Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 812: Không thể nhịn được nữa


Đạo hà quang vừa lắng xuống, vẫn không tiếp tục công kích, nhưng hơn mười Thiên Tiên tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Nhạc Vũ đem các loại tiên bảo toàn bộ giấu kín, lại đem pháp lực trong cơ thể dùng ngũ hành bí pháp che giấu. Tinh tế nội thị một lát, tự cảm thấy không có nửa phần sơ hở, liền bắt đầu làm như người ngoài cuộc lạnh lùng quan sát người chưởng khống kim chúc trước mắt.

Hơn mười Thiên Tiên tu sĩ rốt cục đều là người có ý chí kiên định, mặc dù gặp phải Thái Ất Chân Tiên ra tay, cũng không dễ dàng buông tha, bọn họ vẫn nỗ lực chống đỡ, miễn cưỡng giằng co.

Nhạc Vũ cũng không cần pháp bảo nào khác, chỉ dùng một thanh kiếm càn quét hoành tảo xung quanh, làm hai thanh đồng chiến xa không thể tới gần, nỗ tiễn cùng toàn bộ bị quét bay.

Tuy chỉ dùng hai thành pháp lực, nhưng hắn vẫn thong dong tự nhiên, nhưng ngay sau đó phía sau lại truyền đến một tiếng nổ vang ầm ĩ, một đạo hồng quang sáng lên xuyên thẳng vân không.

Sắc mặt Nhạc Vũ khẽ biến, quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra. Chỉ thấy hướng kia, Lôi Thiên đạo nhân bị hắn ném tới thân hình đã hoàn toàn vỡ tung, từng đoàn huyết vũ tung tóe, đủ xuyên thủng kim thạch, trực tiếp đem hai thanh đồng chiến xa bên cạnh hắn oanh thành phấn vụn!

Dư ba thẳng chấn hơn mười vạn trượng, mấy cỗ ngân sắc chiến xa bị cuồng phong xoay chuyển, liên tục lật úp, hai bên vách chiến xa đều bị những tia huyết vũ xuyên thủng vào.

- Không ngờ người này tính cách lại cường liệt như thế!

Trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe tia tinh mang, nhân phẩm tỳ tính của Lôi Thiên hắn không xem vào trong mắt, nhưng vẻ kiên quyết khi muốn đồng quy vu tận với kẻ địch cũng làm lòng người sản sinh bội phục.

Người tu tiên vốn nghịch thiên mà đi, cũng không chịu nổi trói buộc. Khi cận kề cái chết cũng không nguyện trở thành nô dịch của người khác, chỉ muốn một mình tiêu diêu trên thế gian này, có đạo tâm như vậy mới có hi vọng chân chính chứng được đại đạo.

Phảng phất như được tín hiệu, theo thân hình Lôi Thiên nổ tung, cách đó không xa lại có hai Thiên Tiên tu sĩ lại nổ bạo thành một đoàn huyết vũ, đem ba cỗ ngân sắc chiến xa nổ thành dập nát.

Mà giờ khắc này trên kim sắc chiến xa cũng thấy được tình cảnh bi thảm kia, ngay lập tức gầm lên giận dữ, một mũi kim tiễn bắn ra, trực tiếp đem thân hình một Thiên Tiên tu sĩ sắp nổ bạo oanh thành thịt nát.

Nhưng giờ phút này lại có thêm năm chiếc ngân sắc chiến xa nổ thành dập nát, còn lại giáp sĩ trên hơn mười chiếc ngân sắc chiến xa đều có không ít thương vong.

Gương mặt thiếu niên kia vô cùng tức giận, vỗ vào thủy hồ màu bạc bên người, liền có hơn mười đầu băng lam sắc tiểu điểu bay ra, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Nhạc Vũ cũng bị bắn tới một con, cảm giác thủy điểu ẩn chứa hàn lực cực hạn, không khỏi kinh ngạc nhìn vào thắt lưng tam vương tử kia, liếc mắt nhìn vào ngân bì tiểu hồ.

- Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch?

Trong lòng tuy ngạc nhiên, Nhạc Vũ cũng không dám có chút khinh thường, một đạo kiếm khí thổ hoàng sắc hùng hồn thẳng chém ra. Cùng thủy điểu giao kích, giằng co một lát mới làm nó nổ nát. Tiếp theo lực lượng lưỡng cực nguyên từ lại chia làm hai, đem nó hoàn toàn trộn tán, sau đó kiếm mang mới dần dần biến mất.


Thu hồi kiếm khí, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy khí huyết dao động, thủy điểu tuy không làm gì được hắn, nhưng có thêm kim sắc của thiếu niên gia trì, tùy tay một kích là có thể tương đương Ngọc Tiên tu sĩ. Giờ phút này pháp lực đều bị hắn che giấu, chỉ có thể sử dụng chưa tới hai thành, đương nhiên làm cho hắn có chút không thể chịu đựng.

Huyền Nguyên Tử ở bên cạnh cũng lấy ra một thanh huyền binh quỷ dị hình bán nguyệt, đem thủy điểu mạnh mẽ ngăn trở. Nhưng thân hình hắn bị quẳng xa mấy vạn trượng trên không trung, trong miệng tràn đầy máu, gương mặt xanh mét một mảnh. Mà những Thiên Tiên tu sĩ còn lại vẻ mặt đều chật vật, cự ly cách ngân sắc chiến xa khá gần, lập tức bị tấm lưới lớn trực tiếp bắt giữ.

Thiếu niên trên kim sắc chiến xa vẫn còn chưa trút giận, quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Huyền Nguyên Tử có tu vi yếu nhất.

Ban đầu Nhạc Vũ cảm thấy ngạc nhiên, tiếp theo khi xoay người nhìn thấy ánh mắt Huyền Nguyên Tử, mới chợt hiểu ra. Bên trong mắt hắn tràn đầy vẻ bi ai phẫn hận cùng kiên quyết, mà bên trong đan điền từng luồng ngũ hành linh lực dao động đang muốn kích phát.

Ngay sau đó thiếu niên vung tay lên, một thanh phi kiếm minh hoàng sắc phá không bay đi, hướng Huyền Nguyên Tử chém tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, kỳ thật giờ phút này đưa mắt nhìn Huyền Nguyên Tử bị thiếu niên này giết chết mới là lựa chọn tốt nhất. Bản thân Huyền Nguyên Tử đã có ý muốn chết, cũng là người duy nhất có thể chân chính biết được một ít thân phận lai lịch của hắn. Còn biết được Hàm Quang Tịnh Thiết đang ở trong tay hắn, nếu người này đã chết, mưu đồ lần này của hắn mới có thể bảo vệ hoàn toàn, không còn người nào có thể nhận ra được thân phận của hắn.

Bất quá hành vi thấy chết không cứu, Nhạc Vũ đúng thật vẫn không làm được, cũng không tới mức tàn nhẫn mượn đao giết người.

Nếu là người không quen, hắn cũng không cần do dự, nhưng Huyền Nguyên Tử lại được hắn xem như là bằng hữu.

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ tế ra Ngũ Nhạc Trầm Sơn Xích, đem phi kiếm minh hoàng sắc ngăn cản lại, lại dùng nguyên từ lực cuốn tới, hút nhiếp Huyền Nguyên Tử tới bên cạnh.

Kim kiếm cùng ngũ sắc ngọc xích giao kích, chỉ phát ra thanh âm nhẹ nhàng như đánh vào trong gỗ đá.

Khóe môi Nhạc Vũ tràn đầy máu, nhưng vẫn chống được một kích toàn lực kia. Tiếp theo vỗ vào sau lưng Huyền Nguyên Tử, đem linh khí pháp lực gần như muốn nứt toác bên trong đan điền toàn bộ đánh tan.

Mà khi Ngũ Nhạc Trầm Sơn Xích quay về trước người hắn, bảo quang trở nên ảm đạm. Thiếu niên trên kim sắc chiến xa cũng hừ lạnh một tiếng, đem kim sắc trường kiếm triệu hồi vào trong tay, nhìn Nhạc Vũ, trong mắt lóe ra sát khí, thanh âm hờ hững nói:

- Có thể ngăn trở một kiếm này của ta, thật là có chút bổn sự! Xem ra ngươi đã quyết định chủ ý, chuẩn bị bảo vệ hắn?

Mí mắt Nhạc Vũ thoáng hạ xuống, cũng không đáp lời. Chỉ đem Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang lặng lẽ tế lên, tùy thời có thể cởi bỏ tầng phong ấn của chính hắn. Trong nội tâm hắn lại đang suy nghĩ, rốt cục có mấy thành nắm chắc trước khi ba vị Thái Ất Chân Tiên chen tay, đem thiếu niên này oanh giết hoặc bắt sống.

Giờ phút này bởi vì trên người hắn có ngũ sắc quang ban bao phủ, tuy thực lực chưa hồi phục, muốn đào thoát nơi đây vẫn cực kỳ dễ dàng.

Trước tiên nắm giữ thời gian đại đạo, còn có pháp lực hùng hồn bên trong cơ thể, mặc dù có bị ba vị Thái Ất Chân Tiên liên thủ truy kích, cũng có tin tưởng chạy thoát.

Nếu tam vương tử này thật sự không chịu bỏ qua, Nhạc Vũ cũng không còn cách nào, tình nguyện bại lộ thân phận, bỏ lại di trân của Hồng Vân tổ sư, cũng phải làm nơi này long trời lở đất!


Mắt thấy ánh mắt Nhạc Vũ càng ngày càng nguy hiểm, trong mắt thiếu niên trên kim sắc chiến xa rõ ràng tăng thêm vài phần cố kỵ, tiếp đó liền thẹn quá hóa giận, trên mặt giống như chụp lên một tầng sương lạnh.

Cùng lúc kim sắc trường kiếm trong tay hắn lóe lên quang hoa mạnh mẽ gấp mười lần.

Ngay tại lúc này, trên bầu trời lắng xuống một đạo quang hà, hướng Nhạc Vũ cùng Huyền Nguyên Tử xoắn tới, đồng thời truyền ra một tiếng kinh ngạc:

- Đồ nhi dừng tay! Người này tu tập chính là Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, với chúng ta có chút tác dụng. Việc lần này chỉ sợ phải mượn sức hắn, giờ phút này còn chưa giết được…

Thân thể Nhạc Vũ chỉ thoáng chống cự, liền tùy ý cho đạo quang hồng quấn lấy, vài tia khí kình chui vào trong cơ thể hắn, nháy mắt liền bố trí cấm chế.

Đợi khi thần niệm kia rời khỏi cơ thể, lại bị Ngũ Sắc Thần Quang của hắn lập tức xuyên phá hơn phân nửa, chỉ để lại một tầng bên ngoài như che giấu.

Trong nội tâm hắn cũng âm thầm tò mò, cũng không biết lời nói của người kia, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp lại có được tác dụng gì? Nghe ý nghĩa trong lời nói, thật sự có quan hệ tới mưu đồ lần này của Trấn Lương quốc.

- Hắc! Quả nhiên Trấn Lương quốc kỳ thật cũng là khôi lỗi của đạo gia đại tông! Chỉ là thực lực mạnh mẽ, dù Ngọc Tiên tu sĩ gặp phải cũng tránh xa. Lại không biết ba người này rốt cục xuất phát từ thế lực phương nào?

Trong lòng Nhạc Vũ còn đang suy tư, thiếu niên đối diện nghe vậy cũng bất đắc dĩ thu hồi phi kiếm. Nhưng vẫn còn có chút không cam lòng, nhìn vào mắt Nhạc Vũ, thấy trong mắt thanh niên thanh tú kia bình tĩnh không chút gợn sóng, hoàn toàn không có một tia cảm xúc, lại không hề thấy được vẻ tuyệt vọng thống hận, cũng không có chút ý uể oải, vẫn bình thường, căn bản không hề xem hắn vào trong mắt. Không khỏi theo bản năng liền dấy lên một trận cuồng nộ, trực tiếp lấy ra trường tiên trong tay áo quất tới.

Cơ hồ mỗi một roi đều là nửa phần long lực, chỉ ngoại trừ không dám đánh chết Nhạc Vũ, nhưng cơ hồ toàn lực làm cho hắn phải bị thương tổn nặng nề.

Nhạc Vũ nhíu mày, để mặc trường tiên quất lên người, mặc dù nhìn thế roi mạnh mẽ kỳ thật bên ngoài cơ thể hắn hiện lên một tầng cương khí mỏng manh, chặt chẽ bảo vệ thân thể hắn. Đừng nói là nửa phần long lực, dù là tam long lực của Thiên Tiên tu sĩ cũng không thể phá vỡ tầng cương khí hộ thân kia, mà long lân dưới da thịt lại trực tiếp có thể chống đỡ thất phẩm tiên binh.

Ngoài ra còn có tia kình lực quỷ dị không ngừng cố gắng chui vào trong nội thể hắn, còn chưa chân chính xuyên vào đã bị Ngũ Sắc Thần Quang đánh tan biến.

Trong lòng Nhạc Vũ liền tức giận, nhưng không thèm quan tâm. Trấn Lương quốc tam vương tử này tính cách cực kỳ âm độc, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị tia kình lực quỷ dị giày vò đến chết.

Ở trong mắt của hắn đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, không làm gì được hắn. Hắn chỉ cố ý ngưng tụ từng vết dấu đỏ bên ngoài thân, phảng phất như bị vết roi quất trúng.

Thiếu niên hung ác nham hiểm kia ước chừng đánh ba mươi mấy roi mới chịu dừng tay. Nhìn thấy thần sắc trong mắt Nhạc Vũ không thay đổi, giống như không hề có chút cảm giác đau đớn, lại nhìn thấy không có nửa điểm diễn cảm, còn đầy vẻ chê cười khinh thường, trong lồng ngực thiếu niên càng thêm cuồng nộ, ngay lập tức tăng thêm kình khí, trực tiếp hướng ngay hai mắt Nhạc Vũ, khí mang tràn trề, sắc bén như cương châm!

Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, trong lồng ngực rốt cục dâng lên vài tia sát khí. Phía trước hắn vốn không quan tâm, người này đột nhiên bị mất đi đồng bọn sẽ giận dữ bi thống, dùng hắn trút giận thì cũng thôi, đây là chuyện nằm trong dự kiến. Mặc dù Nhạc Vũ tức giận nhưng cũng không nguyện vì vậy lại phá hư đại sự của mình.

Mà giờ khắc này, thiếu niên kia rõ ràng muốn hủy diệt hai mắt của hắn!

Tu sĩ đạt tới cảnh giới bất tử, tứ chi có thể tạo dựng lại, thậm chí tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan cũng có thể mượn linh dược tu bổ toàn bộ thân thể, nhưng phần nhục nhã này thật sự làm Nhạc Vũ không sao chịu đựng được.

Tận sâu trong mắt lộ ra tia lệ mang, Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, mình quả nhiên không phải hạng người có thể chịu nhục…

Vốn định trà trộn vào trong đám người này, nhưng nếu đã gặp phải tình hình như vậy, bỏ qua cũng thế!

Tay phải lật lại, một bạch sắc kiếm tiên liền xuất hiện trong tay hắn, cả thân thể cùng lực lượng đều tập trung một điểm, Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng đại pháp cùng Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh kiếm bỗng dưng thúc giục, mười hai thành pháp lực liền tập trung trên thân kiếm!

Một đạo canh kim kiếm khí nhảy lên không bắn ra, phảng phất muốn xé nứt trường không, ngay trong ánh mắt ngạc nhiên của thiếu niên, xẹt qua ngang trời, trực tiếp đem thân hình thiếu niên kể cả kim sắc chiến xa trực tiếp chém thành hai mảnh!