Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1004: Hành động bắt giữ (2)

Trần Bỉnh Đức ngồi in lặng trong xe nhìn Vương Kiến Lâm đón một đám người mặt mày hung ác vào khách sạn trước khi trời tối ông ta nhận được điện thoại của Trương Khác, nói đàn em của Vương Kiến Lâm đã thả mồi tới tận Đh Đông Hải rồi, mặc dù không nhận được báo án, nhưng ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là đã xảy ra vụ án ác liệt nữ sinh bị ép bán dâm rồi. Tội chứng trong tay như thế là gần đủ, liền quyết định không trì hoãn nữa, và lại bắt giữ sẽ còn thêm được tội chứng xác đáng hơn.

Tổ chuyên án luôn nắm vững hành tung các thành viên cốt cát của đám người Vương Kiến Lâm, Trần Bỉnh Đức vừa hạ quyết tâm, hành động bắt giữ liền bí mật được triển khai, ông ta còn không yên tâm, đích thân tới hiện trường xe xét. Trần Bỉnh Đức không đi xe cảnh sát, tổ chuyên án cùng cảnh sát tham gia hành động đều nấp trong ngõ sau khách sạn Bắc Các, hiện đang đối chiếu danh sách bắt giữ.

Trừ nơi này, Vân Mộng Các, Cty Trường Lâm cùng nhiều chỗ ẩn thân của đám người Vương Kiến Lâm đều bố trí lực lượng cảnh sát bắt giữ đồng loạt, đồng thời triển khai công tác kiểm tra tội chứng, đảm bảo không có cá lọt lưới.

Quách Chí Quốc phó tổng đội trưởng trinh sát hình sự, tổ trưởng tiểu tổ đả kích xã hội đen mặc thường phục từ ngõ đi tới, cách cửa sổ xe báo cáo: - Cháu bí thư Hồ và con trai của sở trưởng Trần đều ở trong phòng bao, có nên đợi chúng đi rồi mới thực thi hành động không?

-.... Trần Bỉnh Đức xoa cằm ngẫm nghĩ, nếu để đám Hồ Kim Tinh đi trước, thì đám người kia cũng ăn no uống say lên xe đi rồi, sao có thể dễ dàng hốt trọn ổ, hơn nữa có thể làm cháu Hồ Tôn Khánh dính líu vào, chắc chắn Dư Khánh Lâm rất vui vẻ, nhìn đồng hồ nói: - 20 phút nữa thực hiện hành động bắt giữ, tôi về cục đợi tin thành công của các đồng chí... Rồi hạ cửa xe xuống quay về cục công an.

Quách Chí Quốc thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nếu muốn giữ mình, không đắc tội với ai sao còn hạ quyết tâm lật cái ổ này? Trần Bỉnh Đức đại khái sẽ không thừa nhận mình báo cáo với ông ta chuyện này, nếu Hồ Tôn Khánh nổi giận ông ta lôi Hồ Kim Tinh vào, chắc ông ta vờ tỏ ra đáng thương giải thích tất cả là ngoài ý muốn.

Thế thì coi như chuyện ngoài ý muốn đi! Quách Chí Quốc nghĩ thế, nhìn xe hai bên chạy nhanh về xe, chuẩn bị tiến hành bố trí cuối cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

Đang uống tới say sưa thì Hồ Kim Tinh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, hắn không để ý, rượu đang lên, cực kỳ phấn khích, cổ động Trần Dũng và Vương Kiến Lâm đấu rượu, đột nhiên rầm một tiếng lớn, phòng bao bị người ta đá văng từ bên ngoài, đờ người ra, chưa kịp phản ứng, thì không biết bao nhiêu cảnh sát vũ trang ùn ùn kéo vào hét lớn: - Đứng im, không được động đậy.

Hồ Kim Tinh không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng cầm lấy di động trên bàn định gọi, nhưng bị một dùi cui quất vào tay, tiếp đó một cảnh sát túm tóc kéo ra ngoài, người trong phòng báo thấy tình thế bất ổn, mở cửa sổ định nhảy ra ngoài, mới thấy ngoài cửa sổ âm u cũng đứng đầy cảnh sát vũ trang.

~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Theo trình tự thông thường, xác nhận thân phận của Hồ Kim Tinh, Trần Dũng xong liền báo cáo cho Hồ Tôn Khánh và người nhà của chúng.

Hồ Tôn Khánh đang ở Cty Hải Túc ăn mừng công trình kỳ một của sản nghiệp phần mềm hoàn thành đúng thời hạn, nhận được điện thoại cũng không rõ tình hình nghiêm trọng cỡ nào, vội vàng bảo thư ký nói với Lâm Tuyết một tiếng, ông ta phải tới cục công an ngay, sợ để lâu cho Dư Khánh Lâm kiếm được cơ hội giở trò.

- Hoạt động đả kích tội phạm này tổ chức từ bao giờ thế? Lâm Tuyết vội vàng đuổi theo, thấy Hồ Tôn Khánh đã lên xe, cũng chui vào, ngồi sát người ông ta.

- Tin tức của cô không chậm đâu. Hồ Tôn Khánh ngạc nhiên: - Nghe đâu ra vậy?

- Rắn chuột tự có đường riêng, nếu tôi đem tin tức nói cho ông, chẳng phải làm ông cũng không sạch sẽ theo sao? Lâm Tuyết cười duyên: - Hay là tôi đi cùng ông một chuyến? Có điều tới cục công an tôi không xuống để người ta chỉ chỏ đâu. Bữa tiệc mừng công đã tới hồi kết, người còn lại đều không phải là nhân vật có trọng lượng lắm, để cho Vương Hải Túc ứng phó là được, hơn nữa cô ta và Hồ Tôn Khánh ở lại lâu như thế, vốn là định che tai mắt người khác tìm chỗ giao hoan.

- Chính phủ thành ủy không có chút gió lay cỏ động nào, chắc là cục công an tự ý hành động. Hồ Tôn Khánh lắc đầu, lo lắng trên mặt không giảm chút nào, ông ta lo chuyện này dính líu tới Hồ Kim Tinh, nên cục công an mới tổ chức hành động này, ông ta biết bối cảnh của Lâm Tuyết không sạch sẽ, nên hết sức mẫn cảm với chuyên án hành động tương tự.

Lâm Tuyết nghĩ Hồ Tôn Khánh sẽ không lừa mình, không có thành ủy hỗ trợ, chỉ riêng cục công an tự ý hành động, vậy không thể đi sâu được, lại nghĩ, nếu thực sự đào sâu vào, thì chỉ e hệ thống công an bị chấn động lớn nhất, Trần Bỉnh Đức sẽ vác đá đập chân mình.

- Trần Bỉnh Đức uống nhầm thuốc à? Lâm Tuyết biết một chút về nhân vật xã hội đen ở thành nam, đằng sau băng Trường Lâm là Tiền Quế Hoa và phó chủ tịch chính hiệp khu nam, liền lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau mặt trầm lại nói: - Chuyện này không đơn giản đâu, hoàn toàn là có dự mưu từ trước, những quan viên có trọng lượng liên quan chuyên án hành động này đều đã được điều ra nước ngoài khảo sát từ trước, đây là kế điệu hổ ly sơn.

Mặc cho đám Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh vắt hết óc cũng chẳng thể liên hệ với Trương Khác, trừ người bên phía Trương Khác, thì người biết y có dính líu vào chỉ có Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức, Trương Chí.

Xe mau chóng tới được cục công an, Lâm Tuyết ở lại xe, Hồ Tôn Khánh đẩy cửa đi xuống, thấy đám Trần Bỉnh Đức đứng ở bậc thềm nghênh tiếp, mặt âm trầm hỏi: - Phó bí thư Dư đâu?

- Tôi cũng vừa được tin tổ chuyên án bắt được cháu bí thư, còn chưa kịp báo cáo thành quả hành động hôm nay với bí thư Dư. Trần Bỉnh Đức cẩn thận nói, Hồ Kim Tinh có phạm sai lầm lớn cũng không thể đả kích trực tiếp Hồ Tôn Khánh, huống hồ Hồ Kim Tinh và Trần Dũng quá nửa là ham chơi mới đi cùng đám người Vương Kiến Lâm, chẳng thể cố hất nước bẩn lên người bọn chúng.

Hồ Tôn Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Bỉnh Đức, nhưng nhìn không ra hư thực của câu này, nếu Trần Bỉnh Đức biết rõ Hồ Kim Tinh là cháu mình còn muốn làm chuyện ầm ĩ tới cục công an, mưu tính không đơn giản. Lúc này không nhìn ra sơ hở, Hồ Tôn Khánh không dám tùy tiện phát tác, ông ta còn sợ Trần Bỉnh Đức lôi Dư Khánh Lâm ra.

- Muộn thế này rồi không cần làm phiền tới bí thư Dư nữa. Hồ Tôn Khánh giơ tay lên: - Trước tiên làm rõ vụ án đi đã rồi hẵng báo cáo cho bí thư Dư cũng không muộn, vấn đề của Kim Tinh, các đồng chí cũng phải điều tra thật rõ ràng, tôi tuyệt đối không mềm lòng bao che.

Hồ Tôn Khánh lúc này muốn dẫn cháu đi, cho Trần Bỉnh Đức hai cái gan cũng không dám ngăn cản, nhưng chuyện nhìn qua có vẻ không đơn giản dẫn người đi là xong, phải đề phòng Trần Bỉnh Đức giở trò đằng sau.

Lúc này có một chiếc xe đi vào bãi, Hồ Tôn Khánh quay đầu lại nhìn, thấy phó sở trưởng sở giáo dục Trần Mặc mày nhíu chặt bước xuống xe, liền đức lại đợi.

Trần Bỉnh Đức là cán bộ cấp chính cục, tương đương với Trần Mặc, do quan hệ tới chức vụ, Trần Bỉnh Đức rõ ràng ở thế cao hơn, đợi Trần Mặc đi tới nơi mới lạnh nhạt nói: - Chuyện lần này thật đáng tiếc, bí thư Hồ vừa chỉ thị cho chúng tôi phải làm rõ vấn đề của Trần Dũng và Hồ Kim Tinh trước mới có thể cho dẫn người đi.

Ở đây Hồ Tôn Khánh có cấp bậc cao nhất, thấy ông ta im lặng không tỏ vẻ gì, Trần Mặc cũng không nói gì thêm.