Trên đỉnh Cực Uyên Phong, bên cạnh phù không đảo, Minh Tu mặt ủ mày ê nhìn theo, từ xa rất dễ dàng nhìn thấy thân ảnh Văn Chân dần dần đi xa.
Sư huynh, ngươi nói kiếm phù kia rốt cục có ích lợi gì?
Mấy ngày nay tuy hắn vô cùng sùng bái sư phụ của mình, nhưng tình hình trước mắt làm cho hắn cảm giác nghi hoặc khó hiểu.
Nhạc Vũ chỉ lấy ra một trương phù, lại không hề dặn dò câu nào, cũng không đưa linh bảo kỳ trận hoặc tài vật linh tinh nào khác, chỉ nói muốn Văn Chân đem kiếm phù giao cho Hoán Ưu là được.
Nhưng chỉ dùng một trương phù, có thể làm vị sư bá nghe nói tính tình cay nghiệt lạnh lùng kia động tâm được hay sao?
Hẳn phải là bảo vật gì đó, chỉ là chúng ta nên chờ đợi xem mà thôi.
Minh Đạo cũng buồn bực, lời nói ra ngay cả chính hắn cũng không tin. Hai mắt hắn lạnh lùng nhìn phía dưới, lộ ra vài tia bi ai.
Tuy nói tu sĩ Tuyển Anh Điện không dám đi tới phù không đảo, việc hôm nay cũng không quan hệ tới hai người bọn họ, nhưng dù sao cũng không tránh khỏi có cảm giác bi ai.
Trong mắt Minh Tu tràn đầy tức giận, tay phải đấm mạnh vào lòng bàn tay trái nói:
Kỳ thật theo ta nghĩ, sư phụ cần gì tiếp tục nhẫn nhịn nữa? Với thần thông pháp lực của lão nhân gia, trực tiếp tìm tới cửa đập tên Liên Hải kia một trận, như vậy bên trong Thủy Vân Tông còn có ai dám tiếp tục bắt nạt tới trên đầu chúng ta?
Minh Đạo nghe được lại khẽ lắc đầu, chỉ trợn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
Nào có đơn giản như vậy? Nếu Liên Hải đã dám làm như vậy, sao có thể không có phòng bị? Lén đấu kiếm dù sao cũng trái với môn quy, dễ dàng bị người bắt được nhược điểm sai lầm. Hơn nữa đừng quên, hắn còn mười mấy sư huynh đệ, phần lớn đều có tu vi Thiên Tiên. Sư phụ của hắn là Cực Mộc chân nhân còn có Ngọc Tiên cảnh giới. Dù sư phụ cường thịnh thế nào, nhưng chỉ có một mình, hai tay thật khó địch bốn tay…
Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nhìn tên kia bắt nạt Cực Uyên Phong chúng ta sao?
Minh Tu thầm uất nghẹn, nhưng lại không chỗ phát tiết. Hắn rút kiếm đem một khối núi đá bên cạnh chém thành vỡ nát.
Vào lúc này đồng tử Minh Đạo chợt co rút nhanh, chỉ thấy bên dưới núi lại có một đồng tử chừng bốn mươi tuổi một kiếm cắt yết hầu, đầu lâu bay dựng lên, khi rơi xuống đất, cặp mặt chưa từng khép lại, mà vô cùng trống rỗng, gắt gao nhìn lên trên Cực Uyên Phong.
Nhìn thấy ánh mắt chết không nhắm mắt, Minh Đạo chỉ cảm thấy trong lồng ngực tựa hồ như bị một thanh vũ khí sắc bén xuyên thấu, vô cùng đau đớn.
Trong lòng hắn dâng lên tia tuyệt vọng, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cực Uyên Phong bị phá nát thành mảnh nhỏ?
Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Văn Chân cầm tấm phù kia đưa đi, thật sự có thể gây ra tác dụng.
Thời gian đã qua một lúc, hẳn là đã đến…
Nghĩ tới đây, Minh Đạo nhìn về nơi xa, nhìn theo phía nam cách ba ngàn dặm, nơi đó Thủy Vân sơn mạch ngoảnh về phương năm, là ngọn núi có chiều cao chín mươi bảy vạn trượng, cơ hồ tiếp cận ba mươi ba tầng trời. Đó là nơi tiềm tu của Cực Hoán chân nhân, một trong ba ngọn núi cao nhất Thủy Vân sơn.
Cực Uyên Phong Văn Chân, phụng lệnh Uyên Minh muốn gặp ta? Là tên phế vật kia sao?
Cơ hồ cùng một thời gian, trong một động phủ cực kỳ hào hoa xa xỉ giữa Liên Hà Phong, vẻ mặt Hoán Ưu hơi ngẩn ra, nhìn đệ tử đi vào thông báo việc này.
Có nghe nói qua mấy tháng này Liên Hải có chút xung đột với Uyên Minh. Chẳng lẽ không còn nhịn được sao? Tên tiểu tử này thật ra cũng thông minh, biết Văn Chân kết giao sâu với ngươi, nên dùng con đường thông qua ngươi. Nhưng bình thường hắn không dùng tới cách này, lúc này đến van cầu ta, lại có dụng ý gì?
Trước người hắn hai mươi trượng là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người nho nhã đang đứng. Lúc này nghe vậy vẻ mặt xấu hổ, lập tức thi lễ thật sâu nói:
Nếu sư phụ không muốn gặp hắn, vậy đệ tử sẽ đi đáp lời…
Hoán Ưu đang định gật đầu, lúc này lại chợt chần chờ, vừa sinh ra ý niệm từ chối không gặp thì đột nhiên trong lòng lại cảm giác tâm thần bất an.
Hay là việc này còn có tai họa ngầm gì ẩn hàm bên trong?
Chân mày Hoán Ưu nhảy dựng, trong lòng xoay chuyển ý niệm, lại sinh ra vài phần nghi hoặc tò mò. Chỉ thoáng suy tư, liền lắc đầu nói:
Bỏ đi! Vô Ưu ngươi đi gọi hắn lại đây cũng được. Mấy ngày nay xem ngươi tu hành thần tốc, không uổng là người của một trong ba ngọn núi đứng đầu, cuối cùng không làm cho ta mất mặt. Chuyện hôm nay xem như nể tình ngươi…
Thanh niên đạo hào Vô Ưu nhất thời vui vẻ, thi lễ thật sâu liền phi độn ra bên ngoài động phủ.
Sau đó bất quá chỉ ba lần hô hấp, hắn đã dẫn một tu sĩ mặt chữ điền tiến vào.
Hoán Ưu không chút phản ứng, lại phân ra chút tâm thần cẩn thận quan sát, chỉ sau một lát liền sinh ra vài phần thất vọng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Tuy trong mắt Văn Chân còn mang theo ý tứ, nhưng càng nhiều chính là có vẻ bất an. Thần sắc có vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt. Lộ vẻ chính bản thân hắn cũng không có gì nắm chắc có thể nói động chính mình. Đổi cách nói khác, trong tay người này cũng không có vật gì khiến cho mình có thể động tâm.
Nỗi chờ mong trong lòng của hắn đột nhiên thối lui hơn phân nửa, hoàn toàn lạnh xuống, trên mặt cũng không còn chút diễn cảm.
Văn Chân cũng không cảm thấy, đi đến trước mặt liền lập tức cúi người, đem một phù lục đưa tới trước người nói:
Văn Chân bái kiến sư bá! Đệ tử phụng lệnh sư thúc nhà ta, đem phù lục này đích tay tặng vào tay sư bá!
Hoán Ưu cũng không có ý kiến, thần sắc thản nhiên, quét mắt nhìn phù lục trong tay Văn Chân, khi nhìn thấy kim sắc đạo phù, vẻ thất vọng trong mắt càng thêm nồng hậu.
Tất nhiên hắn đã nhận ra phù lục trong tay Văn Chân, chính là một trương kiếm phù. Cũng không khác gì một trương phù bình thường, không có chỗ nào đặc biệt đáng giá chú ý, lại càng không phải là phù bảo vô giá gì, thời gian chế tạo còn chưa vượt quá một ngày…
Âm thầm thở dài, Hoán Ưu vô cùng chán nản huy ra một đạo pháp lực nhiếp phù lục kia bay lên.
Nhưng ngay khi cỗ lam sắc chân khí trong tích tắc đụng chạm vào trương kiếm phù, sắc mặt Hoán Ưu chợt khẽ biến, trong mắt thần quang chớp động.
Vào lúc này biến cố chợt khởi ngay trước người hắn. Ngay khi Văn Chân kinh ngạc giật mình nhìn chăm chú, kim sắc đạo phù đột nhiên bay vút lên, trôi nổi cách mặt đất ba trượng, thủy lam quang hoa đột nhiên lan tràn. Một cỗ kiếm ý phảng phất như chí nhu, lại phảng phất như chí cương, phảng phất như biến hóa thành hàng vạn hàng ngàn từ bên trong trương phù tràn ra, đánh ra khắp bốn phương tám hướng.
Vẻ mặt Vô Ưu Tử đứng bên cạnh chợt biến sắc, cơ hồ ngay lập tức lấy ra một mặt thuẫn chắn ngay trước người.
Lại không ngờ bị dư ba của đạo kiếm khí chấn động văng ra, cả người bị một cỗ cự lực đập vào, oanh xuyên cả vách động cùng linh trận. Trong chớp mắt đã xuyên thấu qua mấy tầng thạch bích, không còn thấy bóng dáng. Vài tên đạo đồng khác tuy không tới mức như thế, nhưng tình hình càng thêm chật vật, mấy người tu vi yếu hơn một chút trong miệng lại tràn đầy máu tươi.
Mà bên trong kim sắc đạo phù, đạo kiếm khí thủy lam sắc thứ nhất mới vừa vặn đâm ra.
Trong phạm vi ngàn trượng chung quanh, chỉ thoáng chốc vân quang lượn lờ. Toàn bộ sự vật bên trong, vô luận giá trị thế nào, tất cả đều vị thủy khí vặn xoắn, hóa thành bột mịn!
Chỉ có Văn Chân đang nửa quỳ tại chỗ vẫn bình yên vô sự.
Thủy Vân kiếm quyết!
Một tiếng kinh hô hoảng sợ, Hoán Ưu đã bất chấp những đồ vật bị hủy, mười hai mai lam sắc hoàn bội từ trong tay áo xuyên ra, liên tục xoay quanh bên người, một chiếc chuông lớn thăng lên đỉnh đầu, đem thân hình hắn chặt chẽ bảo vệ.
Sau đó hắn lấy ra một thanh lam sắc tiên binh, đồng dạng chém ra một đạo kiếm quang, cùng trương kiếm phù giao kích ngay chính diện.
Nhưng ngay sau đó, thủy lam kiếm khí lại vẽ ra một đường cong vi diệu, nhẹ nhàng tránh đi, ẩn vào trong đoàn vân khí.
Sau đó bên trong kiếm phù hơn mười đạo thủy sắc kiếm quang theo sát phía sau lục tục chém ra. Cơ hồ mỗi một đạo đều có thể khiến cho thủy khí càng đậm hơn mấy lần, vô số băng lăng tràn ngập bên trong.
Sắc mặt Hoán Ưu âm trầm, hết sức bình tĩnh ứng đối. Lưỡi kiếm trước người cũng vẽ ra một quỹ tích huyền ảo, thế kiếm cùng kim sắc kiếm phù chính là giống nhau như đúc.
Hơn mười kiếm ban đầu hắn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng dần dần quanh người lại truyền ra từng tiếng đinh đinh đang đang, cực kỳ chói tai.
Văn Chân ở bên dưới kiếm phù, trong mắt lại tràn đầy mờ mịt.
Tuy hắn có thể miễn cưỡng xuyên thấu qua vân vụ mà quan sát, đồng dạng cũng là Thủy Vân kiếm quyết từ trong tay Hoán Ưu đánh tới lại cùng với kiếm phù trên đỉnh đầu hắn hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Thanh tiên binh của Hoán Ưu rõ ràng giống như nước chảy mây trôi, ưu nhã xinh đẹp, còn trộn lẫn vô số thâm ảo chí lý mà hắn xem không hiểu nổi. Nhưng so sánh với Thủy Vân kiếm khí từ bên trong kim sắc kiếm phù đánh ra lại thật sự xấu xí khó xem.
Kiếm khí vang lên tiếng gầm rú, dần dần từ yếu chuyển thành mạnh mẽ, Văn Chân chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn thành từng đợt, cơ hồ không thể khống chế. Trong hai tai tràn ra tia máu tươi.
Ngay khi hắn cho rằng mình sắp sửa không thể chống đỡ nổi, trong kiếm phù trên đỉnh đầu lại sinh ra một tầng lam sắc quang mạc đem đại bộ phận tiếng vang đều ngăn trở lại.
Ngay sau đó, mười hai mai hoàn bội liền lục tục phát ra tiếng gào thét, chính là bị chém vỡ toàn bộ.
Thần sắc Hoán Ưu càng thêm khó xem, sau khi mất đi hoàn bội hộ thân, cơ hồ hắn phải đem hết toàn lực thúc giục tiên binh trong tay, kiếm quang vân khí bao phủ mười hai trượng trước người lại từ từ bị áp bách héo rút, chỉ mười lần hô hấp ngắn ngủi, chỉ còn lại phạm vi hai trượng.
Chiếc chuông lớn lam sắc trên đỉnh đầu hắn lúc này phát ra tiếng chuông vang liên tục không ngừng, vô cùng lớn mạnh.
Nhưng mỗi một lần sắc mặt Hoán Ưu càng thêm tái nhợt, một nét huyết sắc thoáng hiện, từ khóe môi chảy ra.
Cuối cùng chiếc chuông lớn khanh một tiếng vang chấn động, liền bị chấn bay.
Vân khí tràn ngập, dần dần nồng hậu. Văn Chân không còn nhìn thấy rõ được thân hình của Hoán Ưu, ngay cả tình hình của kim sắc đạo phù trên đỉnh đầu hiện tại thế nào hắn cũng không biết.
Hắn không dám nhúc nhích chút nào, sắc mặt xanh trắng quỳ nguyên tại chỗ. Hắn biết với tình hình hiện tại, chỉ cần mình rời khỏi nơi này, sẽ lập tức bị chém thành mảnh nhỏ.
Tuy nội tâm hắn vô cùng tò mò, nhưng chỉ đành lẳng lặng lắng nghe tiếng kiếm khí giao kích không ngừng, cùng khí kình chấn đãng ầm vang.
Phảng phất như trăm năm trôi qua, lại phảng phất như chỉ sau một lúc lâu, thanh âm kia rốt cục dừng lại, vân khí cũng dần dần tan hết. Kim sắc đạo phù phảng phất như đã tiêu hao hết lực lượng, một lần nữa rơi xuống trong tay hắn.
Văn Chân nhịn không được ngửa đầu nhìn lên, lại chỉ thấy sắc mặt Hoán Ưu xám như tro tàn, có chút thất thần đứng nguyên chỗ cũ.
Vừa vặn vách động phía sau lại bị xuyên thấu ra gần trăm lỗ thủng, tựa hồ dùng kiếm khí cực kỳ cô đọng xuyên thủng, cỡ chừng ngón tay, còn có thể nhìn thấy có ánh sáng từ bên kia truyền đến.