Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 810: Chiến Xa đại trận


Lôi Thiên bị tổn thương nặng, đã biết thần thông của mình thua kém một bậc, phỏng chừng không phải là đối thủ của Nhạc Vũ. Tuy trong mắt hắn ẩn chứa vẻ oán độc, nhưng không tiếp tục lên tiếng, nghe Hoàng Thao Tán Nhân cùng Thiên Thương Tán Nhân khuyên giải chốc lát, chỉ đành nhân cơ hội bước xuống đài.

Nhạc Vũ cũng không có ý kết giao với những người này, chỉ đứng riêng một mình, mở ra Chân Long Nhãn đem Vô Vọng Chân Thủy truyền lên trên mắt, gia tăng thị lực, dùng Vọng Khí Pháp xa xa quan sát động tĩnh phạm vi vài trăm vạn dặm xa xa.

Hắn mơ hồ cảm giác có vài đạo ánh mắt sắc bén từ xa xa nhìn lại. Trong đó có hai người chính là Hoàng Thao cùng Thiên Thương. Khóe mắt hắn nhìn thấy vẻ mặt hai người kia có chút ngượng ngùng câu nệ, hình như có ý thân cận nhưng lại không biết nên làm sao nói chuyện với hắn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Nhạc Vũ chỉ làm như không biết, đừng nói trước đó bọn hắn có ý định đoạt bảo, làm hắn tức giận, chỉ nói về thái độ vừa rồi hai người mượn tay Lôi Thiên thăm dò thực lực của chính mình, lần này còn hội tụ nhiều Thiên Tiên tu sĩ tại đây, lòng dạ đã là khó lường.

Hắn chờ thêm giây lát, bên trong Huyết Vân sơn mạch không hề có chút động tĩnh. Hơn mười Thiên Tiên vẻ mặt vẫn thản nhiên, không chút nóng nảy.

Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm kỳ quái, theo sau chợt nghĩ, liền hiểu ra, không khỏi cười khẽ, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi nan chưa được giải thích.

- Hay là hai người này lại muốn dùng thủ đoạn kia?

Huyền Nguyên Tử vốn đang nói chuyện với hai người Hoàng Thao, lúc này thấy vẻ mặt Nhạc Vũ thật quái dị, nghĩ lầm hắn có chút không kiên nhẫn, vội bay tới bên cạnh cười khổ nói:

- Hai vị đạo hữu Hoàng Thao cùng Thiên Thương hôm nay đã sớm an bài phân phối thỏa đáng. Hai mươi người một tổ, đều tuyển chọn một hướng bỏ chạy. Nhưng tán tu như chúng ta, xem trọng nhất chính là tính mạng, đều là người thông minh tuyệt đỉnh. Lúc này không ai dám dẫn đầu ra mặt…

Nhạc Vũ cười cười, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Vừa rồi hắn cũng đã suy đoán như thế. Đừng nói là những tán tu ẩn nhẫn rất giỏi, nếu đổi lại là chính bản thân hắn, gặp phải tình hình như thế hơn phân nửa chỉ hận người khác không lập tức xông pha lên phía trước, còn chính mình trộn lẫn trong vũng nước đục bắt cá. Làm sao có thể hi sinh chính mình ra mặt xung phong cho người khác?

Ngay sau đó sắc mặt Huyền Nguyên Tử chuyển thành xanh trắng, nói:

- Hai người họ đã sớm lộ ra tin tức, đem việc tụ họp của chúng ta thông tri cho người của Trấn Lương quốc. Phỏng chừng qua thêm một lát, bên kia sẽ có người đi tới…

Nhạc Vũ thoáng gật đầu, hai người này đúng là người thông minh. Thay vì dùng hết miệng lưỡi đi thuyết phục những người kia cùng nhau phá vây, chẳng thà trực tiếp dùng tuyệt lộ bức bách dẫn dắt người của Trấn Lương quốc, như vậy hơn vạn Linh Tiên tu sĩ đều buộc phải hỗ trợ bỏ trốn.

Lúc này nghi nan của hắn liền được giải quyết. Hắn thầm nghĩ Trấn Lương quốc đúng là cường thế, kỳ thật nếu có người ở bên trong tiếp ứng, lần này muốn đuổi bắt những tu sĩ Linh Tiên nhất định còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Cách làm việc của Hoàng Thao cùng Thiên Thương cũng tuyệt không có ý bán đứng phản bội, đông đảo tán tu nơi đây cũng không một người nào để lộ tin tức, cho tới giờ phút này mới làm Trấn Lương quốc hiểu được, có được vết xe đổ trước mắt, đã làm bọn họ hoàn toàn bỏ qua ý niệm nương nhờ. Chỉ phải chờ có kẻ nào ngu ngốc tiến lên làm ra hành động dẫn đầu.

Trấn Lương quốc chỉ muốn một lưới bắt hết những tu sĩ này, không bỏ sót một người, cũng đã chắc chắn không có một ai đủ sức thoát khỏi thiên la địa võng tại đây.


Ước chừng nửa khắc sau xa xa có từng cỗ bạch sắc khí mang bỗng nhiên bay tới, mênh mông đãng đãng cuốn tới.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, khí thế chiến đấu tuy dày đặc, nhưng khí thế sát lục huyết tinh bên trong lại không nhiều bao nhiêu.

Vừa đi tới phụ cận, quả nhiên hơn vạn thanh đồng chiến xa đem bốn phương tám hướng vây quanh kín mít, ngoài ra còn có mấy ngàn tiên tu đều ngự lên huyền binh pháp bảo dán chặt sau người.

Phảng phất giống như thiên la địa võng bao phủ cả bầu trời, thong dong chậm rãi, huy hoàng hiển hách. Giống như có một ngọn núi lớn đè ép xuống, khí thế bàng bạc lại cực kỳ hùng hồn, vô cùng tề chỉnh.

Nhìn thấy tòa đại trận bao phủ phạm vi trăm vặn dặm thành hình, ngay sau đó trong phạm vi mười vạn dặm tựa hồ như tổ ong bị người kinh động, vô số bảo quang từ các sơn động khắp các đỉnh núi bắn ra, hóa quang bay đi, cả bầu trời đêm yên tĩnh đều chợt sôi trào.

Đại đa số người đi lên tới thiên không, chỉ thấy giáp sĩ trên thanh đồng chiến xa liền ném ra cự võng, hợp lại cùng một chỗ, che phủ phạm vi mười vạn dặm, chỉ một lần chụp tới đã bắt được ít nhất hơn ngàn tu sĩ Linh Tiên!

Mặc cho những tiên tu kia đạo pháp mạnh mẽ như thế nào, thần thông lợi hại ra sao, nhưng sau khi rơi vào trong lưới liền không cách nào động đậy, miệng không thể nói chuyện.

Có người muốn xuyên qua khe hở giữa những thanh đồng chiến xa, nhưng không ngờ hai bên chiến xa đột nhiên mở ra, bên trong bắn ra một loạt mũi tên, ngay lập tức làm cho những tu sĩ Linh Tiên bay qua bị bắn rớt hơn phân nửa, còn lại đều bị những tiên tu Trấn Lương quốc đi theo phía sau bắt giữ toàn bộ.

Cũng có người cố gắng bỏ chạy từ dưới lòng đất, nhưng cũng bị bức bách quay về, hoặc đều bị bắt sống từ bên dưới.

Hồn thức của Nhạc Vũ mơ hồ có thể cảm giác, bên dưới lòng đất cũng có vài ngàn chiến xa vây quanh, chỉ là hình dáng bên ngoài thật khác xa, đem mặt đất bên dưới vây kín nhưng tường đồng vách sắt.

Cả quân trận phảng phất giống như máy móc tinh vi, chậm rãi thu gom về phía trước, chiến xa cùng cung nỏ phối hợp cơ hồ không có một Linh Tiên nào có thể trốn thoát.

Mặc dù có may mắn chạy ra, nhưng vẫn bị tiên tu bên ngoài bắt giữ.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt ngưng trọng, trong trí nhớ của ba đệ tử Hắc Đàm Tông, hắn từng thấy qua uy thế của thanh đồng chiến xa. Thật không ngờ Vạn Thừa chiến xa này tụ họp cùng một chỗ lại tạo ra uy thế tới như vậy.

Ngàn vạn người giống như một người, Vạn Thừa chiến xa lại giống như thành một khối. Giống như một món tiên bảo thật lớn, thanh uy hạo đãng.

Trong lòng hắn vốn không hề sợ hãi, nhưng hiện tại lại có thêm vài phần cẩn thận. Hắn muốn đào thoát thật dễ dàng, nhưng nếu muốn phá trận chỉ sợ không đủ lực lượng, rất khó thành công. Trừ phi đoàn Hỗn Nguyên Khí bên trong đan điền chịu trợ giúp hắn một tay.


Huyền Nguyên Tử nhìn thấy cảnh này, thần sắc tái nhợt, thân hình run rẩy lẩm bẩm nói:

- Như thế nào lợi hại như thế? Điều này làm sao có thể? Sớm biết như thế ta không nên gọi họ đến đây. Huyền Nguyên Tử này tuy không phải hạng người tốt lành, nhưng cũng không tới mức hại người như thế. Tuyệt không đến nỗi vì tâm tư của chính mình lại đi hại tính mạng người khác! Bây giờ làm thế nào mới được?

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng không đi khuyên nhủ hắn. Hai người kia muốn lừa dối hơn vạn tu sĩ trợ giúp bọn hắn thoát thân, làm sao chịu đem lời thật nói ra?

Thậm chí nếu không phải xem hắn có chút bổn sự, lại có giao hảo với mình, có lẽ Huyền Nguyên Tử cũng đã bị rơi vào tình trạng bị ném bỏ như những người khác.

Linh Tiên tu sĩ trên bầu trời chỉ trong nháy mắt đã thiếu khuyết đi một phần mười. Nhưng bên trong cũng có chút người tài ba, hoặc có được đại thần thông phòng thân, không thì cũng có được kỳ bảo, đã có hơn mười thanh đồng chiến xa lục tục bị đánh nát, theo những khoảng trống vỡ tan kia, lập tức liền có vô số tán tu Linh Tiên chen chúc bỏ chạy.

Đại quân Trấn Lương quốc cùng tiên tu tuy chạy theo chặn đường, rốt cục vẫn có hơn trăm người chạy thoát ra ngoài, chạy tán ra khắp bốn phương tám hướng. Nhưng chỉ chạy xa hơn một chút liền xuất hiện hơn bốn mươi ngân sắc chiến xa giáng xuống, xích hồng phi mã vẫy mạnh hai cánh, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bắt lại hơn mười tán tu đang bỏ chạy.

Nhạc Vũ thoáng cau mày, âm thầm chú ý. Những ngân sắc chiến xa kia tựa hồ chỉ có tốc độ nhanh hơn thanh đồng chiến xa mà thôi, nhưng Nhạc Vũ có thể nhìn thấu vạn vật, cơ hồ theo bản năng liền biết được chiến lực những ngân sắc chiến xa kia vượt xa thanh đồng chiến xa.

- Là cơ quan thuật? Không đúng, thế gian này làm sao có được cơ quan thuật đạt tới trình độ như vậy! Nhất định còn trộn lẫn thứ gì khác. Đặc biệt chiếc võng bắt giữ mấy ngàn tán tu kia, phảng phất giống như bảo vật công đức được ghi chép bên trong đạo điển…

Vừa quay đầu, Nhạc Vũ liền nhìn thấy vẻ mặt Huyền Nguyên Tử ngây ra, ánh mắt hốt hoảng tràn đầy vẻ hối hận. Hắn không khỏi khẽ cau mày, giờ phút này tuy không biết bên Trấn Lương quốc ngoại trừ có bốn mươi cỗ ngân sắc chiến xa còn có những lá bài tẩy nào khác hay không, nhưng chỉ nhìn vào sắc mặt hưng phấn của hơn mười tu sĩ Thiên Tiên, hắn liền biết thời cơ phá vây đã tới.

Trong lòng hắn không đành lòng, lên tiếng khuyên nhủ:

- Đạo hữu cần gì phải như vậy? Xem uy thế của Trấn Lương quốc hôm nay, cho dù không có hành động lừa dối của hai người kia, hơn vạn tu sĩ Linh Tiên sớm hay muộn cũng sẽ bị họ bắt giữ, hiện giờ hợp lực liều mạng một phen may ra còn có cơ hội, nếu không hợp lại thì hoàn toàn không còn cơ hội nào. Vả lại hiện giờ phần lớn đều chưa mất tính mạng, ngày sau chưa chắc không còn cơ hội thoát thân. Tu sĩ chúng ta nặng nhất chính là bản tâm. Chỉ cần làm việc không thẹn với lương tâm là được, đạo hữu vốn không có ý muốn hại người…

Huyền Nguyên Tử nghe vậy miễn cưỡng cười, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn gắng gượng hồi phục lại, bắt đầu bắt tay chuẩn bị pháp bảo linh phù dùng để phá vây.

Nhạc Vũ nhìn về phía trước, ngân sắc chiến xa đã đem hơn trăm tán tu bỏ chạy hoàn toàn bắt giữ, nhưng hơn mười chỗ hổng bị phá vỡ đã càng lúc càng lớn. Lại có thêm mấy chục chiến xa bị mạnh mẽ nổ nát, càng nhiều tu sĩ từ trong lao ra.

Nhưng ngay sau đó xa xa có từng tòa tòa ngọn núi lớn đột ngột dựng lên khỏi mặt đất, đem những tán tu kia toàn bộ chặn đường.

Nhạc Vũ nhìn thấy thật rõ ràng, đó là bốn mươi đại khôi lỗi cao tới mấy vạn trượng, hai tay duỗi theo thân thể dài hơn mười vạn trượng, bàn tay đủ che phủ trên bầu trời, bên trên còn điêu khắc vô số pháp trận phù lục, vung tay lên lập tức dẫn dắt vô số cuồng phong lôi đình, đem mảnh không gian nơi đây chặt chẽ bao phủ, một giọt nước cũng không thể xuyên qua.

Nơi ngực bụng cùng đầu của đại khôi lỗi đều mở ra cánh cửa quan sát, mỗi một đại khôi lỗi đều có mấy ngàn giáp sĩ dùng cung nỏ xen lẫn mười cung nỏ lớn tới mức có thể so sánh Tru Tiên Nỗ, đằng đằng sát khí.

- Đây là Trấn Quốc Kim Khôi trong trí nhớ của ba người kia sao?

Hai mắt Nhạc Vũ mở to, long huyết bên trong cơ thể lại tăng thêm một tầng, Chân Long Nhãn càng sáng rực rõ ràng.

Bên trên chiến xa vũ khí đều có dấu vết của cơ quan, nhưng phảng phất giống như bảo vật công đức. Nhưng Trấn Quốc Kim Khôi lại chân chân chính chính là cơ quan khôi lỗi chế tạo! Thật sự khí thế ngập trời, khổng lồ tới mức làm người khác líu lưỡi!

Tuy trong trí nhớ của đệ tử Hắc Đàm Tông có nhắc về Trấn Quốc Kim Khôi, nhưng bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

Mà Nhạc Vũ đối với Cơ Quan Khôi Lỗi Thuật luôn cảm thấy rất hứng thú, lúc này càng cần cẩn thận quan sát một phen.