Trong hành cung chủ điện, cũng được treo biển Huyền Thánh Điện. Nhưng cũng giống như những địa phương khác, cực kỳ rách nát. Hai động quật cực lớn khiến đại điện cơ hồ nghiêng đổ. Thật không biết do yêu tu nào ra tay, đem Huyền Thánh Điện oanh thành bộ dáng như vậy.
Trong điện một chỗ duy nhất xem như còn hoàn hảo chính là tòa kim ỷ, tạo hình có chút hoa lệ. Chiếc ngai vàng này xem như là trung tâm tòa đại thành, khống chế toàn bộ linh trận, liên tục không ngừng, lấy toàn bộ tín ngưỡng lực phía bắc bộ hồng hoang.
Nhưng số lượng tín đồ so với Chiến Tuyết hiện tại cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Có thể cung cấp tín ngưỡng lực thật sự ít tới thương cảm. Còn có một bộ phận còn bị chia sẻ cho bên Thiên Đình.
Nhạc Vũ ngồi xuống kim ỷ, lập tức lắc đầu. Nói là chấp chưởng phương bắc trăm vạn binh mã, bất quá chỉ là một thùng rỗng mà thôi.
Như vậy nơi làm việc của Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân ở phương bắc phỏng chừng tình hình cũng không khá hơn được bao nhiêu.
- Binh giáp nơi này thật không gánh chịu nổi trọng dụng. Để xem những tướng lĩnh kia lại thế nào?
Nhạc Vũ nhìn lướt qua xung quanh, sau đó ngón tay bắn vào một mặt trống lớn giắt bên ngoài điện.
Tiếng trống nổ vang, chỉ một thoáng chấn động cả hành cung không thành, liên tục vang lên chín tiếng, đều thanh chấn khắp nơi.
Nhưng sau khi tiếng trống ngừng lại, xung quanh cũng hoàn toàn không có phản ứng. Qua thời gian nửa nén nhang, mới có một ít người mặc tử sắc hoặc lam sắc chiến bào lục tục đi tới.
Qua thêm hai canh giờ, bên trong đại điện trống trải mới lấp đầy được gần phân nửa.
Nhạc Vũ cau mày, bên trong đại điện ngoại trừ mấy Ngọc Tiên tu sĩ mà Lý Trường Canh phân phối cho hắn, không có một chức quan văn nào. Tất cả đều chỉ là võ tướng binh sĩ, hơn nữa phần lớn đều vô cùng bình thường.
Một ít tử bào võ tướng được thần lực gia trì vào lẽ ra phải có thực lực Thái Ất Chân Tiên.
Nhưng theo trong mắt Nhạc Vũ xem ra, chiến lực của mấy người kia nhiều nhất chỉ tương đương tu sĩ Ngọc Tiên. So với Tuyên Nguyên thật sự kém không chỉ một bậc.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy ngụm trọc khí trong lồng ngực càng thêm nồng nặc, nhưng khi hắn cẩn thận ngẫm lại cũng biết là chuyện đương nhiên.
Phương bắc đế đình rách nát đến như vậy, làm sao còn có nhân tài chân chính chịu đến nhờ vả?
Thở ra một hơi, khiến tâm tình hắn miễn cưỡng bình phục lại. Ngay sau đó ánh mắt quét qua phía trước những võ tướng bên phải, lại hoàn toàn trống vắng, trong mắt không khỏi lóe lên hàn ý:
- Kim trống mệnh lệnh tụ họp đánh xuống đã hai canh giờ, vì sao phương bắc Định Nguyên Tả Phụ Thần Tướng, phương bắc Huyền Vân Hữu Bật Thần Tướng, phương bắc Cực Linh Phá Quân Thần Tướng vì sao chậm chạp không tới?
Theo như quy chế Thiên Đình, phương bắc đế đình có thể chấp chưởng ba ngàn vạn binh giáp, ba mươi sáu lộ thần tướng.
Nhưng điều này cũng chỉ tồn tại trên giấy, dọa nạt người mà thôi. Đừng nói là phương bắc, dù là Thiên Đình cũng chỉ không tới được ngàn vạn.
Duy nhất tốt hơn một chút là phương đông, vô luận là hướng đông Nam Chiêm Bộ Châu, còn có Đông Thắng Thần Châu, đều nhân khẩu đông đúc, Yêu tộc vô cùng thưa thớt. Vì vậy trong năm phương đại đế, luôn lấy phía đông làm chủ.
Mà trong ba mươi sáu lộ thần tướng phương bắc, chỉ có Định Nguyên Tả Phụ Thần Tướng, Huyền Vân Hữu Bật Thần Tướng, Cực Linh Phá Quân Thần Tướng là đảm nhiệm chức vụ. Nghe nói thực lực bản thân đều sánh được với Thái Thanh Huyền Tiên. Đều tự chấp chưởng hai mươi lăm vạn binh giáp, chính là nhân vật thực quyền của đế đình phương bắc.
Bên trong điện yên lặng thật lâu, sau một lúc mới có một tử bào võ tướng bước ra khỏi hàng nói:
- Hồi bẩm đại đế, ba vị thần tướng có trách nhiệm chống đỡ Yêu tộc Bắc Câu Lô Châu, hoặc là hiện giờ đang có chuyện quan trọng xử lý, không kịp tới rồi…
- Không kịp tới đây?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, nơi đóng quân của ba gã thần tướng khoảng cách hành cung đế đình không xa. Gần nhất có năm trăm vạn dặm, xa nhất chỉ ngàn vạn dặm mà thôi.
Hắn có Khuy Thiên Châu, toàn bộ linh lực cùng biến hóa khí cơ trong ba ngàn vạn dặm đều xem được rõ ràng. Vì thế tình hình ra sao hắn dĩ nhiên hiểu rất rõ.
Một người đang tĩnh tọa tu hành, hoàn toàn không để ý tới việc bên ngoài. Hai người khác rõ ràng nhàn tản không việc gì, đang ở trong tĩnh thất cùng mấy nữ tiên tu luyện song tu công pháp, hoan hỉ thiện công.
Mà bộ hạ ba người này đều không có một ai tìm tới nơi này yết kiến.
Bất quá loại sự tình này tuy làm lòng người buồn bực, nhưng nếu hiện tại đi tìm bọn hắn phát tiết chỉ là vô dụng.
Lạnh giọng cười, Nhạc Vũ cũng chẳng thèm đi tính toán, càng không lòng dạ nào đi quan tâm đám phế vật không chút triển vọng kia. Hắn chỉ phất tay áo nói:
- Đế đình rách nát như vậy, thật tổn hại mặt mũi Thiên Đình. Hiện giờ trẫm đã nhậm chức An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, tự nhiên chăm lo việc nước, quét sạch rác rưởi. Cái gọi là ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, cần hưng thịnh phương bắc đế đình, lúc này lấy việc trọng chỉnh hành cung làm chủ. Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải hết sức thu thập các loại linh vật, chữa trị hành cung. Hạn kỳ nửa tháng…
- Nửa tháng?
Mọi người trong điện nhất thời ồ lên một trận, nghị luận sôi nổi, phảng phất như đều xúc động hô hào.
Nhạc Vũ nghe được không kiên nhẫn, hai mắt bỗng dưng mở ra, trong miệng hừ một tiếng, thần quang như điện quét tới xung quanh. Phàm là người nào dám đón ánh mắt hắn, trong lòng liền chấn động, theo bản năng thối lui về phía sau.
Chỉ nháy mắt, bên trong Huyền Thánh Điện liền không một tiếng động. Nhưng hơn phân nửa đám người, ánh mắt đều lóe ra, dao động không ngừng.
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, dầu gì hắn cũng từng đảm nhiệm nhất phái đứng đầu, tâm tư những người này hắn dĩ nhiên hiểu thật rõ. Hắn liền trực tiếp chỉ định người quản lý, bất quá cũng không biết năng lực như thế nào, đem toàn bộ tài liệu chữa trị hành cung phân chia ra, tiếp tục phân công chi tiết.
Cuối cùng dùng một kiếm đem thư án trước mặt chém rụng một góc, vẻ mặt âm lãnh nhìn mọi người dưới điện cười lạnh nói:
- Trẫm biết được các ngươi ở tại phương bắc nhàn tản quen rồi, chẳng qua hiện tại đang ở dưới tay trẫm, lại không có chuyện tốt như vậy. Sau nửa tháng nếu như trẫm còn nhìn không thấy tài liệu, đầu của các ngươi sẽ như thư án này. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dứt lời Nhạc Vũ phẩy tay áo rời đi, bỏ xuống đám người còn đang tranh luận, rời khỏi Huyền Thánh Điện.
Phía sau đại điện hành cung, địa bàn lớn như vậy đều là tẩm cung của hắn. Nhạc Vũ tuyển chọn một điện phủ xem như còn xem được một chút, linh lực còn chút cường thịnh đi vào, trực tiếp xem như tĩnh thất tu hành hàng ngày của mình.
Hồn niệm càn quét bên trong hành cung, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy thật bất đắc dĩ. Phương bắc An Thiên Huyền Thánh Đại Đế nhìn qua như thật tôn quý, có thể nắm giữ được thực lực còn không bằng nhị lưu tông môn, dù là so sánh với Thủy Vân Tông còn xa xa không bằng.
Mà được gọi là đế đình hành cung, không chỉ linh lực chỉ đạt tới tứ phẩm, hỏa mạch dùng luyện khí luyện đan cũng không có, bên trong kho hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn rác rưởi đổ nát.
Ngay khi trong lòng hắn còn đang than nhỏ, bên tai cơ hồ liền nghe thấy được tiếng cười khẽ trêu chọc khi người gặp họa của Ngao Tuệ, Nhạc Vũ không khỏi đau đầu nhu nhu thái dương, thầm nghĩ trước mắt đành vậy, chỉ đành chờ từ từ sẽ đến.
Nhưng vừa rồi trách mắng chúng tướng trong đại điện, bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ lại có thêm vài tia vận khí. Nhưng tử khí bên trong vẫn không ổn định, ngược lại càng nhiều xao động, đồng dạng cũng như sắp tán đi. Hẳn phải đợi đến khi chữa trị xong hành cung, hoàn toàn giải quyết xong mới có thể chân chính ổn định lại.
Lấy Khuy Thiên Châu đem toàn bộ khí cơ linh lực của không thành lớn ngàn vạn trượng đều xem rõ trong đầu, Nhạc Vũ nhắm mắt suy ngẫm chừng một lát, không khỏi lắc đầu.
- Kim Quang Diễn Đấu đại trận này vẫn còn xem như bố trí không tệ. Tiêu chuẩn của người bày trận hẳn là nhất lưu đứng đầu. Nhưng đặt tại phương bắc thật sự vô dụng…
Tòa không thành hẳn cũng giống như ba tòa khác đều được xây dựng mặt nhìn phương nam, phòng hộ trận ở tại trung nguyên lãnh thổ còn có áp dụng, nhưng ở phương bắc thủy linh cực thịnh thật giảm đi uy lực tới ba thành.
Vẫy tay vào tu di không gian, liền lấy ra hơn mười vạn tiên thạch, Nhạc Vũ liên tục bắn ra ngón tay, đánh về bốn phương tám hướng.
Chỉ chốc lát linh trận bên trong cung thành đã khác hẳn lúc trước. Trừ bỏ linh trận bên dưới không thành, còn lại đều thay hình đổi dạng.
Một cuộc đại chiến tại Khống Vân Phong, Nhạc Vũ ít nhất thu hoạch được một ức hai ngàn vạn tiên thạch. Có thể xem là một bút cự phú, sau cuộc chiến còn phải đem gần phân nửa phân cho Thủy Vân Tông. Còn chừng một phần ba số lượng là chuẩn bị lưu lại cho Quảng Lăng Tông sử dụng ngày sau.
Chính bản thân hắn chỉ lưu lại bốn ngàn vạn tiên thạch sử dụng, nhưng xem như là một số lượng cực kỳ khoa trương.
Nhưng ở bên trong không thành này, xa xa không đủ sử dụng. Nhạc Vũ dùng ba ngày thời gian liền đem linh trận thật khó khăn bố trí khắp cung điện, cuối cùng cũng hết sạch.
Hắn cũng không dám sử dụng toàn bộ, nhìn vào tu di không gian chỉ còn lại chừng năm trăm vạn, liền quyết đoán ngừng lại.
Mà lúc này Ngao Tuệ lại mở miệng cười nói:
- Phu quân, ta còn hai ức tiên thạch, có cần mượn trước hay không?
Nhạc Vũ cau mày, trong lòng đối với tài phú của Long cung thật vô cùng hâm mộ. Tài sản của hơn mười vạn tiên tu không ngờ còn không sánh bằng một nửa của Ngao Tuệ.
Trong lòng tính toán chốc lát, cuối cùng Nhạc Vũ quyết đoán lắc đầu. Cũng không phải hắn không tâm động, nhưng quy mô của không thành thật sự quá lớn, số lượng hai ức tiên thạch bất quá chỉ trám được một nửa mà thôi.
Đợi tới khi viên tiên thạch cuối cùng vào chỗ, đưa xuống dưới cung thành, hai tay Nhạc Vũ chợt kết ấn, tiếp theo ngay sau đó thủy linh lực trên không trung ầm ầm tưới xuống.
Trong tinh không phương bắc, vô số tinh quang lắng xuống.
Cơ hồ cũng dùng thủ đoạn trên Khống Vân Phong, thu hút linh lực tẩy rửa, lấy phương pháp thiên nhiên tạo hình khắc lực phù triện.
Bất quá chỉ sau một lát, bên trong Huyền Thánh Điện rõ ràng lấy kim ỷ làm trung tâm, đã hình thành một đồ án Huyền Vũ cực lớn.
Ngay sau đó từng đám phù triện kỳ dị ẩn hợp đại đạo được linh lực mênh mông cuồn cuộn tưới vào, lục tục tạo thành dưới cung điện, lan tràn chung quanh, bao phủ cả cung điện.
Khác với lần trước nắm lấy thủy mạch của Thiên Thủy quốc, lần này Nhạc Vũ bố trí phòng hộ linh trận, vì vậy dùng linh lực tẩy rửa chỉ chung quanh tòa hành cung của hắn là chính.
Nếu như không có điều bất ngờ gì xảy ra, hắn phỏng chừng ít nhất phải ở lại đây trăm năm thời gian, thậm chí thẳng đến khi sát kiếp khởi lên. Hành cung này xem như chỗ ở lâm thời của hắn, Nhạc Vũ không khỏi dùng thêm vài phần tâm tư, có được Khuy Thiên Châu, cũng đủ cho hắn đem linh trận bố trí càng thêm tinh tế tỉ mỉ, đem uy lực trận pháp phát huy tới mức lớn nhất.