Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 872: Người bị trời đố kỵ!


Nhìn hai người dẫn đầu, Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, lần này thật sự là nói nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, những người này tới đúng là tấu xảo.

Nhìn thấy Nhạc Vũ, vẻ mặt thanh diện tu sĩ biến thành xanh mét, trong mắt lộ ra lệ mang có thể giết người. Mà tu sĩ già hơn vẻ mặt vô cùng âm trầm, ánh mắt không ngừng lóe ra, phảng phất như có vô số ác niệm tụ tập bên trong làm kẻ khác cực kỳ không thoải mái.

Nhạc Vũ lười vô nghĩa với những người này, ý niệm chợt động, liền đem Sương Thạch kiếm tế lên bên cạnh, thủy lam sắc kiếm khí liên tục phun ra, kiếm ý sắc bén thẳng bách ra ngoài cửa thạch điện.

Hai tu sĩ Ngọc Tiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng mười Thiên Tiên tu sĩ đứng phía sau thần sắc biến đổi, bị ép thối lui ra sau, thần hồn như bị xunh kích, miệng mũi tràn đầy máu tươi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Dù là thanh diện tu sĩ cũng chịu khổ sở, trước đó Nhạc Vũ đánh vỡ miệng mũi của hắn, kiếm ý lại xông thẳng thần hồn, đến hiện tại còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại bị kiếm khí của Nhạc Vũ đánh vào, lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác trong đầu đau đớn không sao chịu nổi.

Trong mười mấy người chỉ là lão giả kia có thể bình yên vô sự dưới uy áp của Nhạc Vũ. Nhưng ánh mắt hắn quan sát thủy lam kiếm quang trước mặt, đều lộ ra vài phần kiêng kỵ. Ở thoáng chốc do dự nên đi hay lưu lại, vẻ mặt âm lãnh nói:

- Đạo hữu không cảm thấy quá phận sao? Mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu kia chính là vật mà tông môn ta đã phát hiện mấy vạn năm trước, về sau vất vả bảo hộ mấy vạn năm, hiện tại mới xem như dựng dục mà thành. Đạo hữu có như vậy dự định lấy đi vô duyên vô cớ hay sao? Hai người chúng ta không làm gì được đạo hữu, lại tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi. Đương nhiên nếu như ngươi chịu trả lại, hết thảy ân oán giữa đạo hữu với Phong Tượng Tông đều có thể giải quyết!

Nhạc Vũ không khỏi bật cười, vật đã lấy tới tay hay người này lại nghĩ chỉ dùng một lời nói như vậy là có thể làm cho hắn phải trả đơn giản như thế?

Không nói tới tiên thiên kỳ trân, trời sinh trời dưỡng hoàn toàn không quan hệ tới Phong Tượng Tông, cho dù thật sự là vật của Phong Tượng Tông, đi tới trong tay hắn cũng quả quyết không có chuyện trả trở về.

Kiếm quyết phát ra, mũi Sương Thạch kiếm xoay quanh, lại toát ra một tầng thâm lam quang mang, sắc mặt lão giả đối diện lại biến đổi, vội vàng nói:

- Đạo hữu khoan đã! Nếu như không chịu trả lại, trao đổi cũng được! Chỗ này của ta còn có một bộ Thái Âm Hắc Thủy Châm, tổng cộng chín chín tám mươi mốt mai, giá trị tương đương với mười hai viên Huyền Thiên Thủy Linh Châu kia!

Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng khẽ động, dừng lại Sương Thạch kiếm, nếu thật sự là bộ Thái Âm Hắc Thủy Châm, quả thật có thể tương đương với mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu đều là nhất đẳng linh bảo. Thậm chí còn tốt hơn, hơn nữa đồng dạng đều là thủy hệ, có thể giúp hắn phỏng chế Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí thúc đẩy tới uy lực lớn nhất.

Nhưng nếu so sánh mà nói, tác dụng của Huyền Thủy Thiên Linh Châu đối với hắn càng lớn hơn một chút. Trực tiếp tác dụng lên Thủy Vân kiếm quyết, mạnh hơn dùng Thái Âm Hắc Thủy Châm mấy lần.

Vả lại tiên thiên linh trân chỉ cần có hoàn cảnh thích ứng là có thể tự nhiên tiên thiên dựng dục, bên trong tiên giới hẳn vẫn còn thật nhiều, cơ hồ mỗi tăng một viên, uy lực sẽ càng thêm cường thịnh hơn một phần.

Nếu có thể tiếp tục thu thập thêm một ít, tụ tập tới ba mươi sáu thiên cương, như vậy phẩm cấp còn có thể tiếp tục gia tăng thêm một tầng.

Nếu như tề tụ đủ số ba trăm sáu mươi lăm viên chu thiên, như vậy bộ Huyền Thủy Thiên Linh Châu càng có thể trực tiếp tăng lên tới nhất phẩm tiên thiên linh bảo, nhưng loại khả năng này thật sự rất nhỏ.


Nhưng khả năng phát triển vô hạn như vậy, chứng thật là đáng giá chờ mong.

Vì vậy tuy bộ Thái Âm Hắc Thủy Châm có giá trị hơn Huyền Thủy Thiên Linh Châu trong tay hắn hiện tại, nhưng Nhạc Vũ cũng không hề có ý động tâm, chỉ cảm thấy kỳ quái vì thái độ của đối phương.

Cẩn thận nhìn kỹ lại, hắn phát hiện lão giả kia ngoại trừ hận ý trong mắt ngoài ra còn kèm theo vài phần lo lắng.

Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi hiện lên một đạo linh quang, thầm nghĩ hay là bộ linh châu này còn có mê hoặc gì khác nữa hay sao?

Có duyên cớ gì làm cho hai người này phải lấy cho được nó?

Lão giả nói xong cũng cảm thấy lời của mình thật không ổn, vội vàng mỉm cười thi lễ nói:

- Xem thần sắc đạo hữu chỉ sợ là hơn phân nửa không muốn trao đổi, chúng ta cũng không dám cố chấp bức bách, như vậy xin cáo từ! Nhân quả giữa đạo hữu cùng tông môn ta lần này, ngày sau sẽ kết…

Nói dứt lời hắn cũng không nguyện dừng lại thêm giây phút nào, cùng thanh diện tu sĩ mang theo hơn mười Thiên Tiên tu sĩ nhanh chóng rời đi, chẳng qua bao lâu đã không còn thấy bóng dáng.

Trong mắt Nhạc Vũ cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, đứng nguyên tại chỗ lâm vào trầm tư.

Hỏa Vân đạo nhân bên cạnh hắn cũng như có suy nghĩ gì, hồi lâu sau liền mỉm cười:

- Ta xem hai vị kia đến đây lấy Huyền Thủy Thiên Linh Châu là vì có mưu đồ khác. Vật này có khả năng tị thủy, cho dù nằm trong Thái Dương Chân Hỏa cũng có thể hộ được bản thân bình yên vô sự. Theo ta thấy, hơn phân nửa là có địa phương nào còn cần vật này bảo vệ. Thái độ làm người của đạo huynh thật sự quá phúc hậu! Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ lập tức đưa bọn hắn bắt giữ, bức bách cho rõ ràng. Kỳ thật nếu chỉ nói về tám mươi mốt mai Thái Âm Hắc Thủy Châm, liền đã thấy đáng giá…

Nhạc Vũ lạnh lùng cười nhẹ, hắn cũng dự đoán được hai người kia rõ ràng có tính toán khác, nhưng vô duyên cớ ra tay giết người, đoạt vật hắn thật sự không làm ra được.

Trong lời nói của hai người kia trước đó, đối với hắn cùng Thủy Vân Tông tuy có bất kính, nhưng tội không đáng chết, khiển trách khi trước xem như đã đủ.

Hỏa Vân thấy hắn không hề có ý động tâm, cũng không tiếp tục khuyên, cười nói:

- Hai người này ta không nhận biết, nhưng nếu nhắc tới Phong Tượng Tông thì ta lại nhớ ra một việc. Trước kia có nghe nói qua hai người này. Người trẻ tuổi tên là Xa Linh, vốn là một thiên tài tu sĩ thanh danh lan xa, nhưng sau tu tập đại thần thông phong hệ gặp phải rủi ro, vì thế tu vi nửa vời, chỉ dừng lại ở Ngọc Tiên đỉnh phong. Trước đó vài ngày nghe nói tu vi của hắn lại có tiến triển, có hi vọng độ kiếp, cũng không biết là thật hay giả. Lão giả kia đạo hiệu Như Tâm đ*o nhân, chính là người tu hành cũng đã được năm vạn năm. Trải qua mấy lần sát kiếp nhưng không chết, xem như là dị sổ. Thực lực của Phong Tượng Tông không sai biệt bao nhiêu với Thủy Vân Tông, nhưng đã có năm vị Thái Ất Chân Tiên tu sĩ, trong đó còn có một vị đạt tới Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong. Thế lực không nhỏ, đạo huynh cần nên cẩn thận…

Ánh mắt Nhạc Vũ híp lại, ngữ khí của Hỏa Vân nghe ra như thật chân tình, nhưng bên trong mắt vô luận thấy thế nào đều phảng phất như có ý khác.

Phong Tượng Tông, từ sau khi hắn nhập hồng hoang cũng từng nghe nói qua một ít. Vô luận là cao giai tu sĩ hay thế lực mạnh mẽ cũng chứng thật vượt hơn Thủy Vân Tông.


Nhưng Nhạc Vũ chỉ bằng vào thân phận Uyên Minh này cũng không có gì đáng kiêng kỵ. Hai tông một đông một tây, cách xa nhau hàng ức dặm, thật không khả năng bỏ xuống cơ nghiệp của mình chạy tới Thiên Thủy quốc tìm phiền phức cho bọn họ.

Không nói tới Thủy Vân sơn đại trận mạnh mẽ, hợp toàn bộ thực lực Phong Tượng Tông đều chưa hẳn có thể công vào được, cho dù là có thể, Thiên Thủy quốc vương thất cũng không thể ngồi yên để xem vận khí của mình bị hao tổn.

Nhưng xem ngữ khí của hai người kia có vẻ cực kỳ chắc chắn là tới tìm hắn gây phiền toái.

Mà ý tứ của Hỏa Vân đạo nhân cũng không phải không có ý muốn cho người của Phong Tượng Tông cùng Nhạc Vũ xung đột.

- Hay là Phong Tượng Tông thực sự có Thái Ất Chân Tiên tu sĩ trà trộn vào Vạn Lôi Điện? Lại nói tới, cự điện này đã ra vào phía đông Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên mấy lần, chưa chắc nhất định tiến vào trước ta…

Nhạc Vũ suy tư thêm chốc lát, cũng không chút nào để ý tới, cho dù Phong Tượng Tông thật tới tìm hắn thì thế nào? Cùng giết chết là được!

Có bộ Huyền Thủy Thiên Linh Châu trong tay, chỉ dùng thực lực Uyên Minh cũng đã không cần phải kiêng kỵ.

Ở ngay phụ cận tìm kiếm hồi lâu, không còn tiếp tục phát hiện ra thêm Huyền Thủy Thiên Linh Châu nào nữa, Nhạc Vũ thoáng tiếc nuối rời khỏi nơi đó. Tự bản thân đành an ủi không còn cũng được, nếu thật sự cho hắn tiếp tục tìm được một viên, e rằng sẽ đột phá điểm mấu chốt trong tâm lý của hồng bào đạo nhân bên cạnh, làm người này sẽ trở mặt với hắn.

Vạn Lôi Điện quả thật rộng lớn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ khoảng phạm vi mười hoặc hai mươi vạn dặm, nhưng bên trong lại có vô số không gian chất chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp. Tính cộng lại tổng diện tích sợ là không thua kém một mảnh nhỏ thiên cảnh.

Mà thời không sai biệt bên trong cũng cao lên tới mười tám lần! Linh lực nồng đậm tương đương với tiên mạch nhị phẩm bên ngoài, nếu không lo lắng linh trận cấm chế nơi đây, đây thật sự là một chỗ tu hành rất tốt.

Lúc ban đầu hai người vẫn có thể duy trì tốc độ trước đó, nhưng khi vượt qua bộ phận đã được xác minh trong bản đồ ghi chép trong hồn tinh, đã nửa bước khó đi. Thường thường phải mất thời gian một ngày mới đi không tới trăm dặm.

Cũng may ở nơi này đã cách chỗ ghi chép bên trong thận châu của Hỏa Vân đạo nhân không xa, hơn nữa càng cẩn thận cũng không tới mức xúc động tới linh trận cấm chế nơi đây.

Ước chừng sau hai mươi ngày, Nhạc Vũ đã đứng trước một hồ nước, cau chặt mày, thần tình đầy vẻ buồn rầu.

Đây là một hồ nhỏ chừng mười vạn trượng, chỉ lẻ loi đơn độc không có nguồn nước chảy vào, mà dưới nền đất là một khối hắc thạch thật lớn, đem thủy linh lực chuyển hóa thành nước, không ngừng trào ra, hình thành như một dòng suối nhỏ chảy quanh.

Nếu đổi lại là nơi khác, chỉ cần dùng một đầu ngón tay liền có thể hoàn toàn hủy diệt hồ nhỏ này, tuyệt không có gì trở ngại trong mắt hắn.

Nhưng ở trước mắt Nhạc Vũ linh trận cấm chế nơi này chẳng những dày đặc hơn xa những nơi khác, hơn nữa nước trong hồ còn ẩn chứa cực độc, nhưng nơi này lại là nơi phải đi qua.

Kỳ thật với trình độ trận đạo của hắn, vốn cũng không quá khó khăn, chỉ cần suy diễn là có thể xuyên qua được, nhưng nếu lấy thân phận của Uyên Minh, không thể không giả vờ thêm một phen.

Thật lâu sau, thân hình Nhạc Vũ bay lên, không dùng tới nửa phần pháp lực, chỉ lấy phương pháp phi thân của võ giả phàm gian giẫm lên những lục bình, hướng bờ bên kia bay đi, không toát ra nửa phần linh lực dao động để tránh xúc động cấm chế.

Hỏa Vân đạo nhân cũng làm như thế, nhưng khi hắn vừa đi qua được nửa đường, liền đột nhiên có một đạo tử sắc lôi quang từ trên không trung ngưng tụ lại, tựa như một ngọn roi quét thẳng về phía hồng bào tu sĩ đang đi theo phía sau Nhạc Vũ.

Vẻ mặt Hỏa Vân đạo nhân đại biến, vội vàng đánh ra một tờ đạo phù, ngưng tụ thành một mặt hỏa sắc cự thuẫn ngay bên người, đem lôi quang kia ngăn lại, nhưng thân mình lại bị xung lượng thật lớn đánh xuống bên dưới hồ nước cực độc kia.

Nhạc Vũ ở phía trước nhìn thấy không biết nói gì, vận khí của Hỏa Vân đạo nhân thật sự không xong, con đường hắn đi qua chứng thật là an toàn nhất, có thể xúc động tới cấm chế, nhưng tỉ lệ cực nhỏ như bằng không, cũng không nghĩ tới hắn vừa đi qua thì lôi trận đã nổi lên biến hóa.