Mượn dùng dược lực của viên Cực Linh Nhân Sâm Đan, Ngũ Sắc Thần Quang đã lâu không có tiến triển chỉ dùng một khắc thời gian đã hoàn thành hơn mười tổ phù triện, gia nhập vào bên trong Ngũ Hành phù trận.
Trong lòng Nhạc Vũ vui sướng, đầu nhập toàn bộ tinh thần, chỉ ngẫu nhiên phân ra tia thần niệm thao túng tòa đại trận bên dưới.
Nhớ rõ lúc trước khi vừa mới bắt đầu tu hành Ngũ Sắc Thần Quang cần có sáu mươi tổ phù triện tổng cộng là ba trăm đạo phù văn đã hoàn thành được tầng thứ nhất.
Nhưng số lượng sau đó cơ hồ đã tăng thành gấp bội. Đến tầng mười bốn đã tăng lên tới hơn bốn vạn tổ phù.
Đặc biệt vài ngày trước đó đạt tới bản chính của Tứ Cửu Huyền Công ba mươi sáu Thiên Cương biến hóa, bên trong Khổng Tướng đồ án ghi chép lại Ngũ Sắc Thần Quang mặc dù so với bản cũ biến dị mà hắn đã tu tập thấp hơn một tầng cấp, nhưng bên trong lại có thật nhiều phù triện bù đắp chỗ thiếu hụt này.
Tổng cộng đã gia tăng lên tới bảy vạn tổ phù triện, vì vậy giờ phút này mặc dù tốc độ ngưng tụ ngũ hành phù triện của hắn thật nhanh, nhưng so sánh với tổng số mà nói lại như cát bỏ xuống biển, không đáng giá nhắc tới.
Dược lực của Cực Linh Nhân Sâm Đan cũng kéo thật dài, Nhạc Vũ tĩnh tọa hơn hai tháng thời gian mới từ trong nhập định tỉnh lại, khi mở mắt ra trong con ngươi Nhạc Vũ tràn đầy ý mừng cùng tiếc nuối.
Hắn vui mừng là vì chỉ dùng một viên Cực Linh Nhân Sâm Đan đã khiến Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười bốn của hắn hoàn thành được một phần năm.
Tiếc nuối chính là loại đan dược này không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có chín viên mà thôi, cho dù dùng hết toàn bộ cũng không cách nào hoàn thành tầng mười bốn trọn vẹn.
Giờ khắc này Nhạc Vũ chỉ hận không thể cầm tín vật của Hồng Vân lưu lại đi tới Ngũ Trang Quan một chuyến.
Mặc dù không thể xác định giao tình giữa Hồng Vân tán nhân cùng vị Địa Tiên tổ sư kia rốt cục là thế nào, nhưng hắn có tám phần nắm chắc tiếp tục lấy được một ít Cực Linh Nhân Sâm Đan.
Nhưng chỉ đáng tiếc ý nghĩ này chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi. Nên có tâm phòng bị người, hắn cũng không dám xác định vị Địa Tiên tổ sư kia nhất định sẽ không động tâm với Hồng Mông Tử Khí bên trong đan điền của hắn.
Đợi tới khi dược lực còn lại đều chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực trong cơ thể, Nhạc Vũ truyền ra đại lượng hồn niệm vào trong trận đồ bên dưới.
Hai tháng thời gian Triều Thác lại không hề có thêm động tác. Ngay cả dĩ vãng động tác thường xuyên rút đi thủy khí của Thiên Thủy quốc lại lạ lùng tạm thời ngừng lại không phản ứng.
Tóm lại thời gian mấy chục ngày vừa qua bên trong lãnh thổ Thiên Thủy quốc lại gió êm sóng lặng đến thần kỳ.
Nhạc Vũ cau mày, yên tĩnh thế này ngược lại càng làm người ta khó có thể yên lòng.
- Cực Thiên nói tính cách làm người của hắn cuồng táo, đệ tiện không thủ tín, yên tĩnh như vậy thật không thể nào. Người như vậy sao có thể nhịn được? Chuyện có khác thường tức có vấn đề…
Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ liền thúc giục Diễn Thiên Châu, đang định suy diễn thiên cơ thì ngay lập tức trong đầu hắn lóe qua một từ ngữ.
- Xiển giáo!
Trong con ngươi Nhạc Vũ chợt hiện lên một tia sáng bóng, bỏ qua chuyện thôi diễn, lạnh lùng liếc mắt về phía nam.
Trong lòng hắn thật có chút chờ mong La Linh Tông sẽ tiếp tục sử dụng thủ đoạn thế nào.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại nhìn về không trung. Hắn mở ra Chân Long Nhãn, đôi con ngươi màu vàng xuyên qua tầng mây mù dày đặc, nhìn lên ba mươi ba thiên.
Hai tháng trước vài đạo khí tức từng thăm dò hắn hiện giờ đã không thấy bóng dáng. Mà làm hắn để ý nhất lại đến từ Diệu Pháp Đại La thiên, làm cho bản năng của hắn cảm giác thật không thoải mái.
Cũng may mấy ngày trước người này tựa hồ không còn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi theo dõi, vì thế đã triệt hồi phương pháp thăm dò.
Xác nhận không còn người rình rập, Nhạc Vũ khẽ vung tay lên, liền đem một hóa thân của mình đưa ra, trong mắt hiện ra vẻ suy nghĩ sâu xa, liền cầm một viên Cực Linh Nhân Sâm Đan bỏ vào trong miệng.
Tiếp theo vẫn tiếp tục ngồi bên trong trận đồ, tham ngộ đạo điển ghi chép trong Tử Khuyết Thiên Chương.
Mấy tháng trôi qua như thế, khi dùng xong ba viên Cực Linh Nhân Sâm Đan cùng một giọt tinh huyết Tổ Vu, khí tức thân ngoại hóa thân của hắn đã chợt tăng vọt.
Mà trên bầu trời lại có kiếp vân nhất trọng hội tụ, bên ngoài vài ngàn dặm, khu vực Lôi Tuyệt Địa lại truyền tới vài luồng Thiên Nhân Linh Diệt Lôi.
Nhạc Vũ cũng không quan tâm tới, cơ hồ ở ngay thời gian đầu tiên thiên nhân giao cảm đã đem toàn bộ thần hồn đi vào bổn nguyên thế giới, ở trong tầng thứ tư vui đùa thỏa thích, hấp thu những gì có ích bên trong.
Hắn phân ra vài tia hồn niệm bắt đầu tiếp tục cường hóa hoàn thiện bổn mệnh hồn ấn. Trong cảm giác cơ hồ mỗi một phù triện gia tăng liền khiến lực trùng kích hồn ấn càng tăng thêm vài phần, khiến hàng rào tầng thứ năm xuất hiện càng nhiều vết rách.
Trong lúc mơ hồ còn hiện ra dấu hiệu muốn triệt để nổ nát. Cho tới cuối cùng có một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, giống như vách tường sắt cản trở hồn ấn tiếp tục đột phá.
Lần này thiên nhân giao cảm đạt tới thời gian chừng nửa ngày, xa xa vượt qua chín lần sử dụng Bạch Trạch Giác.
Nhưng khi hồn niệm của Nhạc Vũ rời khỏi bổn nguyên thế giới, hắn lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Rõ ràng đã cảm giác hồn ấn sắp sửa đột phá, lại không biết còn thiếu thứ gì không thể tiến vào tầng thứ năm kia.
Trầm ngâm chỉ chốc lát, sau đó Nhạc Vũ không chút do dự đem hóa thân của mình đưa tới, đồng dạng cũng tiếp tục luyện chế như trước, qua mấy tháng thời gian khối hóa thân cũng đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh giới, Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười ba cũng đã hoàn toàn hoàn chỉnh trọn vẹn.
Nhưng vào lúc này trạng thái thiên nhân cảm ứng cũng đã kết thúc, vẻ tiếc hận trong mắt Nhạc Vũ càng tăng thêm một tầng.
Cảm giác đã sắp tiếp cận đột phá, cuối cùng vẫn còn thiếu lại một chút.
- Quả nhiên không phải lực lượng bổn mệnh hồn ấn của ta không đủ, mà là thiên đạo trong minh minh đang ngăn trở. Cũng giống như chính bản thân ta bây giờ, nếu không mượn nhờ bàn tay Xi Vưu căn bản không thể đột phá ba trăm Chân Long lực lượng.
Trước đó gặp trận chiến tại Liên Vân Phong, Nhạc Vũ đã mưu lợi bên trong, tuy đại bộ phận lực lượng đều mượn từ Huyền Thủy Thiên Linh Châu, nhưng cũng là dựa vào bàn tay Xi Vưu mới đột phá được hạn chế ba trăm Chân Long lực lượng.
Nhưng phương pháp này cũng có giới hạn.
Thoáng cảm thấy tiếc nuối thở dài, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục rối rắm. Hắn đem Sương Thạch kiếm cùng mười sáu viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu cùng tám mươi mốt mai Thái Âm Hắc Thủy Châm đều giao cho một cỗ hóa thân, thậm chí cả Bạch Già Thiên Lệnh cũng lưu lại, thay thế bản thân hắn trấn thủ tòa Huyền Vũ Thiên Nguyên trận.
Bản thể Nhạc Vũ lặng lẽ nhờ vào huyễn pháp che lấp, rời khỏi Khống Vân Phong. Ngọn núi này thời thời khắc khắc đều có hai trăm chiến xa của Thiên Thủy quốc ngày đêm tuần tra bảo hộ không ngừng. Còn có vài đạo hồn niệm của Thái Ất Chân Tiên như có như không luôn bao phủ nơi đây.
Nhưng Côn Luân Kính cũng đồng dạng là thủy tổ của thiên hạ huyễn pháp, hạch tâm ẩn tàng bên trong Hi Hoàng Tàn Kính tuy phỏng chế thiên cơ không bằng Bạch Trạch Giác, nhưng phương diện huyễn pháp vẫn còn vượt hơn một chút.
Nhạc Vũ thật thoải mái từ dưới lòng đất lặng lẽ phi độn ra ngoài mười vạn dặm.
Tiếp theo hắn quanh quẩn một vòng, đi tới một mặt khác của Lôi Tuyệt Địa.
Đưa mắt nhìn lên không trung, kiếp vân màu đỏ bao phủ cho dù là trong cơ thể Nhạc Vũ đã luyện hóa vài luồng Thiên Nhân Linh Diệt Lôi cũng cảm thấy vạn phần kiêng kỵ.
Ngay sau đó hắn lấy ra Vạn Lôi Châu, nơi này so với Vạn Hóa Lôi Trì còn khủng bố hơn trăm ngàn lần!
Nhạc Vũ không dám dùng hồn niệm thúc giục, chỉ đánh ra một đạo ấn quyết, thao tác lên viên thất thải ngọc châu bỏ vào bên trong tầng mây kia.
Ngay sau đó chỉ sau một lần hô hấp, bên trong tầng mây truyền ra tin tức Vạn Lôi Châu đã hấp thu tới tám phần lôi lực tràn đầy.
Hoặc bởi vì bên trong ẩn chứa quá nhiêu Thiên Nhân Linh Diệt Lôi, bên trong thất thải ngọc châu cũng lộ ra hồng quang càng nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiếp theo Nhạc Vũ nhìn vào trong Lôi Tuyệt Địa, do dự không thôi.
- Cần đi vào hay không?
Ánh mắt liên tục lóe ra, cuối cùng hắn mạnh mẽ cắn răng bay vào bên trong Lôi Tuyệt Địa.
Ngay sau đó trên bầu trời có một đạo lôi quang cực lớn làm lòng người kinh hãi từ trên không trung đánh xuống, tựa như một con cự mãng đỏ như máu vô cùng dữ tợn.
Nhạc Vũ cơ hồ muốn ngạt thở, tuy hắn tu tập Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp, theo lý luận mà nói sau khi luyện hóa đủ chủng loại kiếp lôi, khi hắn bị thương sẽ hạ xuống tới mức tổn hại thấp nhất.
Nhưng trong lòng hắn hiểu được rõ ràng, cho dù với tu vi giờ phút này của chính mình muốn ngạnh kháng đạo kiếp lôi này chỉ sợ không qua bao lâu cũng sẽ bị oanh thành tro bụi, thật sự bởi vì lôi lực quá mức khổng lồ.
Nơi này hội tụ quá nhiều Thiên Nhân Linh Diệt Lôi, cho dù Đạo tổ đích thân đến chưa chắc có thể hủy diệt được.
Mà giờ khắc này cho dù là một tia bé nhỏ không đáng kể nhưng hắn cũng không đủ khả năng chống cự.
Cũng may hắn dám đến nơi đây cũng không phải hoàn toàn không nắm chắc.
Liên tục thi triển ấn quyết, dùng pháp lực thúc giục Vạn Lôi Châu, sau đó đem lôi quang bên trong kéo ra một tia, rõ ràng là một đạo lôi quang từ trường cực lớn, bao phủ quanh thân thể hắn, chống lại sự oanh kích của Thiên Nhân Linh Diệt Lôi.
Chỉ trong tích tắc, lôi lực chứa đựng bên trong đã tiêu hao không còn, nhưng lại tiếp tục được bổ sung ngay lập tức.
Dưới sự thao túng của Nhạc Vũ, Vạn Lôi Châu không ngừng thu xuất liên tục không nghỉ, không ngừng hấp thu Thiên Nhân Linh Diệt Lôi, khiến tốc độ tiêu hao cơ hồ ngang hàng với tốc độ bổ sung, thậm chí vẫn còn thừa sức chống đỡ.
Nhờ từ trường bảo vệ, dù ở bên trong vô số diệt lôi bao phủ nhưng hắn vẫn có thể bình yên vô sự.
Trong lòng Nhạc Vũ vui vẻ, thân hình lập tức hóa thành một đạo độn quang hướng tận sâu trong chạy tới.
Mấy vạn dặm khoảng cách chỉ một lúc đã tới nơi, qua hai lần hô hấp, trước mắt Nhạc Vũ đã xuất hiện một đạo quan nho nhỏ.
Khiến người ta sợ hãi chính là ở xa xa có một đợt hồng quang hạo liệt khổng lồ đang xông lên trời, cơ hồ đem kiếp vân toàn bộ giải khai.
Nhạc Vũ cơ hồ không thể phi độn, cả người bị áp chế trên mặt đất, chỉ có thể đi bộ tới, trong mắt hắn tràn đầy hoảng sợ nhìn thấy một màn đang diễn ra phương xa.
- Là vật gì mà thanh thế lớn như vậy? Xem bộ dáng này phảng phất như đang bị phong ấn…
Từ nơi này nhìn thấy cũng là Thiên Nhân Linh Diệt Lôi, nhưng tận sâu trong không ngờ lại là một trong ba loại cửu giai kiếp lôi – Vô Lượng Phổ Hóa Lôi! Thế nhưng lúc này lại có vẻ giống như tương dịch hình thành, ở bên trong đang điên cuồng khởi động.
Mặc dù là vậy nhưng hồng quang kia vẫn giãy dụa không ngừng, cố gắng giãy thoát trói buộc.
Ngay sau đó Nhạc Vũ cảm thấy thần hồn của mình như muốn hôn mê, bị một cỗ lực lượng loáng thoáng gọi về, hướng chỗ sâu trong bước tới.