Đến khi sát linh triệt để mất đi thì Nhạc Vũ lại hơi có chút kinh ngạc, cảm giác thân thể mình hơi trầm xuống, lại có cảm giác vô cùng chân thật.
Dùng Bạch Lộc Già Thiên thoát ra ngoài thiên cơ quả thật có hiệu quả, càng có thể cảm giác dao động quỷ dị giữa thiên địa.
- Điều này là thiên địa thừa nhận thân phận của mình sao?
Sau một lát, thần sắc Nhạc Vũ khôi phục như thường.
Đây cũng vui mừng ngoài ý muốn, có nhân quả này bên thân thì thân phận cuối cùng cũng sẽ triệt để tiêu trừ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Kỳ thật nếu không phải hắn hiểu rõ thân phận bản thân mà đứng ở góc độ người khác tính toán thì sợ là sẽ khó phân biệt thật giả.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại giơ tay phải lên tạo ra một điểm lôi quang màu lam trong lòng bàn tay rồi dần biến thàn một lôi cầu.
Đây cũng là đạo pháp đắc ý nhất của người này tên gọi là Càn Lam hồn thiên chân lôi, là một loại kiếp lôi lớn nhất trong tam cửu trọng lôi.
Người này cũng có sở ngộ pháp tắc gia cường nên uy lực cực lớn, có thể so với ngũ cửu trọng lôi bình thường, tu sĩ Thiên Tiên cũng phải kiêng kị.
Vô Tướng Cửu Kiếp thần lôi pháp của Nhạc Vũ tuy là do tu sĩ hậu bối nghĩ ra nhưng đủ để làm tổng cương cho lôi pháp.
Hôm nay Nhạc Vũ đã tới đệ tứ trọng, đã từng trải qua tam cửu trọng lôi nên sử xuất Càn Lam hồn thiên chân lôi này cực kỳ đơn giản.
Thêm vào lực pháp tắc, nếu Nhạc Vũ nguyện ý thậm chí có thể đem lôi pháp này tăng lên một tầng.
Nắm chặt song thủ để xóa đi lôi quang, Nhạc Vũ lại lấy ra mấy thứ tiên bảo của người này lưu lại.
Sau một khắc, Nhạc Vũ nhíu mày cười khổ.
Theo ký ức hắn có được thì thân phận của người tên là Uyên Minh là nhị đại đệ tử của một tông môn tam lưu tên là Thủy Vân tông ở Thiên Thủy quốc cách Trấn Lương Quốc không xa.
Lần này tới Hồng Vân sơn mạch cũng không phải vì tham lam bảo vật mà vì muốn tìm dược liệu cho sư trưởng.
Vì chuyện Ngũ Đài Sơn phong tỏa núi này mà hắn chỉ có thể đứng ngoài, hơn mười ngày trước mới có cơ hội tiến vào sát trận nên mất mạng vì cấm chế.
Những món tiên bảo có năng lực mạnh của Uyên Minh phần lớn đều đã là tổn hại, thứ lưu lại đều bình thường, không bằng cả một số linh tiên. Bất quá tính tình người này coi như phúc hậu.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, sát trận Tiên Thiên này hung hiểm thế nào? Ngay cả Thái Ất Chân Tiên lẫn Tu La Huyết Thánh cũng chưa chắc bảo mạng, huống chi là một tu sĩ Thiên Tiên bình thường?
Biết rõ nơi này phong hiểm nhưng vẫn dứt khoát đi vào, chỉ vì một bụi linh dược cứu mạng cho sư trưởng, Uyên Minh chân nhân quả thật là người có tình nghĩa.
Tế luyện thử mấy thứ tiên bảo, Nhạc Vũ cũng không để ý thu hồi rồi nhìn về phía trước.
Nơi đây là một hỏa mạch, chung quanh 3000 trượng đều là dung nham hỏa tương. Trong đó có một cây hoa cúc màu hồng mọc lên mà không hề bị dung hóa.
Trong mê cung dưới lòng đất này ngoại trừ Tiên Thiên nguyên thai và mấy thứ Linh Bảo thì cũng không thiếu những linh trân khác thai nghén, đóa Đoạt hỏa cốt diễm cúc trước mặt Nhạc Vũ là một trong số đó.
Uyên Minh chân nhân chính là chết vì vật này, vào lúc sắp đoạt được thì bị một luồng hàn triều đông cứng.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ xuất ra một ngọn Huyề Thiên Tịnh Viêm triệt để rửa sạch huyền binh người này, sau đó dùng Lưỡng cực hàn diễm kính bảo vệ rồi hạ xuống nham thạch ngắt lấy đóa hỏa cúc bỏ vào không gian tu di.
Đang khi chuẩn bị rời đi thì hắn chợt có cảm giác liền quay đầu nhìn về vách đá trên động.
Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ liền dứt khoát gọi Chiến Tuyết chém ra một kiếm đánh nát đỉnh động bằng Tiên Thiên Huyền Vũ cương nham.
Sau một khắc liến thấy một điểm hàn quang theo bụi đá rơi xuống rồi bay về phía xa.
Nhạc Vũ thấy thế thì cười nhạt, ngưng tụ Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn chụp lấy.
Vật này là một thanh kiếm, vẫn có ý niệm đào thoát nên không ngừng nhảy lên, lực lượng của nó chừng ba long.
Nhạc Vũ không hề để ý, cầm chuôi kiếm khẽ vẫy khiến nó ngân lên, kiếm quang tản đi lộ ra thân kiếm dài ba xích trắng như tuyết.
Trên thân kiếm phủ đầy sương trắng, bốc lên hàn lực dày đặc.
Bất quá Nhạc Vũ chỉ nhìn qua rồi lộ vẻ tiếc nuối.
- Đáng tiếc.
Vật này đạt tới Ngũ phẩm, vốn có cơ hội thành tựu Tiên Thiên nhưng tiếc là trong Tiên Thiên nguyên thai này từ mấy vạn năm trước vì Hồng Hoang vỡ nát mà diễn ra thay đổi trụ cột linh lực nên không còn hàn lực nuôi dưỡng nên chỉ đạt tới vậy. Cũng may bản thân cũng xem như có thành tựu Tiên Thiên nên những kiếm Hậu Thiên không thể so sánh.
- Vừa khéo hiện giờ mình đang cần một thanh kiếm phòng thân. Có thanh kếm này phù hợp với thân phận Thiên Tiên. Kiếm này nằm trong đá, lại là hàn hệ nên lấy tên là Sương thạch.
Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Vũ cũng không khách khí cầm kiếm tế luyện một phen rồi thu vào tay áo. Cả người hóa thành một luồng ánh sáng màu lam bay về chỗ khiếu huyệt.
Chỗ hắn dùng phép độn thổ xuyên ra là bên cạnh một ngọn núi nhỏ.
Nhạc Vũ vừa mới hiện thân thì một đạo hỏa quang lập tức đánh tới. Hắn hơi hoảng sợ dùng hai đạo lôi quang màu lam nghênh tiếp, chính là Càn Lam hồn thiên chân lôi. Hai thứ giao kích phát ra thanh âm vang dội, một tia lôi quang còn sót lại đánh nát mặt đất bên dưới, cương phong viêm nhiệt mang tính hủy diệt dật tán khắp nơi.
Bất quá sau một khắc, liền thấy một tử bào đạo nhân sắc mặt âm trầm xuất hiện, trừ khử toàn bộ dư âm. Vô luận là cương phong hay lôi quang đều tiêu tán, phảng phất chưa từng tồn tại.
- Dương Ất chân nhân?
Nhạc Vũ bất giác nhướng mày rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, trên mặt lộ ra vài tia ngạc nhiên, thầm nghĩ không trách trước đó trong tâm sinh ra cảnh giác.
Nhìn quét bốn phía, chỉ thấy ngoài Dương Ất còn có thêm hai vị tu sĩ Ngũ Đài tông, thêm mấy vị tu sĩ đều có cảnh giới Thái Ất Chân Tiên không rõ lai lịch.
Dương Ất dừng lại, cau mày đánh giá Nhạc Vũ rồi hỏi vẻ lạnh lẽo:
- Ngươi là người phương nào?
Nhạc Vũ thầm thở phào, cũng không dám lãnh đạm, vội cúi người kinh sợ hướng người này thi lễ nói:
- Vãn bối Thủy Vân tông Uyên Minh bái kiến Dương Ất tiền bối
- Ngươi nhận ra ta?
Dương Ất khẽ kinh dị, sau đó nghĩ nơi ở của Thủy Vân tông các Ngũ Đài Sơn cũng không quá xa nên biết mình cũng là bình thường, cũng không hỏi lại. Hắn chỉ nhíu mày như suy nghĩ điều gì, cuối cùng phất phất tay:
- Thủy Vân tông Uyên Minh? Thân phận này không giản, ngươi có thể đi.
Nhạc Vũ lại cúi người thi lễ rồi thôi động phi kiếm, nơi này có ít nhất chín vị Thái Ất Chân Tiên tề tụ, cho dù hắn to gan cũng không dám ở lâu.
Lúc hắn vừa hóa thành một đạo hồng quang thì trong không trung đôt nhiên có một pháp bảo hình thoi vô cùng sắc bén phá không bay tới, nó được gia trì bí pháp thời gian nên mang theo một tia khí tức màu đen phía trước.
Trong một sát na, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lồng ngực lạnh buốt, cơ hồ theo vô thức cho là thân phận mình đã bị những người này khám phá.
Bất quá trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã áp chế được nỗi kinh hãi, tế lên thanh Sương Thạch kiếm chưa tế luyện hoàn toàn lên không trung, lôi quang màu lam trùm lên thanh kiếm.
Ngay sau đó vang lên liên tiếp tiếng sắt đá giao nhau, từ bên trong chiếc phi toa và mũi kiếm Sương Thạch tuôn ra từng đoàn hỏa hoa. Khí đen và điện quang màu lam cùng phát ra thanh âm chấn động.
Sau một lát, phi toa bị đánh trở lại còn Sương Thạch kiếm cũng đồng dạng bị đánh ra hơn mười vạn trượng.
Nhạc Vũ bị cương phong trùng kích nhưng vẫn đứng sững giữa không trung, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy mấy vị Thái Ất Chân Tiên đều không có động tĩnh gì, chỉ có một vị mặc đạo bào đỏ thẫm tiện tay chiêu lấy thu hồi phi toa.
Dương Ất chân nhân dùng pháp lực bắt lấy thanh Sương Thạch kiếm đang quay lại bên người Nhạc Vũ, khẽ vuốt ve thân kiếm rồi lắc đầu.
- Đây là thanh hảo kiếm, vận khí ngươi thật sự không tệ
Hắn vừa nói xong thì phất tay một cái đánh thanh kiếm trở về.
Nhạc Vũ tiếp trong tay thì như bị lôi kích, bị lực ẩn hàm trong thanh kiếm bắn tung ra mấy vạn trượng mới đứng vững.
Nhìn kỹ hồng bào đạo nhân, Nhạc Vũ lần nữa thi lễ rồi nhanh chóng ngự kiếm đằng không nhanh chóng biến mất.