Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 979: Xao trá lặc tác!


Tử bào nam tử vừa sợ vừa giận, gò má vỡ nát, hoàn toàn không ngờ một ngọc tiên lại dám cả gan như vậy.

Trong lòng hắn càng kinh nghi bất định, vào lúc đối phương ra tay hắn đã có phản ứng nhưng không thể chống cự.

Lúc này những thanh y quan viên cùng kim giáp lực sĩ theo tới phía sau cũng nghẹn họng nhìn trân trối một màn này.

Nhạc Vũ cười lạnh, tiến lên trước một bước nói:

- Ngươi là người phương nào? Dám nói với ta như thế? Trong Thiên Đình chẳng lẽ không còn phân biệt tôn ti?

Khuôn mặt tử bào nam tử vặn vẹo, trong mắt vô cùng oán độc, thầm nghĩ ngươi bất quá chỉ mà một ngọc tiên tu sĩ mà thôi, ta chân chân chính chính là Thái Ất Chân Tiên! Một thân phận An Thiên Huyền Thánh Đại Đế bỏ đi cũng dám đến sỉ nhục ta?

Thần sắc đám kim giáp lực sĩ cùng thanh bào quan viên khẽ biến, hơi cúi đầu, cũng không biết là sợ uy thế hoàng bào lưu miện hay thật sự kiêng kị nên tránh đối mặt với Nhạc Vũ. Nhạc Vũ cũng không để ý, chậm rãi thu hồi thần lực mượn của Huyền Minh An Thiên Khuê, lại nhìn bản đạo điển trên tay thản nhiên nói:

- Không có chuyện gì, bọn ngươi đi đi, đừng đến quấy nhiễu ta.

Lật xem vài tờ, Nhạc Vũ liền thất vọng lắc đầu thả lại vào giá sách rồi tiếp tục đi lên tầng cao hơn.

Đạo điển trong những tầng này quả thực không ghi lại trong Tử Khuyết Thiên Chương nhưng cấp bậc vẫn quá thấp nên không có giá trị tham ngộ.

Bước thêm vài bước thì phía sau truyền ra tiếng hừ lạnh:

- Đứng lại cho ta!

Nhạc Vũ nghe vậy quay đầu nhìn lại thì thấy tử bào tu sĩ kia đang đằng không bay lên, pháp lực toàn thân như nham thạch bộc phát, khí thế cuồng bạo như tên, ánh mắt như đao quát lớn:

- Ta tên Dịch Linh, đệ tử ký danh đời thứ ba Xiển Giáo! Tới Thiên Đình đảm nhiệm ngự sử, chấp chưởng Vạn Sự Tham Huyền tháp, ngươi là ai dám đến lăng nhục ta?

Nhạc Vũ cười nhạt, cũng không nói chuyện, hai mắt nhíu lại khiến một tia kiếm ý mơ hồ bay lên:

- Ta nghe nói trong Thiên Đình chỉ luận thân phận tôn ti. Xuất thân đệ tử ký danh Xiển Giáo có thể khác hay sao?


Dịch Linh không hề để ý, tay áo khẽ phất liền có mười hai miếng phi lăng hình lăng vút lên vô cùng linh động, phảng phất giống như phi điểu xoay tròn quanh người.

Trong tay hắn hiện thêm một điểm lam quang, nhìn ra là một ấn tỉ chỉ lớn bằng quyền đầu nhưng ẩn chứa dao động linh lực khủng bố, sát niệm bao trùm chụp xuống:

- Ta không quản ngươi là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế gì! Hoặc là quỳ xuống tự mình tát cho ta rồi cút ra ngoài! Hoặc là để ta tự mình động thủ ném ngươi ra khỏi Vạn Tượng Tham Huyền tháp cũng giống như nhau.

Nhạc Vũ hơi trầm ngâm, vào lúc mọi người đang dần nhẹ nhõm, trên mặt Dịch Linh mơ hồ lộ vẻ vui mừng thì một đạo kiếm quang sáng như tuyết đột nhiên bay lên.

Kiếm ý vô tận trong nháy mắt tụ khởi, cơ hồ chuyển hóa tất cả chân khí dung vũ hóa vân chân khí lẫn bốn thành thần lực trong Huyền Minh An Thiên Khuê khiến cho trong tầng tháp thứ bốn mươi biến thành thế giới của băng tuyết! Tất cả thủy khí tụ trên mũi kiếm hóa thành kiếm phong huyền băng, khí thế vô lượng xẹt qua như cầu vồng xa đến ngàn trượng.

Phản ứng Dịch Linh cũng cực kỳ nhanh chóng, thần quang trong mắt chớp lên rồi mười hai miếng phi lăng hình lăng như đạn pháo oanh kích mà đi, trong khoảnh khắc đều bị kiếm quang phá vỡ, chỗ huyền băng bị đánh trúng kia thoáng tổn hại rồi trong nháy mắt đã khôi phục.

Dịch Linh lúc này mới cảm giác kinh hãi, đồng tử co rút lại thành hình châm. Người trước mắt tuyệt không phải hơi cường hoành hơn ngọc tiên như trong tưởng tượng của hắn mà đối với khống chế vu lực cũng vượt xa mức độ của người vừa tiếp xúc.

Hắn tế lên ngọc tỉ áp về Nhạc Vũ lại bị làm thành tấm chắn ngăn cản trước người, tuy không phải là pháp bảo chuyên phòng ngự nhưng kiên cố tới cực điểm.

Nhạc Vũ lại hiện lên một tia chê cười, sau lưng đột nhiên hiện ra vô số thần lực bạch sắc ngưng kết từ phù văn rồi hình thành một pháp trận có phạm vi mười trượng. Uy lực kiếm khí dung vũ hóa vân trong nháy mắt tăng lên gần gấp ba, đâm xuyên qua ngọc tỷ lẫn tử y rồi găm Dịch Linh thẳng vào tường!

Toàn bộ quá trình liền lạc mau chóng, không cho mọi người trong phòng kịp phản ứng, toàn thân Dịch Linh bị găm cứng vào tường, lại bị một lực lượng cực lớn trấn trụ không thể động đậy.

Nhạc Vũ đứng trước người Dịch Linh, không hề lây một giọt máu, liếc quanh mọi người rồi cười nói:

- Ta nghe nói trong Thiên Đình phàm gây hấn với thượng ti hay muốn mưu hại đồng liêu thì có thể trảm sát đương đình, không biết còn có việc này?

Ánh mắt Dịch Linh vẫn còn mờ mịt, cũng không cảm thấy đau đớn mà vì không thể tin hắn lại bởi chỉ một kiếm, chưa kịp xuất ra hai thành bản sự.

Dù hắn biết Nhạc Vũ nhờ vào vu lực của Huyền Minh An Thiên Khuê mà tấn thẳng lên Thái Thanh Huyền Tiên nhưng vẫn kinh hồn táng đảm.

Dịch Linh không nói lời nào, mọi người còn lại cũng đều mặt xám như tro, câm như hến. Nhạc Vũ cũng không định đợi những người này trả lời, đang muốn một kiếm chém bay đầu người này thì cách ngoài năm mươi trượng đột nhiên truyền ra một tiếng thở dài.

Sau đó một thân ảnh màu trắng gần như vô thanh vô tức bước ra từ hư không, chính là Lý Trường Canh sau khi dẫn hắn tới lại vội vàng bỏ đi, lúc nà trên mặt đang lộ vẻ khổ sở.

Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động nhưng vẫn quét ngang một kiếm, coi như không thấy Lý Trường Canh. Nguồn: https://truyenfull.vn


Bất quá sau một khắc, Lý Trường Canh đã vung tay xuất ra một cự lực đánh tới mũi kiếm Nhạc Vũ khiến hắn lùi lại mấy bước.

Cũng may Lý Trường Canh không dám quá mức, chỉ bức lui Nhạc Vũ rồi coi như bỏ qua, chắp tay với hắn vẻ khổ sở:

- Bắc đế sao có sát khí lớn như thế? Một ngự sử tam phẩm nho nhỏ mà thôi, không biết cấp bậc lễ nghĩa, kính xin Đại Đế chớ so đo!

Nhạc Vũ vẫn bất động thanh sắc thu hồi lại Thủy Vân kiếm, trong lòng thầm mắng Lý Trường Canh sợ là từ đầu đến cuối ẩn mình xem động tĩnh, đến lúc này mới ra mặt chắc không có ý tốt gì.

Nhưng có thể bức người này ra mặt coi như đã đạt được một nửa mục đích của hắn nên cười nhẹ:

- Nguyên lai Thái Tể đã ở đây, vừa lúc ta có một chuyện khó hiểu. Ta phụng phù chiếu đạo tổ tiếp vị Bắc phương An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, sao ngay cả tư cách vào Vạn Tượng Tham Huyền tháp cũng không có? Vị Ngự sử đại nhân coi giữ lại nói ta cút ra ngoài.

- Lại có việc này?

Lý Trường Canh bất giác nhíu mày:

- Theo như quy chế của Thiên Đình ta thì Ngũ Phương Đại Đế có thể tùy ý ra vào chín mươi tầng tháp Vạn Tượng Tham Huyền. Dịch Linh mới tới chắc là không biết, kính xin Đại Đế thứ tội!

- Nguyên lai thực không biết cấp bậc lễ nghĩa.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu liếc nhìn Dịch Linh Tử thấy ý oán độc trong mắt hắn càng thêm âm u mấy phần.

Nhạc Vũ ngầm cười lạnh, cũng không hề để ý, đã cầm trong tay Huyền Minh An Thiên Khuê coi như có danh phận đại nghĩa, hôm nay nếu không phải là Lý Trường Canh xuất hiện thì dù một kiếm chém chết Xiển giáo cũng không dám nói gì. Thiên Đình tuy thế yếu nhưng do Hồng Quân khâm định, hai giáo Xiển Tiệt dù kiêu hoành nhưng cũng không dám quá mức.

Thu hồi ánh mắt, Nhạc Vũ lại tiện tay chiêu lấy một bản sách dày cộp trong Vạn Tượng Tham Huyền tháp tầng thứ nhất. Đây cũng không phải đạo điển mà ngoài bìa có hai chữ Thiên luật. Nhạc Vũ lật ra, bình thản nói:

- Tuy là vi phạm lần đầu, bất quá khiêu khích thượng ti, nói ra lời bất kính thì không thể không có phạt. Nếu không làm sao cảnh cáo người khác? Người này thân là Ngự sử trông sách, lại không thông pháp quy thiên đình, tội thêm nhất đẳng. Kính xin Thái Tể xử trí......

Lý Trường Canh càng khổ sở, suy ngẫm chỉ chốc lát, liền thử thăm dò nói:

- Vậy đi, trước hết cho vào Thiên Lao, việc này ta sẽ lệnh cho Đại Lý Tự mau chóng xử trí. Qua ít ngày, nhất định sẽ cho Đại Đế một câu trả lời thỏa đáng!

Nhạc Vũ cười nhẹ không cho ý kiến, thầm nghĩ đến qua ít ngày nữa đến lúc mình đi phương bắc chết trong tay đám Yêu Thánh vậy thì chuyện này coi như xong.

Lý Trường Canh nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần ngưng trọng nhưng Nhạc Vũ lại thôi không giở sách ngẩng đầu hỏi vẻ hiếu kỳ:

- Trong này có viết quy chế Thiên Đình, nghi thức Ngũ Phương Đại Đế có Hoàng Cân lực sĩ tám người, kim giáp lực sĩ ba mươi hai người, còn lại Ngân Giáp lực sĩ, thị nữ gần ngàn. Còn có Long liễn la tán, không biết đã chuẩn bị chu toàn?

Lý Trường Canh khẽ biến sắc, trên mặt càng thêm khổ sở, Nhạc Vũ lại vẫn lạnh nhạt.

Người kia của Xiển Giáo muốn hắn đi phương bắc chịu chết, nhưng nếu hắn đã ngồi lên vị trí Đại Đế thì những đồ này Thiên Đình vẫn phải cấp cho hắn!