Thủy lam kiếm hoa đâm thẳng tận trời, mặc dù ngoài trăm vạn dặm cũng có thể rõ ràng nhìn thấy. Uy lực không hề sút giảm, những nơi đi qua đều mạnh mẽ khai tán mây mù bao phủ dày đặc.
Dưới Thủy Vân sơn, Cực Thiên nhìn thấy một màn này cũng giật nảy mình. Ngay sau đó không chút kiêng nể phát ra tiếng cười to điên điên khùng khùng:
- Nguyệt Sơn a Nguyệt Sơn, không biết ngày sau Cửu Linh Tông các ngươi có hối hận vì việc hôm nay? Bên kia tựa hồ lại có thêm một vị Thái Ất Chân Tiên vẫn lạc, lại không biết là vị đạo hữu nào đây? Hôm nay sư điệt ta đã thực sự danh chấn bát hoang. Sớm hay muộn có một ngày bước lên Đại La Kim Tiên cảnh giới, thật không biết vị sau lưng ngươi có dám tự mình ra tay giết sư điệt ta ngay trên Khống Vân Phong?
Vẻ mặt Nguyệt Sơn đạo nhân xanh mét, lạnh lùng nhìn lên đỉnh Khống Vân Phong ngoài trăm vạn dặm, không còn lời nào để phản bác. Hắn có lòng muốn bay qua nhảy vào bên trong tầng mây mù dày đặc kia xem rõ tình hình, xem đến tột cùng nhưng lại không giấu được vẻ kiêng kỵ sợ hãi.
Hắn biết rõ nơi đó chỉ có một Ngọc Tiên tu sĩ, nhưng lại không biết vì sao hắn cảm giác bất an run rẩy tận đáy lòng.
Ánh mắt chớp động, Nguyệt Sơn chỉ do dự chốc lát đã cắn chặt răng không chút do dự bay về hướng bắc.
Cực Thiên lạnh lùng nhìn theo, cũng không đi truy đuổi, khóe môi hiện lên vài phần ý cười, lại bay trở về đỉnh Thủy Vân sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giờ phút này trên không trung cách nơi này không xa, vị hồng bào trung niên vẫn đang yên tĩnh quan sát cơ hồ đồng thời bỗng dưng thở dài:
- Kẻ này đúng thật có thể đem Thủy Vân kiếm quyết kết hợp thành bốn thức, đúng là không sao tưởng tượng nổi. Trận chiến này đại thế đã định, thật đáng tiếc năm đó ta cùng Thủy Vân đạo nhân ước đầu chừng ba vạn năm, thẳng đến sau khi vị kia vẫn lạc mới ngừng nghỉ. Nguyên lai ta cứ nghĩ đã thắng Thủy Vân Tông một bậc, nhưng xem ra lại chưa chắc. Chỉ bằng vào hậu bối đệ tử này của hắn, hắn đã thắng ta rất nhiều…
Sắc mặt Diễm Linh trướng hồng, có chút không phục nhưng lại không dám phản bác, chỉ hậm hực nói:
- Ta xem Uyên Minh kia đại sát tứ phương, hơn phân nửa không còn đáng ngại. Vậy thì Hoa Diễm Tông phải tự xử thế nào? Uyên Minh lại có tài cán như thế, tự giết ra một con đường sống. Trước kia ta cũng không tưởng tượng được, cũng không nghĩ có mưu đồ gì. Thủy Vân Hoa Diễm dù sao cũng là đồng khí liên chi, có cần viện thủ một phen, xem như tròn đạo nghĩa?
Hồng bào trung niên lộ vẻ suy tư, tiếp theo thoáng chần chờ, liền kiên quyết lắc đầu:
- Bố trí phía trước có thể dừng lại. Các ngươi âm thầm bảo vệ Thủy Vân sơn là được, cũng không cần quá mức. Thủy Vân Tông có Vạn Thọ sơn bảo hộ, mặc dù có thực sự đắc tội Xiển giáo, Ngọc Hư Cung cũng sẽ không làm quá mức. Diễm Linh Tông cũng không cần xen vào, cẩn thận mà làm. Không cần đắc tội, cũng không cần lấy lòng.
Nói tới đây trung niên đạo nhân ngừng một chút, nhìn về hướng đông thật lâu, trong mắt lóe lên một tia diễm quang, xuyên thấu mây mù trùng điệp, nhìn vào thân ảnh Nhạc Vũ. Hồi lâu sau hắn lại cười:
- Nhớ rõ mấy vạn năm trước, vẫn nghe đồn mười ba Kim Tiên của Xiển giáo đều căn tính thâm hậu, vài nhị đại đệ tử của Tiệt giáo cũng thiên tư tuyệt đại. Dù ta chưa từng tận mắt thấy qua, nhưng nhìn vào tài cán người này, nhất định không kém hơn Kim Tiên thời hồng hoang. Nhưng thiên tư người này chỉ sợ cũng phải làm thương thiên đố kỵ. Thật không biết ngày sau lại có bộ dáng thế nào? Là thuận gió mà lên, hay như lưu tinh vẫn lạc. Dễ hưng thịnh cũng dễ tiêu vong? Ta và ngươi tĩnh quan xem kỳ biến, tóm lại vô luận thành bại đều là một vở kịch hay!
Sau khi nói xong cũng không còn hưng trí tiếp tục lưu lại nơi đây, phẩy tay bỏ đi. Dưới chân nhìn chậm nhưng thật nhanh, chỉ vài bước đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Diễm Linh chân nhân cũng lâm vào trầm ngâm, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
…
Phụ cận Khống Vân Phong, không gian như ngừng lại tích tắc, khi Thủy Vân kiếm trong tay Nhạc Vũ tiếp tục đánh ra một đạo Dung Vũ Hóa Vân kiếm khí bàng bạc mênh mông, theo mũi kiếm bắn lên, thẳng ra ngoài trăm vạn trượng, nhiều tiên tu trên không trung đều không hẹn mà cùng ào ra điên cuồng bỏ chạy.
Chỉ có những tu sĩ bị huyễn cảnh vây khốn vẻ mặt mờ mịt đứng nguyên tại chỗ.
Dương Nghệ ngây người đứng trên chiến xa, sắc mặt trắng bệch. Nhất thời cũng quên cả việc bỏ chạy, trong miệng chỉ lầm bầm si ngốc:
- Sao lại như thế? Sao lại như thế? Chẳng lẽ ta đang nằm mơ? Bảy vị Thái Ất Chân Tiên, lại không làm gì được một Ngọc Tiên nhỏ bé? Nhất định ta đã nhìn lầm rồi, đúng rồi đây là huyễn cảnh, huyễn thuật của người này thật giống như thật sự…
Lời còn chưa dứt liền thấy phương hướng Khống Vân Phong tuôn ra một đạo thủy lam kiếm quang cuồn cuộn quét ngang thiên không, đem hơn trăm Ngọc Tiên tu sĩ một kiếm chém chết.
Thủy sắc kiếm quang vừa đảo qua bên cạnh hắn, liền đem tử kim sắc chiến xa có thể so sánh được với pháp lực một kích Thái Ất Chân Tiên trực tiếp vung thành hai đoạn.
Người điều khiển chiến xa cùng võ sĩ toàn bộ bị chém thành tro bụi trong nháy mắt.
Dư ba kiếm khí vẽ ra một vết máu dài chừng ba tấc trên mặt hắn.
Dương Nghệ đột nhiên bừng tỉnh, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng, thủy lam kiếm quang đã quét qua sát bên người hắn.
Tiếp theo hắn chợt cảm giác trên mặt mình nhói đau, đưa tay run rẩy sờ soạng, bàn tay nhuộm đầy máu tươi.
Giờ khắc này Dương Nghệ chỉ còn cảm giác vừa hận vừa sợ, đối với bóng người trên tế thai vừa hận không thể ăn thịt uống máu, nhưng trong lòng lại sợ hãi, cảm thấy người kia giống như ma thần giáng phàm, thần uy lẫm lẫm tột đỉnh, không ai bì nổi.
Trên đỉnh Khống Vân Phong, Nhạc Vũ tiếp tục đánh ra kiếm quyết, khiến cho vân khí trên đỉnh núi lại hình thành một lốc xoáy nho nhỏ.
Hắn cũng không tiếp tục vung kiếm giết chết hơn mười vạn tu sĩ kia, chỉ thao tác Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận nhất nhất đoạt lấy thủy khí trong thân thể những người này.
Bên trong những tu sĩ kia, vô luận là Thiên Tiên Linh Tiên đều lọt vào bên trong thận khí huyễn ảnh, lục tục bị biến thành thây khô không ngừng rớt xuống.
Toàn bộ khí huyết tinh nguyên, thậm chí thần hồn nguyên linh đều bị xem thành chất dinh dưỡng mạnh mẽ hấp thu rót vào bên trên tế thai trên đỉnh Khống Vân Phong.
Thân thể Huyền Vũ bành trướng tới vạn trượng cũng không tiếp tục tăng lớn, nhưng trên lớp vảy màu đen càng hiện ra thêm nhiều phù văn huyền ảo, không ngừng ngưng tụ thành, khí tức càng lúc càng cuồn cuộn khủng bố, hậu trọng trầm hùng.
Bốn vị Thái Ất Chân Tiên còn lại đã sớm hóa thành ngũ sắc độn quang phân nhau bỏ chạy.
Nhìn thấy thân ảnh mấy người kia xa xa đào tẩu, Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, không thèm tiếp tục quản tới.
Nhưng Huyền Vũ có chút khó chịu, hướng theo phương hướng bốn Thái Ất Chân Tiên bỏ chạy phát ra một tiếng gào thét, mang theo vẻ đói khát không cam mãnh liệt, thanh chấn khắp nơi.
Nhạc Vũ bật cười, chân phải bước lên mai rùa nói:
- Huyền Vũ đạo huynh lần này còn chưa hấp thu đủ sao? Mấy người kia đều có tông môn liên lụy, nằm trong tính toán của ta. Mặc cho bọn hắn trốn tới chân trời góc biển cũng có thể tìm được. Trước mắt chính sự quan trọng hơn, đợi đến khi ta kết thúc xong việc tại Khống Vân Phong lần này, sẽ cùng Huyền Vũ đạo huynh cùng nhau giết tới cửa, đem bọn hắn chém chết không tha!
Huyền Vũ lập tức vui mừng ngẩng đầu lên, trong miệng phun ra viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu cuối cùng. Ba mươi sáu viên lam châu hội tụ, lập tức chấn vang mãnh liệt, thâm lam quang hoa khiến thần hồn cùng thể xác sảng khoái tản dật khắp xung quanh.
Nhạc Vũ lớn tiếng cười dài, lại nhìn lên trên không.
Chỉ thoáng chốc Lưỡng Nghi Âm Dương Vân Khí Đồ đã bị những Thái Ất Chân Tiên quấy nhiễu không còn hình dạng ban đầu, hai vòng xoáy vân khí khổng lồ bắt đầu vặn vẹo, cơ hồ bất thăng băng.
Nhạc Vũ cũng không để ý tới, tiện tay chém ra Thủy Vân kiếm, Lưỡng Nghi Vân Khí Đồ liền khôi phục lại bộ dáng lúc trước, khi chém ra kiếm thứ hai đoàn vân khí ngưng tụ trên không trung lại bạo tăng quy mô, bao phủ tới phạm vi sáu ngàn vạn dặm.
Mây mù quay cuồng, thanh thế bức người cuồn cuộn áp bách khắp bốn phương tám hướng, giống như tận thế buông xuống.
Ngay khi kiếm thứ ba phát ra, Nhạc Vũ phảng phất như nắm vật thể nặng ngàn cân, kiếm thế ngưng trọng trên tế thai, phác thảo ra một đám phù văn huyền ảo, khí thế đại khí, đạo vận du nhiên.
Cơ hồ ngay lúc đó ở trên một đỉnh núi cách vài ngàn vạn dặm, Triều Thác bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, cả người té sụp dưới đất, sắc mặt xám như tro tàn, trong mắt tràn đầy vẻ không tin. Mà tế thai bên dưới chỗ ngồi của hắn, cũng bị một cỗ cự lực đập vào, dập nát thành từng mảnh.
Tiếp theo ngay sau đó đồng tử của hắn ngây ra, hơn hai mươi thủy lam khí trụ khắp bốn phương tám hướng chấn minh thành từng tiếng, lục tục tiêu tán vô tung. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bên ngoài mười vạn dặm đồng dạng cũng đang mở đàn đấu pháp, Nguyên Vấn đang phun máu, bị Lưỡng Nghi Vân Khí Đồ trên không trung sinh sôi áp vỡ, thừa nhận lực lượng linh trận cắn trả.
- Sao lại như thế? Rốt cục Thiên Thủy quốc đã xảy ra biến cố gì? Bảy người liên thủ vẫn không thể giết chết được Uyên Minh sao?
Giống như phát điên thì thào tự nhủ chốc lát, Triều Thác cơ hồ không chút do dự bay lên trời, biến hóa thành thú hình, phía sau triển động hai cánh, chỉ vẫy một lần đã bay ra ngoài mấy chục vạn dặm.
Nguyên Vấn ở xa xa còn đang mờ mịt luống cuống, mất đi lam quang khí trụ chống đỡ, những Thái Ất Chân Tiên lục tục vẫn lạc, vân khí giữa không trung không còn chút kiêng nể điên cuồng lan tràn, thổi quét khắp xung quanh, nơi nơi đi qua cơ hồ toàn bộ linh mạch thủy hệ đều sinh sôi gãy vỡ.
Chỉ gần nửa ngày thời gian liền khiến cho lãnh thổ Kim Thành quốc không còn nửa đoạn thủy mạch tồn lưu.
Tình hình giống như vậy, mặc dù sau đó có chữa trị lại tế thai, cũng không còn cách nào sửa chữa. Trừ phi đợi sau mấy tháng cho những linh mạch kia khôi phục lại…
Hay là kẻ kia nhất định muốn chém tận giết tuyệt?
Lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ cũng đang giãy dụa do dự, hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài.
- Bọn ngươi tự dưng xâm phạm Thủy Vân ta, thực là tội ác tày trời. Nhưng dù sao sinh linh vô tội, cũng không đáng chịu tai bay vạ gió. Thương thiên rốt cục có đức hiếu sinh hay không, Uyên Minh này mặc kệ, lại thật không muốn để muôn dân bị giày vò…
Thủy Vân kiếm lại vung ra, lại đem Lưỡng Nghi Vân Khí Đồ cực lớn trên không trung mạnh mẽ đánh xơ xác, hai lốc xoáy vân khí khổng lồ trong khoảnh khắc bỗng nhiên ngừng lại.
Nhưng ngay khi Nhạc Vũ định dẫn động kiếm quyết chuẩn bị đem vân khí đánh tan, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vài phần cổ quái.