- Làm nô tỳ cho ta?
Nhạc Vũ nghe vậy quay đầu, không khỏi vô cùng hứng thú:
- Ngươi cũng biết cừu gia ngươi là ai sao? Ngươi muốn ta tru diệt người chẳng lẽ là hắn?
- Đúng vậy!
Tử Hàm gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Nhạc Vũ nói:
- Tử Hàm chính là bị Côn Luân Tâm Kính Thuật cắn trả mà chết, tự nhiên phải hiểu được thân phận của người nọ.
Trong lòng Nhạc Vũ chợt giật mình, cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân cái chết của thiếu nữ này, chẳng thể trách trên người nàng không hề có chút vết thương. Sau đó hắn lại khẽ cười nói:
- Như vậy ngươi cũng biết giờ phút này ta ở trước mặt người khác chẳng khác gì như một con kiến mà thôi đúng không? Thậm chí nếu không nhờ vào linh bảo trợ giúp, thần thông pháp lực còn không bằng ngươi.
Tử Hàm nghe vậy nhưng không hề bộc lộ ra nửa điểm dao động:
- Người kia đạo pháp mạnh mẽ, vì Định Hải Thần Châu, chủ nhân thật khó tránh khỏi sẽ phải dây dưa với hắn đi? Nếu nhận lấy ta thì có thêm phiền phức gì nữa? Trên thế gian này, nếu ngay cả ba người nắm lấy vô thượng đại đạo còn không thể giúp ta, lại còn có người nào có thể giúp ta tru diệt người nọ? Hiện giờ tuy cảnh giới của chủ nhân còn thấp, nhưng cánh chim đã thành, tùy thời tùy khắc có thể vỗ cánh bay cao. Khi đó ngược gió mà lên, thẳng xuyên cửu tiêu, cho dù dùng lời nói có sức thuyết phục hơn chẳng hạn như thành tựu hỗn nguyên cũng không phải là không thể nào.
Khi vừa nói xong, Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ nghe được cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc. Mà đôi mắt Bạch Thường cũng co rụt mạnh, thần tình đều là hoảng sợ hối hận, nàng có cảm giác như nghe được tiếng chuông cảnh tỉnh buổi sáng sớm, giật mình bừng tỉnh hiểu ra.
- Ngược gió mà lên, cách nói này có sức thuyết phục sao?
Nhạc Vũ cười một tiếng, lại hỏi:
- Không luận tới việc ta và Tuyết nhi có thực sự đạt tới như lời ngươi nói hay không. Trước mắt ngươi lại lấy điều gì đến tín nhiệm ta đây? Ta có rất nhiều việc cần đi làm, thật sự không yên lòng thu nhận người mà ta không thể nắm giữ. Hơn nữa ngươi cũng đã biết sư phụ của ngươi chính là buông tha vạn năm chấp niệm thay đổi ngươi sống lại là vì hi vọng ngươi ngày sau vĩnh viễn được bình an? Vì hận ý nhân quả kia khuất thân làm nô tỳ cho người khác, có đáng giá hay không?
- Sư tôn có thể buông tha cho chấp niệm, Tử Hàm lại không thể bỏ xuống, hiện tại trên đời này chỉ còn lại một mình ta côi cút, cho dù còn tiếp tục sống thì như thế nào? Có thể trường sinh lại ra sao? Nếu không phải không bỏ xuống được cừu hận, trên đời này đâu còn điều gì đáng cho ta lưu luyến, bởi vì mối thù kia không đội chung trời…
Tử Hàm cười sầu thảm, tiếp theo cắn mạnh răng, đem một tia hồn niệm tử sắc giống như hỏa diễm nhảy nhót mạnh mẽ bứt ra từ bên trong thần hồn chính mình, dâng tới trước người Nhạc Vũ nói:
- Đây là bổn mạng nguyên hồn, liên quan tới sinh tử của Tử Hàm, nói vậy đủ cho ngài tín nhiệm. Xin chủ nhân hãy thành toàn.
Ngao Tuệ trừng mắt nhìn, cảm giác có chút khó tin. Nhạc Vũ thoáng trầm ngâm chốc lát không nói một lời, phi độn ra hướng cửa huyệt động, nhưng trong tay lại dùng phù pháp phong cấm tia hồn niệm thu vào trong tay áo của mình.
Tử Hàm thấy thế, gương mặt mang theo ý mừng rỡ, vội vàng lấy ra Long Thương kiếm theo sát phía sau Nhạc Vũ.
…
Thoát khỏi khe nứt thật lớn dưới đáy biển, mấy người Chiến Tuyết liền kinh ngạc nhìn lên bầu trời, xung quanh là một mảnh tử tịch. Không còn chút ánh sáng tồn tại, chẳng những là nhật nguyệt tinh tú bị che lấp toàn bộ, càng phảng phất như tự hình thành một giới, tự có thiên địa pháp tắc của riêng mình.
Nhạc Vũ có Diễn Thiên Châu nên tuy ở bên dưới lòng đất tới mười vạn trượng, nhưng đối với tình hình bên ngoài vẫn có chút cảm giác, vì vậy cho dù nhìn thấy dị trạng cũng không thấy có gì kinh dị.
Nhưng lúc này trên mặt hắn mang theo vẻ nghiêm túc quét mắt nhìn quanh bốn phía:
- Theo truyền thuyết Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận ở thời thượng cổ hung danh cực lớn. Chẳng những có thể đảo lộn thế giới, càng có thể che đậy thiên cơ. Dù chưa từng dùng nửa điểm huyễn thuật, nhưng cũng là một trong những huyễn trận đứng đầu trên thế gian. Hôm nay Nhạc Vũ này mới biết được lời kia quả nhiên không giả.
Ánh mắt Ngao Tuệ chợt sáng, đồng dạng tò mò nhìn chung quanh nói:
- Đây là Điên Đảo Lưỡng Nghi Già Thiên đại trận? Chẳng thể trách xung quanh một mảnh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, không phân biệt được đông tây nam bắc, ngay cả hồn niệm cũng không cách thăm dò được xa. Không gian nơi này còn bị vặn vẹo, nam không phải nam, bắc không phải bắc…
Khóe môi Nhạc Vũ nhíu lên, hắn không biết rốt cục là ai bố trí đại trận này, nhưng cũng biết một khi đại trận này mở ra, tất nhiên sẽ làm rất nhiều người mừng rỡ vì đã tìm được thời cơ đục nước béo cò tuyệt hảo. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nguyên bản hắn còn đang lo lắng cho Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu, nhưng trước mắt xem ra cũng có thể được yên lòng.
Hồn niệm của Chiến Tuyết xoay quanh bốn phía, trong lúc mơ hồ còn có thể thấy được tia lôi quang đang lóe sáng lan tràn xa xa.
Sau một lúc lâu lại không đạt được thu hoạch gì, nàng nhíu mày nói:
- Đại trận này thật xem không ra, sư huynh có biện pháp đi ra ngoài không?
Từ khi tự thành vô thượng lôi pháp, khí chất của Chiến Tuyết lại đại biến. Có thêm vài phần lạnh lẽo cùng sắc bén, chẳng khác gì tiên tử xuất trần, phiêu nhiên thoát tục. Vừa đưa tay lại có vẻ thật hòa hợp cùng thiên địa, ẩn chứa đạo ý dày đặc, lại cảm giác ra một cỗ phong tình khác lạ.
Nhạc Vũ thấy thế thoáng sửng sốt nhìn nàng, mãi tới khi gương mặt Chiến Tuyết hiện ra vài phần ửng đỏ mới thanh tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng nói:
- Trận này tuy rất có hung danh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể vây khốn một ít người không rành trận đạo. Có Diễn Thiên Châu đi ra ngoài không khó, nhưng ở bên trong đại trận này ta còn có chuyện phải làm.
Vừa nói xong, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục giải thích, liền hướng phương nam bước tới, Diễn Thiên Châu cùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn cơ hồ đang toàn lực thôi diễn.
Chỉ sau một lát trong mắt Nhạc Vũ liền lộ ra vẻ buồn rầu.
Hắn còn chưa dám tự đại tới mức mình có thể đục nước béo cò, tham dự vào cuộc tranh đấu cướp đoạt Thái Ất Huyền Quang Linh Lung Tháp hoặc là Thất Tuyệt Phong Linh Bi.
Hắn chỉ muốn trợ giúp hai vị sư tôn kia một tay, trả lại ân tình trước đó mà thôi.
Nhưng đáng tiếc tin tức hắn thôi diễn được thực sự quá ít, cho dù có được chí bảo như Diễn Thiên Châu suy diễn cũng không có được đầu mối để bắt tay vào.
Nhưng ngay khi hắn hướng mặt đông phi độn chừng ba ngàn dặm, bên trong trời đêm liền truyền ra một thanh âm cười vang:
- Lão tử như đã đi ra, trên thế gian này lại có người nào có thể vây ta? Nơi đây có người nào có thể làm kẻ địch? Nếu bọn ngươi thức thời đều cút cho ta.
Tiếng cười kia không biết truyền đến từ chỗ nào, mang theo vẻ đắc ý, phóng đãng cùng phóng túng vô cùng, tiếng vọng vang khắp bốn phương tám hướng, thật lâu không dứt.
Phạm vi thế giới trong ngàn vạn dặm lại không có tiếng nào đáp lại.
Ngao Tuệ lại hoảng sợ thất sắc nói:
- Nhai Tí có thể thoát khốn sao? Dược Sư Vương Phật kia nói ra thật hay, vì sao lại thật sự cho hắn thoát khốn? Lấy Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông của hắn, có thể bắn ngược toàn bộ thần thông đại pháp trên thế gian, thế gian này còn có ai có thể chế ngự hắn?
Nhạc Vũ không khỏi bật cười, thái độ giờ phút này của Ngao Tuệ hoàn toàn khác hẳn với lúc trước.
Ước chừng cũng hiểu được thật cho mãnh thú tuyệt thế như Nhai Tí thoát khốn mà ra vô luận là đối với Tây Hải Long tộc hay tu sĩ thế gian mà nói đều không phải là chuyện may mắn.
Phía trước sở dĩ nàng châm chọc Dược Sư Vương Phật hơn phân nửa là bởi vì chuyện của Bát Bộ Thiên Long, vì thế nhìn Tây Phương Giáo cảm thấy không vừa mắt.
Tuy Nhai Tí do Tổ Long sở sinh, nhưng hắn lại không chút lưu tình đối với Long tộc nhất mạch chút nào, từ thời thượng cổ cũng không biết đã từng cắn nuốt bao nhiêu đầu Chân Long, hung danh hiển hách.
Nếu không như thế, Tây Hải Long tộc cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn Nhai Tí bị phong ấn trong hải vực của mình mà không đưa tay viện thủ.
Về phần nói không ai có thể chế ngự, vậy thì chưa chắc.
Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông tuy khó lường vô cùng, nhưng hết thảy đại thần thông có được uy lực gần tới vô thượng thần thông cũng đều có nhược điểm rõ ràng.
Tỷ như giờ phút này Côn Luân Tâm Kính mà Tử Hàm đã tu luyện, hoặc tỷ như hiện giờ hắn nắm giữ Tiên Thiên Ba La Thần Diễm, nếu tiến hóa tới cực hạn cũng có đủ lực lượng đánh với Nhai Tí.
Thậm chí là Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm cũng không cần tu luyện tới cực hạn, chỉ cần đạt tới tầng hai mươi, còn lợi hại hơn Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông rất nhiều, còn có thể đem phá vỡ.
Thần thông đại pháp ngoài ngũ hành còn có Khống Hồn Mê Hồn Thuật, đơn thuần lấy lực lượng cùng lấy tốc độ phá vỡ, những thần thông này cũng có thể lựa chọn.
Nhưng những nhược điểm này bởi vì Nhai Tí là kim hệ siêu giai thần thú, ngoại trừ Huyền Vũ cơ hồ chỉ có hắn là có khả năng phòng ngự vô song, tu sĩ trên thế gian tuyệt đại đa số cũng thật sự khó thể xử lý hắn mà thôi.
Lần này tuy hắn phá phong đi ra, nhưng chưa chắc sẽ biến thành tai họa chân chính.
Nhưng trong tiếng gầm của mãnh thú kia, làm hắn nghe được một tia tin tức trọng yếu nhất trong số nhiều manh mối…
Lấy Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn cầm trong tay, phun ra một ngụm máu tươi, Diễn Thiên Châu cũng nhanh chóng thôi diễn, suy diễn thiên cơ đã bị giấu kín sau sương mù trùng điệp.
Hắn chỉ cảm thấy trong minh minh tối tăm, có vô số chướng ngại cản trở, thiên cơ đã bị khuấy loạn thành một đoàn chỉ rối, làm cho người ta khó thể xem rõ.
Nhưng ngay sau đso hai tia hồn niệm vừa truyền tới, chính là Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ, ba người cơ hồ hòa lẫn chung một chỗ, vầng sương mù trùng điệp trong tương lai cũng đã bị hắn phá vỡ một khe hở.
- Thì ra là thế, chính là điểm này lại không cách nào xác định. Có hơn mười phương hướng khác nhau, xác suất cơ hồ đều giống nhau. Nói cách khác lần này chỉ xem như nhìn vận khí…
Nhạc Vũ trầm ngâm chốc lát, liền đem Tử Hàm cùng Bạch Thường thu vào tu di không gian.
Sau đó trực tiếp phi độn về hướng tây, vượt xa ngoài hai mươi vạn dặm mới dừng lại.
Phiến thiên địa nơi này đã hoàn toàn bị đảo lộn, vốn là một ngọn núi thật lớn nhưng hiện tại lại bị treo ngược giữa không trung.
Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết và Ngao Tuệ khoanh chân ngồi trên đỉnh núi lẳng lặng chờ đợi.
Tiếp theo thêm mấy ngày trôi qua, màn trời tối đen trên không trung cũng không thấy sút giảm, bốn phía cũng không có bóng người đi qua.
Ngay ở ngày thứ bảy, hồn niệm của Nhạc Vũ cảm giác được bên ngoài mười vạn dặm nơi không gian tối đen xa xa, tựa hồ lại có một đạo khí tức quen thuộc lại như xa lạ vừa xẹt qua.
- Đến rồi!
Cơ hồ Nhạc Vũ lập tức mở mắt, ngay sau đó một đạo Ngũ Sắc Thần Quang vô cùng tinh thuần tụ tập trong tay hắn.
Hai thiếu nữ bên cạnh cũng có thể cảm giác được tâm ý của hắn, không cần dặn dò liền tế lên thần thông của chính mình.
Trong tay Ngao Tuệ cũng là một đoàn ngũ sắc quang hoa đang nhanh chóng hội tụ. Chiến Tuyết lấy ra Lôi Cức kiếm trực tiếp chém ra, dùng lôi quang vạn trượng đem hàng rào không gian xuyên thủng. Hình thành một thông đạo, bắn thẳng ra ngoài mười vạn dặm.
Ngay khi Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ đem ngũ sắc quang mang cùng nhau đánh vào trong thông đạo không gian, cơ hồ cùng phi thân lên bám theo Lôi Cức kiếm, ba người một kiếm hóa thành lam quang nhanh chóng bay đi.
Bên ngoài mười vạn dặm, một đạo nhân gương mặt thanh tú còn đang cười dài, cầm thanh quang bảo tháp trong tay nghênh đón hai luồng ngũ sắc quang hoa.