Đại trận dưới đáy biển dài rộng hơn trăm vạn trượng, một khi phát động liền nhấc lên một đợt linh lực ba triều cực lớn. Vô số nước biển nhấc lên cơn sóng gió động trời, dâng lên vô số kim sắc quang mang, vô số phù triện huyền ảo chớp động, đem phạm vi không gian trăm vạn trượng bao phủ lại chặt chẽ như một quả trứng lớn.
Chân Hoa còn chưa kịp phản ứng liền bị vây bên trong cùng vài tên hộ vệ.
Ngay lập tức sắc mặt Quy Linh xanh mét, xé rách không gian phun một thanh phi kiếm màu vàng đánh vào trong hư không, chỉ trong chốc lát liền phá khai ngàn vạn thời không mảnh nhỏ, xuyên qua cực hạn cảm giác hồn thức của Nhạc Vũ.
Nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ liền cảm thấy bên trong hư không hiện lên một đạo chân khí, chỉ chốc lát sau liền có một trung niên tuấn mỹ khoảng chừng ba mươi tuổi, má phải có một vết sẹo dài ở trên mặt biển bắn ra, trên mặt hiện ra ý cười lạnh lẽo, trong tay cầm kim sắc tiểu kiếm.
Kim sắc phù văn quang đái sau khi dựng thành một chiếc lồng lớn, lập tức co rút lại, một cỗ cự lực cuộn trào đem mấy người Chân Hoa kéo xuống dưới đáy biển.
Nhưng bên trong kim sắc phù văn quang đái vẫn có thể cảm giác được tình hình bên ngoài, đồng tử Quy Linh cùng Chân Hoa đều co rụt lại, mà vẻ mặt Quy Linh lại vô cùng âm trầm:
Ngươi là chủ nhân Vô Định Hỏa Hải Ngao Liên!
Trung niên mặt sẹo đanh mặt, hiện ra vẻ vô cùng tham lam, liếc mắt nhìn Chân Hoa công chúa, không hề đáp lời, trực tiếp thúc giục hơn mười ấn quyết khiến cho thanh thế linh trận bên dưới càng thêm nhiều kim sắc quang mang bắn lên.
Mấy người bên trong tuy đều tế ra bảo vật thần thông chống đỡ, nhưng vẫn bị kéo vào bên dưới đáy biển.
Nhìn thấy mọi người đã bị đại trận hoàn toàn vây khốn, Quy Linh lập tức rít gào một tiếng, sau khi hóa thành bản thể lập tức triển khai thiên địa pháp tướng. Con rùa lớn tới phạm vi trăm vạn trượng lập tức hiện ra trên mặt biển, đang chống đỡ kim sắc quang mang, đem mấy người Chân Hoa bảo hộ bên dưới mai rùa.
Trong lúc mơ hồ cũng tạo được xu thế đẩy mạnh kim sắc quang đái trướng ra ngoài, đồng thời cuồng nộ rống to:
Ngao Liên, ngươi có cẩu đảm thật lớn! Lại dám đem chủ ý đánh lên đầu ta. Niệm tình bây giờ ngươi còn chưa phạm sai lầm lớn, giờ phút này rời khỏi còn có thể tha cho ngươi một mạng! Nếu tiếp tục khăng khăng một mực, Tây Hải Long tộc sẽ đem ngươi lột da rút gân, nhốt đánh vào Hóa Long Trì, mỗi ngày chịu đựng hình phạt hóa thể…
Hóa Long Trì? Ha ha!
Ngao Liên nghe vậy chẳng những không sợ hãi ngược lại còn điên cuồng cười to:
Ba ngàn năm trước, Ngao Liên này không phải không đi qua! Tây Hải Long tộc? Thật buồn cười! Ta nghe nói hiện giờ Thần đạo sắp chấn hưng, uy thế của Thiên Đình đã trở thành xác định. Tứ hải Long tộc các ngươi bằng mặt không bằng lòng, lại âm thầm hỗ trợ cho Yêu tộc. Đã sớm biến thành cây đinh trong mắt Hạo Thiên thượng đế, ngay cả Xiển giáo cũng không đối đãi. Hiện giờ sát kiếp khởi lên, bọn hắn tự lo cho mình còn không xong, làm sao có công phu đi tìm ta phiền phức!
Trong lúc nói chuyện, người này đã liên tục đánh ra hơn mười pháp ấn, cuối cùng là thủ ấn phong khóa, sau đó cười dài một tiếng:
Đây là Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận, chính do ta mua từ tay các vị tông sư trận đạo, được xưng là trận pháp trói buộc đứng thứ bảy trong tam giới! Các ngươi cứ nếm thử đi, mùi vị của nó như thế nào!
Linh trận đáy biển lập tức điên cuồng vận chuyển. Từ bên dưới đáy biển rút ra vô số linh lực, rót vào bên trong linh trận, ngay sau đó mật độ của kim sắc quang đái trong chớp mắt liền đột nhiên gia tăng gần bội lần.
Cả "quả trứng lớn", liền co rút lại, lấy xu thế không thể kháng cự đem con rùa lớn mạnh mẽ kéo xuống dưới đáy biển.
Nhưng tuy bị trận này vây khốn mà từ đầu tới cuối thần tình Chân Hoa đều thật lạnh nhạt, không hề có chút kinh hoàng, chờ tới khi Quy Linh tựa hồ không còn nửa phần hi vọng giãy thoát, đột phá ra khỏi đại trận bên dưới, nàng mới đưa mắt nhìn lên trung niên mặt sẹo kia thở dài:
Liên thúc! Còn nhớ rõ mấy ngàn năm trước ngài còn mang ta xuất cung đi chơi qua. Vì sao hôm nay không hề nhớ nhung chút thân tình cốt nhục? Lại xuống tay đối với cháu gái?
Ngao Liên không chút động dung, theo bản năng vuốt lên vết sẹo trên mặt phải, ánh mắt càng thêm dữ tợn:
Thân tình cốt nhục? Hắc hắc! Ba ngàn năm trước, phụ thân của ngươi cùng Ngao Thuận liên thủ đem ta nhốt đánh vào trong Hóa Long Trì cầm tù ngàn năm. Làm sao từng nhớ qua thứ tình cảm gọi là cốt nhục thân tình? Ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian, phá đi Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận này mà thôi, thật nghĩ ta không biết?
Hai tay của hắn tiếp tục kết ấn, phù văn linh trận vận chuyển lại biến đổi. Bắt đầu rút lấy linh lực bên trong linh trận, toàn bộ nước biển cũng bị rút lấy không còn.
Chân Hoa thấy thế sắc mặt thoáng trắng bệch, vẫn trấn định nói:
Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận là thượng cổ kỳ trận, lấy khả năng của Chân Hoa sao dễ dàng tìm hiểu? Ta chỉ tiếc Liên thúc, ngài thông minh một đời vì sao hôm nay lại không lý trí như thế? Cho dù đem chúng ta vây khốn, tối đa chỉ được thời gian nửa ngày. Một khi không thấy ta trở về, mẫu thân cùng vài vị thúc bá của ta sẽ chạy tới. Chúng ta thương lượng lại một chút thế nào?
Ở bên ngoài, Nhạc Vũ nghe được khẽ cau mày, thầm nghĩ Chân Hoa chẳng những vô cùng trí tuệ, lại có vẻ thật lanh lợi môi mép, nhưng chỉ sợ những lời nói kia cũng không có hữu hiệu quá lớn. Nếu Ngao Liên ôm hận mà đến, làm sao lại dễ dàng rút lui? Mặc dù đổi lại là hắn, dưới tình hình này cũng sẽ không lãng phí thời gian, nếu như đã đắc tội, vậy thì đắc tội tới cùng!
Nghĩ tới tiểu chủ nhân trong miệng Quy Linh vẫn chưa từng xuất hiện, Nhạc Vũ cũng không vội vàng hiện thân, chỉ vòng quanh Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận, thỉnh thoảng ném vào mấy viên linh thạch, cũng không làm ảnh hưởng sự vận chuyển của tòa đại trận. Nhưng chỉ chốc lát Nhạc Vũ đã bắt đầu quen thuộc đối với tòa đại trận này.
So sánh với thượng cổ tam đại kỳ trận, tòa đại trận trước mắt không khác gì là chuyện nhỏ nhặt. Chỗ tinh diệu cho dù là gặp phải Côn Lôn Tỏa Liên Xích Tâm đại trận không hoàn chỉnh vẫn còn thua kém thật xa.
Chỉ đáng giá nhất là được bố trí với quy mô khổng lồ, quả nhiên ngay cả Thái Ất Chân Tiên cũng thật khó đột phá.
Tốc độ ném linh thạch vào trong của Nhạc Vũ càng lúc càng nhanh hơn. Chỉ sau một lát hắn đã thay đổi then chốt của linh lực đại trận.
Chỉ qua thời gian mười lần hô hấp, tòa Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận đã hoàn toàn thay đổi.
Ngao Liên hoàn toàn không hề hay biết, quả nhiên không hề để ý tới lời nói của Chân Hoa, vẻ mặt ngưng trọng đem chín viên ngân sắc đan hoàn tế lên quanh người, mở ra phong cấm lập tức hóa thành chín đóa ngân sắc hỏa diễm bay lên, xen lẫn khí tức hủy diệt vô tận.
Tiếp theo mười ngón tay của hắn liên tiếp bắn ra, đem từng đóa hồng diễm đánh vào chín đóa ngân diễm, sau đó cười lạnh nói:
Điều ngươi nói chỉ là Bắc Minh Huyền Quy Chướng của lão nô của ngươi mà thôi. Hãy thử nhìn xem Thái Hoán Chân Viêm ta lấy được từ Thái Hoán Cực Dao Thiên tương hợp cùng Viêm Long lệ Hỏa Quyết của ta tạo ra uy lực như thế nào…
Chín đóa ngân diễm đã biến thành đỏ thẫm đan xen nhau, hóa thành chín đạo hỏa long trông thật sống động bay vào bên trong linh trận.
Mà ánh mắt của Quy Linh lập tức co rụt lại, ngay lập tức thu hồi thiên địa pháp tướng, thân hình lớn cả trăm vạn trượng thu nhỏ tới cỡ đầu ngón tay, cả thân thể lẫn mấy người Chân Hoa đều co rút vào bên trong mai rùa, tầng tầng hắc lam huyền binh hướng ra bên ngoài khuếch trương, vừa vặn lan tràn tới hai mươi vạn trượng thì chín đầu hỏa long đã quấn quanh bắn tới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau đó huyền băng bao phủ trước mặt lập tức tan thành nước, tan thành vô số thủy khí, khi chỉ còn lại phạm vi ngàn trượng, vô luận chín đầu hỏa long thiêu đốt như thế nào đều không có nửa phần dấu hiệu bị hòa tan.
Ngao Liên cũng không hề để ý tới, cắn mạnh đầu lưỡi, một ngụm long huyết màu vàng phun ra, bắn lên chín đóa ngân diễm biến hóa thành hỏa long.
Ngay sau đó Bắc Minh Huyền Quy Chướng tiếp tục thu nhỏ lại, chỉ còn phạm vi trăm trượng.
Ngao Liên nét mặt thâm trầm nhưng không thấy chút vẻ lo lắng vội vã, hắn đứng trong trận chậm rãi sai khiến chín đầu hỏa long tiếp tục bài trừ huyền binh, tuy tiến triển thong tha nhưng cứ qua mỗi khắc liền tiến một trượng về phía trước.
Nhạc Vũ ở bên ngoài vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hồn thức cũng không chút tiếng động lan tràn khắp không gian dưới đáy biển, thậm chí ngay cả hư không vô tận bên ngoài hàng rào không gian cũng thời thời khắc khắc đều chú ý.
Mãi cho tới giờ khắc này hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của thiếu chủ kia, cũng không cảm nhận được có khí tức nào tồn tại.
Hai người này thật sự có thể nhẫn nhịn được…
Nhạc Vũ âm thầm bội phục, đặc biệt là Quy Linh, kỹ xảo biểu diễn có thể nói cao siêu. Nếu không phải ngày đó nghe người này nói qua câu nói kia, giờ phút này e rằng hắn đã bị lừa gạt, cứ tưởng hắn là một vị lão bộc trung tâm liều chết hộ chủ.
Mắt thấy Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận đã sắp rơi vào trong sự khống chế của hắn, thậm chí hắn chỉ cần dùng một ý niệm, một thủ ấn là có thể làm kim sắc quang đái kia toàn bộ theo hắn sử dụng.
Nhạc Vũ vô cùng buồn chán, lại tiếp tục bố trí linh thạch bên ngoài, tận lực không làm kinh động Ngao Liên tiếp tục bổ túc đầy đủ Cửu Cửu Tu Di Kim Quang đại trận.
Hắn đã cẩn thận nghiên cứu qua Hà Đồ Lạc Thư lấy được từ trong lầu các trong bảo tàng, rất có thành tựu. Giờ phút này ý nghĩ chẳng khác gì thần mã lướt gió tung mây, không chút câu thúc. Vô số ý niệm, vô số linh cảm đang không ngừng cấu tạo trong đầu, cả tòa đại trận trong lúc vô tình đã khuếch trương tới phạm vi vạn trượng.
Ngay trong lúc Nhạc Vũ vừa bĩu môi, thầm than đại trận căn cơ đã kém cỏi không cách nào tiếp tục hoàn thiện, bên trong đại trận, một chút huyền băng còn lại cũng đã bị phá vỡ, cả quá trình còn chưa tới một canh giờ.
Quy Linh bỗng dưng phun ra một ngụm máu, hóa thành một đạo huyết quang mạnh mẽ phá vỡ kim sắc quang đái hướng bên ngoài bay qua.
Vẻ mặt Ngao Liên chợt mừng như điên, cười lớn thành tiếng, nhìn thấy Quy Linh muốn hóa quang bỏ chạy, vẻ mặt khinh thường cười lạnh một tiếng, chín đầu hỏa long lại quấn quanh oanh kích lên lưng rùa.
Mai rùa nhìn qua thật kiên cố như không gì phá vỡ nổi lập tức hiện ra từng phiến vết rách, bản thể của Quy Linh cũng bị đánh bay, thân hình thật lớn bị ném văng, phát ra tiếng ầm vang, thất khiếu tràn đầy máu, không biết sinh tử, không hề nhúc nhích.
Ngao Liên thúc giục yêu lực đem Chân Hoa bắt ra không trung, trong mắt hiện ra vẻ đắc ý tham lam.
Nhạc Vũ vẫn không để ý tới, chỉ bình tĩnh ngoảnh nhìn về một phương vị xa xa phương nam. Người kia cuối cùng đã chịu đến đây, nhưng vì sao trông tình hình lại có chút không đúng?