Ngay khi hồng quang vừa tiêu tán thì thi thể của thanh niên mắt xanh lục đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Trong mắt Nhạc Vũ lại lộ ra vài phần ngưng trọng, hắn nhìn thấy một trương phù triện quang mang ảm đạm đang bay xuống.
Mà trên trương phù kia có dòng chữ "Lục Dương Thế Mệnh Phù"!
Tuy hiện tại trước mắt đã mất đi tung tích người nọ, nhưng thần niệm của hắn vẫn có thể mơ hồ bắt giữ được hành tung của đối phương, Diễn Thiên Châu ngay ấn đường cũng bị thúc giục lên tới cực hạn, có thể rõ ràng phát hiện ra được toàn bộ khí tức lưu động trong phạm vi ngàn vạn dặm!
Nhướng cao mày, Nhạc Vũ cầm Thiên Ý kiếm trong tay, bỗng dưng bước một bước về phía trước, tiếp theo chém ra một kiếm.
Hơn trăm vạn trượng bên ngoài, nhất thời máu tươi cuồng phun, thanh niên mắt xanh lục tràn đầy vẻ mặt không dám tin hiện ra thân hình, mà nơi tay trái đã bị chém đứt tận gốc!
Lúc này Ngao Tuệ cũng đã lập tức tế lên Ngũ Hành Uẩn Quang Thạch, hơn trăm đạo Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm như cơn mưa to đánh ra, cơ hồ không cho thanh niên kia một chút cơ hội phản kháng, liền đem thân hình hắn đánh dập nát.
Ngay khi huyết vũ sái ra đầy trời, giữa không trung không ngờ lại xuất hiện thêm một trương "Lục Dương Thế Mệnh Phù" bay xuống.
Ngao Tuệ thấy thế không khỏi nhíu mày, tiếp theo cắn mạnh răng:
Bản thân ta thật muốn nhìn xem ngươi có được bao nhiêu Lục Dương Thế Mệnh Phù sử dụng…
Vừa nói tới đó Ngao Tuệ đã đem đôi Thư Hùng Thừa Ảnh Kiếm tế lên giữa không trung, ngay sau đó lấy một hóa hai, hai thành ba, phân hóa thành vô số bóng kiếm, tan ra khắp không gian dưới lòng đất, ước chừng vạn đạo kiếm quang đan chéo lẫn nhau như mắt lưới.
Nhạc Vũ vẫn lẳng lặng nhìn xuống bên dưới, ánh mắt theo âm hồn khí lưu động đổi vị trí sang nơi khác.
Nếu là một chọi một công bình giao thủ, người này nói không chừng có thể đánh ngang hàng với hắn. Nhưng trước mắt có được chiến lực như Ngao Tuệ trợ lực cho mình, cơ hồ có thể đem người kia áp chế gắt gao!
Tu sĩ mắt xanh lục phi độn thêm một lát, đã bay tới bên cạnh Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận ngay chỗ Chiến Tuyết. Rồi sau đó bỗng dưng trong miệng phun ra một thanh phi kiếm màu xanh biếc, bắn vào trong trận. Hóa thành một đoàn lục quang không hề bị ngăn trở xuyên qua trong Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận.
Trong mắt Nhạc Vũ nhất thời bạo phát lệ mang, sát ý trong lồng ngực cũng tăng lên tới cực hạn, lập tức tế ra "Thái Thanh Khâm Chế Cửu Thiên Đô Triện Trấn Linh Phù" tiện tay nhốt đánh vào bên trong trận, khiến khí tức của kiếm trận nhất thời bạo tăng, vô số kiếm hoa cùng kiếm quang màu xanh biếc va chạm oanh kích lẫn nhau, chỉ sau một lần hô hấp đã hoàn toàn bị văng ra ngoài trận.
Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính trên đỉnh đầu Nhạc Vũ bỗng dưng chiếu xuống một đạo Băng Diễm Tuyệt Quang tầng hai mươi hai, lại bị tu sĩ mắt xanh lục huy âm hồn trường phiên trong tay phát ra một đạo lục quang triệt tiêu hóa giải.
Nhạc Vũ đã sớm dự đoán được, không hề để ý tới, tiếp tục phun ra một ngụm huyết hồng phi kiếm.
Nhất thời chỉ nghe trên không trung vang lên tiếng chấn minh như long ngâm, thanh huyền binh nhìn bề ngoài không chút bắt mắt bắn thẳng về hướng trường phiên, giống như hóa thành một đầu giao long một đường cắn nuốt vô số âm hồn, chuyển thành hồn lực tinh thuần nhất hấp thu vào bên trong thân kiếm.
Sắc mặt tu sĩ mắt xanh lục không khỏi biến đổi, những mặt người cùng yêu thú vặn vẹo trong âm hồn trường phiên trong tay hắn cũng toát ra một tia sợ hãi.
Thanh kiếm này tựa hồ chính là khắc tinh của trường phiên, cơ hồ không chút úy kỵ hồn sát lực, còn có thể cắn nuốt chuyển hóa cho bản thân mình dùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Giờ phút này vừa thấy Ngao Tuệ đang điều khiển Phân Quang Thác Ảnh Thuật huyễn hóa thành Đại Tu Di Chính Phản Cửu Cung kiếm trận, đem mấy vạn đạo kiếm quang từ khắp bốn phương tám hướng chém tới.
Tu sĩ kia nhìn thấy không thể trốn tránh, liền tế lên Lục Dương Thế Mệnh Phù, cả người hóa thành một đạo độn quang vô ảnh vô hình hướng một mặt vách tường phi độn bay đi.
Nhạc Vũ không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, thoáng nâng tay lên nói:
Thoát được hay sao…
Thiên Ý kiếm trong tay bỗng dưng vung lên, chỉ thấy hơn ngàn đạo ngũ sắc quang mang hội tụ thành Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt kiếm khí mang theo vô số thất thải lôi quang từ xa xa nhô cao chém xuống!
Sắc mặt tu sĩ kia hiện lên vẻ kinh hoảng, đem trường phiên đỡ lên đỉnh đầu, lại bị ngũ thải kiếm mang mênh mông cuồn cuộn một kiếm chém vỡ! Thất thải lôi quang trực tiếp rót vào trong cơ thể hắn, đem toàn bộ huyết nhục tạc thành phấn vụn.
Người này lại không hề có nửa phần hoảng sợ, cười lạnh liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, không ngờ tiếp tục tế ra thêm một đạo lục sắc phù triện.
Tiếp theo cả người hắn lại tự bốc cháy, còn chưa để Nhạc Vũ kịp phản ứng, thân hình hắn đã hoàn toàn hóa thành bụi phấn theo gió phiêu tán.
Sắc mặt Ngao Tuệ nhất thời vô cùng khó xem, tìm tòi hồn niệm người kia khắp chung quanh nhưng không hề có thu hoạch.
Lại muốn truy tung mệnh hồn lạc ấn của hắn tận sâu trong bổn nguyên, cũng không hề tìm được nửa phần tung tích.
Nhạc Vũ cũng cau chặt mày, tiện tay đem di vật của người kia hấp nhiếp tới trong tay.
Tu di không gian của người kia đã sớm dập nát khi thân hình tự bốc cháy, những đồ vật bên trong đã bị phá hủy hơn phân nửa.
Chỉ còn lại vài món bảo vật bởi vì quá cứng rắn nên chưa bị phá hủy, bảy bình ngọc hấp nhiếp cất chứa vô số sát lực cũng nằm bên trong.
Nhưng đối với hắn mà nói có được chút tác dụng cũng chỉ có bảy bình ngọc này mà thôi. Những kiện đồ vật còn lại nếu không nhốt đầy âm hồn thì cũng oán sát tận trời, hoặc là chung cổ độc vật.
Chỉ xem liền biết được những bảo vật kia không có lai lịch gì chính đạo, tuy uy lực vô cùng mạnh mẽ nhưng Nhạc Vũ cũng không khởi lên được chút hứng thú.
Ngao Tuệ nhìn những bảo vật kia, sắc mặt không khỏi biến thành vô cùng cổ quái. Hồi lâu sau, nàng mới phát ra một tiếng thở dài thật khẽ:
Phu quân, người này quả nhiên có chút lai lịch! Lần này không thể đem hắn thần hồn câu diệt, mấy trăm năm sau chỉ sợ sẽ biến thành đại phiền toái. Vì sao Lục Dương Thế Mệnh Phù trong tay hắn lại nhiều đến như vậy? Như thế nào còn muốn giàu có hơn cả ta…
Nhạc Vũ cười một tiếng, cũng không cảm thấy có gì là phiền toái. Hiện giờ tình cảnh của hắn giống như bị rận nhiều nên không còn cảm thấy ngứa, nhiều nợ hơn cũng không cần lo. Có đại phiền toái như Xiển giáo tồn tại, những người khác căn bản cũng không tính là gì.
Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải ngay từ đầu người kia đã bị hắn cùng Ngao Tuệ liên thủ gắt gao áp chế, đợi đến khi tên kia dùng ra những bảo vật nham hiểm này, kết quả cuộc chiến chỉ sợ khó thể đoán trước.
Thu lại bảy bình ngọc, Nhạc Vũ lấy Long Thương kiếm đánh nát những món bảo vật âm tà còn lại.
Trong đó hơn phân nửa âm hồn đều bị Long Thương kiếm mạnh mẽ cắn nuốt, còn lại gần phân nửa Nhạc Vũ cũng không dám tùy ý bồi dưỡng thêm cho nơi tuyệt sát này, chỉ có thể dùng Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp đem toàn bộ âm hồn càn quét sạch sẽ.
Lại đồng thời chém ra một đạo pháp lực, đem thần tinh của Dược Tư ném tới bên cạnh Chiến Tuyết. Xu thế sát khí hội tụ nhất thời thoáng đông lại, tiếp theo sau trong hư không lại có vô số lôi quang ngũ thải từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Mà thần tinh của Dược Tư cũng nhanh chóng bị dung nhập vào trong cơ thể Chiến Tuyết.
Lúc trước Nhạc Vũ từng nghe Nhai Tí nói qua, Dược Tư hi sinh một khối phân thân đã luyện chế hàng ức năm làm đại giá thành công phong ấn hắn tại nơi này.
Nguyên bản nghĩ rằng Nhai Tí đã phá phong ấn đi ra, cỗ hóa thân của Dược Tư cũng đã bị tiêu vong.
Thật không ngờ dưới lòng đất phong ấn còn có thể tìm được một viên tinh phiến thần cách như vậy!
Nhạc Vũ dùng Diễn Thiên Châu quan sát, chỉ thấy viên tinh phiến nhỏ cỡ nắm tay đang được Chiến Tuyết dùng tốc độ kinh người chuyển sang trong thần tinh của chính mình.
Dược Tư chính là Điện Thần, là Tổ Vu nắm giữ Vạn Lôi lực lượng. Mà giờ khắc này kết hợp cùng Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp trong cơ thể Chiến Tuyết liền phảng phất giống như hổ thêm cánh.
Cả phạm vi trăm vạn dặm toàn bộ lôi điện đều đang nhanh chóng tụ tập, bên cạnh Chiến Tuyết cũng vọt lên một cột sáng điện quang lấp lánh.
Khí thế cương phong bức người, đem Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ đẩy mạnh ra sau hơn mười bước. Bạch Thường càng không chịu nổi cố gắng vẫy mạnh cánh giữ thăng bằng mới miễn cưỡng duy trì được thân hình.
Ngay sau đó cơ hồ một thần cách thần chức hoàn toàn mới đã ngưng tụ thành trong thần tinh của Chiến Tuyết.
Cấp thứ hai, thứ ba, thứ năm, cơ hồ không hề cản trở liền tiến thẳng vào cấp mười hai cảnh giới.
Trên không trung tụ tập vô số kiếp lôi, nhưng khi đánh xuống bát giai lôi quang cũng không thể tổn thương được Chiến Tuyết mảy may. Ngược lại còn bị nhanh chóng hấp thu chuyển hóa, trở thành một bộ phận của cột sáng lôi quang.
Dù vậy mãi cho tới lúc này thần cách ngưng tụ còn chưa hoàn toàn kết thúc, cơ hồ lấy xu thế như chẻ tre nhảy lên tới tầng mười ba!
Có thể cảm giác được trong minh minh có vô số sợi tơ tín ngưỡng đang hướng nơi này hội tụ đến. Tổng cộng lại có gần vạn ức phân bố khắp bốn phương tám hướng. Hoặc phân bố bên trong tiên giới, hoặc ở trong những mảnh nhỏ khác của hồng hoang, đều cung cấp thật nhiều tín ngưỡng lực trợ Chiến Tuyết cô đọng thần cách.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, hắn biết đây là vì sau khi Dược Tư vẫn lạc vẫn còn lưu lại nguồn tín ngưỡng khổng lồ, hiện tại đã bị Chiến Tuyết toàn diện hấp thu.
Vị thượng cổ Tổ Vu kia mặc dù đã vẫn lạc mấy vạn năm, nhưng tín đồ lưu lại cũng nhiều tới mức khiến người khác khó thể tưởng tượng.
Có được ức vạn tín đồ, chỉ cần tích lũy thêm thời gian, đã có thể đem thần cách của Chiến Tuyết tăng lên tới tầng mười bảy!
Lôi Cức kiếm cũng từ trong tay áo nàng tự bay ra, bay vút tới trước ấn đường Chiến Tuyết, thân kiếm lúc trước nhiễm lên tầng huyết quang cũng không biết biến mất khi nào, nhưng khí linh lại vô cùng phục tùng, thao tác lên lôi quang bàng bạc hộ quanh người Chiến Tuyết.
Nhạc Vũ đồng thời cũng chợt hiểu ra, tuy Chiến Tuyết không thể tu luyện được Ngũ Sắc Thần Quang của hắn, nhưng bằng vào lôi pháp thần thông, chiến lực nàng đã xa xa vượt qua khỏi hắn.
Kết hợp toàn bộ tinh phiến thần cách của Dược Tư, môn Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp đã có thể đạt tới trình tự gần với vô thượng đại đạo!
Trong lúc mơ hồ đã có thể cảm nhận được bổn mệnh hồn ấn của Chiến Tuyết đã nhảy lên trình tự của Thái Ất Chân Tiên, đồng dạng cũng tiếp cận hàng rào thứ năm vẫn chưa đột phá.
Ngay khi thần tinh trong đầu Chiến Tuyết đột phá tới tầng mười bốn, Chiến Tuyết cũng ngưng lại không tiếp tục đẩy lên, cố gắng áp chế tín ngưỡng lực vừa nhận thích ứng với thần chức hoàn toàn mới hiện tại.
Cùng lúc lốc xoáy huyết sát lại cuồn cuộn nổi lên lần nữa, lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp mười tiếp tục hút lấy sát lực.
Theo một tiếng ầm vang, khí tức quanh người Chiến Tuyết cũng lại biến đổi.