỏ một mảng, như một người từng trải, Hứa Tư nhẹ nhàng nâng ngực Trần Tĩnh lên, cười nói: - Thật đẹp...

- Tôi đi ra WC, ai ngờ Trương Khác đang bưng cafe đứng ở sau lưng, như gặp phải quỷ vậy, con người tôi lại nhát gan từ nhỏ...

Trần Tĩnh xấu hổ lui về phía sau, không cho Hứa Tư nâng vú của mình, lại chột dạ giải thích nguyên do va phải Trương Khác.

Hứa Tư cười nói: - Tiểu tử Trương Khác này làm chuyện gì cũng như quỷ vậy, sớm biết vậy thì không cho nó đi lấy cafe rồi, nhìn xem làm cô bị bỏng rồi, phải bôi dầu hoa hồng lên mới được...

Thấy Trần Tĩnh có vẻ xấu hổ muốn cầm chăn che ngực, Hứa Tư nói: - Cẩn thận bị cảm, tôi lấy cho cô một bộ đồ khác...

Hứa Tư đứng dậy muốn lấy đồ cho Trần Tĩnh, lơ đãng thoáng nhìn qua quần lót của cô bị ẩm ướt, bộ lông đen sì bên trong cũng mơ hồ lộ ra, vô ý thức lại nhìn Trần Tĩnh. Trần Tĩnh đang có tật giật mình, bị Hứa Tư nhìn sang, mặt càng đỏ gay, ngay cả cái cổ cũng đỏ như say rượu, cô vội kẹp hai chân lại, kéo chăn che khuất người.

Hứa Tư dí dỏm chớp mắt vài cái với Trần Tĩnh, khẽ hỏi: - Nghĩ ai vậy, hay là mơ tới ai?

Trần Tĩnh rúc mặt vào trong chăn, không hé răng, cảm giác xấu hổ đến muốn khóc, thực sự là lúng túng. Hứa Tư thôi không trêu Trần Tĩnh nữa, liền đẩy cửa đi tới hành lang, thấy Trương Khác đang thu dọn, trên thân còn đánh trần.

- Không có chuyện gì chứ? - Trương Khác nhặt mảnh sứ vỡ lên, hỏi Hứa Tư.

- Cậu chạy xuống dưới lấy dầu hồng hoa giúp cô ấy đi.

Hứa Tư phân phó Trương Khác, còn mình thì đến phòng ngủ tìm một chiếc váy ngủ sạch sẽ cho Trần Tĩnh. Đợi Trương Khác đi đến cầu thang, Hứa Tư mới nhìn qua phần cuối hành lang có mở đèn, trong hành lang cũng không quá tối. Cho dù Trần Tĩnh đột nhiên thấy được Trương Khác thì cũng không sợ đến mức như vậy, lại nghĩ tới vết ẩm ướt trên quần lót của Trần Tĩnh, nghĩ thầm có thể là cô ấy có tật giật mình thôi, trong lòng khẽ thở dài, rồi bắt đầu tìm đồ trong tủ quần áo.

Trương Khác cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh cầm dầu hoa hồng đi lên lầu đưa cho Hứa Tư, ở chỗ này y không có thừa áo ngủ, chỉ phải mặc áo sơmi, thấy Hứa Tư cầm y phục, dầu hồng hoa đứng ở nơi đó mới hỏi: - Sao chị không đi qua đó đi?

- Hay là cậu cầm qua xoa giúp cô ấy đi? Hứa Tư muốn đưa áo và dầu hồng hoa cho Trương Khác.

- Em cũng muốn đi lắm, sợ bị chị ấy trả lại. - Trương Khác nghển mặt cười.

- Quỷ hoa tâm như cậu, chị không tin cậu không có tặc đảm này! Hứa Tư cười véo Trương Khác một cái, lại nói đùa với y: - Cho dù bị trả lại, việc này cũng đáng để mạo hiểm mà phải không?

Dứt lời cô không để ý tới Trương Khác nữa, ôm đồ cùng dầu hồng hoa đi thoa cho Trần Tĩnh.

Trương Khác đợi một hồi mới gõ cửa đi vào, Hứa Tư đang ngồi ở đầu giường xoa mắt cá chân cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh mặc vào váy ngủ có dây đeo của Hứa Tư, nằm nghiêng người trên giường, để lộ ra ngoài nửa phần đùi.

Trương Khác thấy Hứa Tư giúp Trần Tĩnh xoa mắt cá chân, Trần Tĩnh nhịn đau cau mày lại, y khẽ hỏi: - Chân cũng bị trẹo hả?

Trần Tĩnh giật mình, vô ý thức co chân lại giấu vào trong chăn, Hứa Tư thì lại la hoảng lên: - Dầu hồng hoa dính vào chăn rồi, sao cô lại phong kiến thế, hở chân cho người ta nhìn một chút cũng không được sao?

Trần Tĩnh mới biết phản ứng của mình hơi quá, liền thuận theo Hứa Tư duỗi chăn ra khỏi chăn, khuôn mặt kiều diễm lại ngượng ngùng như muốn nhỏ máu, ngay cả vai cũng như say rượu, khiến người nhìn mà tâm thần đong đưa.

Hứa Tư ngưng mắt nhìn thần thái kiều mị xấu hổ của Trần Tĩnh một lúc, cô yếu sức, xoa chân cho Trần Tĩnh không mạnh được, dầu hoa hồng cũng rất khó thấm vào da thịt, nhưng cũng không cam lòng tiện nghi cho tiểu tử Trương Khác để y tới xoa thay. Trong lòng Hứa Tư cũng rất khó hiểu, tâm tư của Trần Tĩnh đối với Trương Khác đã rất rõ ràng, cũng không có cảm giác đặc biệt bài xích, so với thân thế của mình, Trần Tĩnh xuất thân phú quý, tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp, dung mạo xinh đẹp, lại lạ nữ cường nhân danh phù kỳ thực, điều kiện của cô hầu như sẽ làm toàn bộ phụ nữ ước ao, nhưng cũng kìm lòng không đậu dành hết tình ý lên người Trương Khác.

Hứa Tư lại quay đầu không hài lòng nhìn Trương Khác, thấy người này còn đứng ở nơi đó giả si giả ngốc, cô cười mắng: - Ngốc đứng ở nơi đó làm gì? bảo cậu rót ly cafe cũng để người ta cả nửa tiếng đồng hồ.

Sai Trương Khác xuống lầu rót cafe rồi, Hứa Tư cúi đầu nghiêm túc giúp cầm dầu hoa hồng Trần Tĩnh xoa mắt cá chân, Trần Tĩnh ngượng ngùng không nói lời nào, vừa lúc Hứa Tư cũng không cần nói, chỉ nhìn mắt cá chân của Trần Tĩnh sưng húp lên, cũng hơi đau lòng: - Xem ra phải đi bệnh viện nhìn một chút mới được... Có cần đi ngay bây giờ không?

- Để đến sáng rồi tính, cũng không đau lắm. Trần Tĩnh dựa vào giường ngồi dậy, thấy Hứa Tư nghiêm túc xoa vết thương giúp mình như thế, cô có phần cảm động, nói: - Nghe nói chị có một em gái, tôi nghĩ làm em gái của chị nhất định rất may mắn rồi?

- Cô nói Hứa Duy hả, nó bản tính ngang bướng, chưa hẳn cảm thấy có chị Hứa Tư thì may mắn đâu!

Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không biết Trương Khác lúc nào trở lên rồi, đang đứng tại cửa tiếp lời với mình.

Hứa Tư thản nhiên cười, phất phất tay với Trương Khác, hờn dỗi nói: - Chuyện bí mật của phụ nữ, cậu nghe trộm thì thôi, lại còn xen miệng vào cái gì? Ngoan ngoãn xem cafe pha xong hay chưa đi.

- Đúng là chán quá đi!

Trương Khác duỗi duỗi người rồi lại đi xuống lầu, đem những bi kịch từ kiếp trước xảy ra trên người chị em Hứa Tư, Hứa Duy đuổi ra khỏi đầu.

Trần Tĩnh nhìn Trương Khác đi khỏi, lại cười nói với Hứa Tư: - Cậu ta nói bậy cái gì vậy, nếu tôi có được một người chị như chị, không biết nên may mắn thế nào đâu, nếu không chị làm chị của tôi đi?

Hứa Tư hơi sửng sốt, nhìn ánh mắt chân thành của Trần Tĩnh, cô đang do dự không biết là đáp ứng tốt hay là cự tuyệt mới tốt!!!