- Hắc Diệu Lệ Hỏa?
Nhìn thấy hỏa diễm kia, Nhạc Vũ cũng có chút hiểu biết, vì sao có rất nhiều tu sĩ lại kiêng kỵ người này như vậy.
Thứ nhất hắn có tu vi Tiên Thiên, thứ hai là vì Hắc Diệu Lệ Hỏa. Có hỏa diễm này phòng thân, căn bản không sợ bị vây công.
Lại nhìn khí độ của người này, những tiên tu tầm thường cũng không thể so sánh.
Tiếp theo hắn lại ngắm nhìn Hàm Quang Tịnh Thiết, thoáng cau mày. Nếu nơi này không còn người khác, như vậy sẽ dễ dàng làm việc hơn, nhưng giờ phút này đang ở trước mắt bao người, muốn mua xuống vật kia nhất định sẽ gây ra nổi bật.
Huyền Nguyên Tử cũng đi tới bên cạnh hắn, tiếp theo thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, vật này nếu đặt ở nơi khu vực tu chân nổi danh, nhất định là vạn kim khó cầu, cơ hồ không kém hơn tiên thiên linh bảo bao nhiêu. Ở lại nơi này đúng là mai một. Hắn muốn đổi tiên bảo trên thất phẩm hộ thân, nhưng những tán tu Linh Tiên mới bước vào Hồng Hoang Giới như chúng ta, lại làm sao có được tiên bảo cấp bậc như thế? Cho dù có, hiện giờ cũng không thể bán cho người khác…
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, lời nói của Huyền Nguyên Tử thật ra vô cùng thành thật. Hiện giờ đang phải đối phó với việc người của Trấn Lương quốc vây bắt, có thêm một phần chiến lực là tăng thêm một phần hi vọng. Trên người có bao nhiêu linh trân nhưng nếu không thể trốn thoát cũng chỉ là vô dụng mà thôi, chỉ sẽ tiện nghi cho người khác.
Người này ước chừng cũng có tâm lý như vậy mới tính toán đem vật này bán ra, nếu không linh vật như vậy ngày sau chỉ cần tế luyện một chút cũng không cần gia nhập thêm thứ gì là có thể chế luyện được tiên binh trên ngũ phẩm.
Ngay sau đó Nhạc Vũ cũng kiểm kê vật trong tay mình hiện giờ. Huyền binh bảo vật dưới tiên phẩm trước khi hắn độ kiếp phần lớn đã toàn bộ ban thưởng xuống dưới, chỉ để lại một ít tinh phẩm, cùng những vật từng dùng qua trước đây lưu lại làm kỷ niệm.
Mà phía trên tiên phẩm, ở Quảng Lăng sơn bảo tồn nhiều hơn cũng chỉ là vô dụng. Năm sáu chục văn kiện, có thêm Thập Ngự Phục Ma kiếm trận cùng một bộ Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận đơn giản hóa, đã đầy đủ trấn áp một giới, vì vậy trong tay hắn còn bảo tồn rất nhiều.
Thiên Li Tông lưu lại cấm chế kiếm trận tại Hoàng Hôn Giới, thu hoạch sau khi tru diệt Xích Minh Thiên Tôn, lại thêm số lượng đoạt được bên trong Quy Khư Cung.
Giờ phút này những loại tiên binh cất giấu bên trong Diễn Thiên Châu đã tăng lên tới mấy trăm, vừa lúc còn có thêm một bộ Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận mạnh mẽ.
Nhưng thích hợp đổi lấy Hàm Quang Tịnh Thiết, có đủ năng lực khiến cho hắc y thanh niên này để mắt cũng không nhiều lắm.
Suy nghĩ chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền có chủ ý. Hắn đột nhiên xoay người, rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của Huyền Nguyên Tử, bay tới một nơi xa xa không người, thân hình vừa nhoáng lên đã thay đổi một tướng mạo khác.
Lúc hắn quay trở về, chỉ thấy Huyền Nguyên Tử chăm chú nhìn sang, trong mắt lộ ra một tia dị sắc.
Trong lòng Nhạc Vũ chợt suy đoán, liền biết được chỉ sợ người này đã phát hiện ra thân phận chân chính của mình. Hắn không khỏi âm thầm cười khổ, trong thế giới hồng hoang đúng là có điểm này không được tốt, kỳ công diệu pháp ùn ùn, thần thông linh trân cũng đủ loại diệu dụng.
Hôm nay thận khí bên trong Huyễn Linh Châu, dù dùng Chướng Nhãn Pháp thượng giai cũng khó thể hoàn toàn bảo toàn. Nói không chừng cũng sẽ bị những người khác xuyên thấu, cũng giống như lúc này.
Tuy là thầm giật mình, cũng không biết Huyền Nguyên Tử có biết được tướng mạo chân chính của mình hay không, trong lòng Nhạc Vũ cũng chưa từng chân chính để ý tới. Hắn vừa trừng mắt nhìn người này, đã lập tức bước đi tới trước người hắc y thanh niên.
Ngay trong lúc ánh mắt mọi người đều nhìn qua, tay phải Nhạc Vũ chợt lật ra, liền hiện ra một vật. Chính là một kim hồng nhị sắc phi toa giao nhau, ánh mắt sâu xa nói:
- Không biết vật này có hợp tâm ý của ngươi hay không?
Người của Trấn Lương quốc nếu có thể làm cho những tán tu Linh Tiên phải sợ hãi như vậy, nghĩ đến những người này cũng không có đủ lực lượng để đối kháng. Phi toa này hắn lấy được bên trong Quy Khư Cung, tuy không phải là tiên bảo gì mạnh mẽ, nhưng phẩm cấp lại là lục phẩm, hơn nữa tốc độ phi độn nhanh kinh người.
Đồng tử hắc y thanh niên quả nhiên co rụt lại, có chút động dung, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại liếc mắt nhìn, chỉ lắc đầu nói:
- Vật này có thể đổi, nhưng giá trị vẫn còn kém một chút…
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, biết được chỉ cần mình kéo dài thêm hai ngày phỏng chừng là có thể mài đi toàn bộ những ý niệm của người này, khi đó ngoại trừ cùng hắn trao đổi, sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Bất quá giờ phút này chính hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian. Tiên bảo này tuy phẩm cấp khá thấp, nhưng có thể đưa cho mấy người Nhiễm Lực sử dụng. Mà những tiên binh khác hắn lại không muốn đem đổi ra.
Chỉ thoáng chút suy tư, Nhạc Vũ liền lấy ra hai mảnh tiên chi màu tím nhỏ như ngón út đặt trước người hắc y thanh niên, mở miệng nói:
- Vậy thêm hai loại linh dược này, nếu đạo hữu muốn đòi nhiều hơn, ta cũng đành chịu…
Hắc y thanh niên thoáng do dự chần chờ, liếc mắt nhìn Nhạc Vũ, cuối cùng cắn răng thu hồi tiên chi cùng phi toa.
Thần sắc Nhạc Vũ hòa hoãn, đem Hàm Quang Tịnh Thiết thu vào trong giới chỉ của mình.
Sau đó hắn cũng không lựa chọn lưu lại, chỉ hướng Huyền Nguyên Tử như ý bảo, nhẹ nhàng gật đầu liền bay lên không.
Sử dụng Súc Địa Pháp, chỉ chớp mắt đã đi ra mấy vạn trượng. Mà khi hắn vừa rời khỏi khu thị lâm thời, liền cảm giác ở phía sau có mấy chục cỗ khí tức xa xa theo tới.
Hắn chợt nhíu mày, càng tăng nhanh tốc độ, trực tiếp đem những người phía sau mạnh mẽ bỏ rơi, sở dĩ phải thay đổi tướng mạo chính là vì thế.
Vô luận là hắn tùy tay xuất ra kiện phi toa cùng hai mảnh linh chi kia, hay Hàm Quang Tịnh Thiết đều là những bảo vật đủ làm người ta nảy sinh lòng tham cướp đoạt.
Kỳ thật theo tâm ý của hắn cũng không nhất định cần phải che giấu như vậy. Chỉ cần phát ra uy áp thần hồn liền đủ làm những người kia biết khó mà lui. Nhưng ngũ sắc quang ban trên người hắn khiến cho pháp lực của hắn có thể sử dụng suy yếu tới mức tận cùng, bộc lộ thần hồn cũng cực kỳ khó khăn, chẳng khác gì như một nhà giam.
Vừa rồi hắn trấn trụ yêu tu tên Chư Hổ, cũng nhờ vào chính lực lượng nhục thể viễn siêu siêu giai thần thú, đối phó một người còn có thể, nếu quá nhiều người cũng không thể nào sử dụng.
Mặc dù giờ phút này pháp lực trong cơ thể hắn bị trói buộc hơn phân nửa, nhưng lý giải về thời gian cùng không gian ngay cả Ngọc Tiên tu sĩ còn chưa thể so sánh, còn nắm giữa mấy ngàn đại đạo pháp tắt, thiên địa chí lý.
Dùng Súc Địa Pháp thoát khỏi đại bộ phận những người truy tung phía sau, còn lại một bộ phận tựa hồ cũng biết được Nhạc Vũ cũng không dễ chọc, đều lần lượt thối lui.
Nhạc Vũ hạ xuống một khe núi cách xa ngoài mấy vạn dặm, linh mạch nơi này chỉ thuộc dạng siêu phẩm, nhưng cũng giống như tòa núi vô danh cùng thiên hồ vô danh, không bị lực lượng huyết ô lây nhiễm.
Nhạc Vũ ném ra một bộ Hồng Ngọc Mộc Hồn Kỳ, bố trí Chướng Nhãn Trận. Sau đó lập tức lấy ra Hi Hoàng Tàn Kính cầm trong tay.
Hai thấu kính một lớn một nhỏ khi còn nằm trong tu di không gian của hắn đã tự phát dung nhập vào nhau, khiến tàn kính lại tăng lớn thêm một vòng.
Nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được có một tia vết rạn, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên vẻ tiếc nuối, quả nhiên tiên thiên linh bảo bậc này không phải dễ dàng chữa trị đơn giản như thế.
Vật này chỉ là tạm thời dung hợp, nếu gặp phải đòn công kích nghiêm trọng một chút, sẽ bị đánh tan xơ xác.
- Thật không biết Hi Hoàng năm đó vì sao đã mang theo chí bảo bên mình còn bị người đánh đến mức bảo vật tan nát? Lưu lạc trong tay người khác mà cũng không đi quản, hay là cũng giống như Tam Sinh Thạch, dùng vật này để bố cục?
Những đại năng thời thượng cổ rốt cục lại có tính toán gì, Nhạc Vũ cũng không hứng thú đi tìm hiểu. Sau Hi Hoàng Tàn Kính hắn lại chú ý tới tàn chương của Tử Khuyết Thiên Chương.
Vật này hắn ở Thiên Nguyên Giới cùng Hoàng Hôn Giới tìm tòi thật lâu, cũng chưa từng tìm thấy. Không ngờ mới vào tiên giới chưa lâu, đã lấy tới tay được một tờ, tính ra đây đã là trang thứ sáu.
Đem những tàn chương hợp cùng một chỗ, chỉ thấy vật này lóe ra một trận kim sắc quang mang, tiếp theo lôi điện nhè nhẹ tán ra. Cũng không đánh ra xa, mà trực tiếp ngăn cản một vài pháp tắc của thế giới này, cùng toàn bộ thế giới liên tiếp thành một khối.
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, dung hợp năm chương Tử Khuyết Thiên Chương kia vô cùng đơn giản, chỉ cần hợp lại một chỗ, nhưng dị tượng giống như trước mắt trước đây cũng chưa từng có. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiếp tục mở ra trang sách, chỉ thấy chữ triện bên trong lại có biến hóa. Xem kỹ lại những chữ viết kia phảng phất như dòng suối, đang không ngừng chảy xuôi trong ý thức của hắn.
Không chút tự giác, liền đem ý thức thần hồn của người khác dẫn dắt vào một loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu, trong lúc hoảng hốt tựa hồ như đã minh bạch được một ít đạo lý.
Thật lâu sau Nhạc Vũ sợ hãi giật mình tỉnh lại. Nhìn tàn chương trong tay, ánh mắt của hắn không khỏi lộ ra nhè nhẹ dị sắc.
Tác dụng của vật này tuyệt không chỉ ghi chép đại đạo pháp tắc lúc thiên địa sơ khai.
Chữ triện này ngoại trừ dùng linh trận phù triện ra, còn có tác dụng giúp người nhập định ngộ đạo, có thể nói vô cùng diệu dụng.
- Đây là khả năng mới sau sáu trang. Ngày sau nếu thu thập được càng nhiều, công dụng tuyệt không chỉ là như thế. Tử Khuyết Thiên Chương thần kỳ như vậy, lợi hại của tạo hóa ngọc điệp liền có thể nghĩ. Đáng tiếc vật kia từ sau khi thiên địa sơ khai đã không còn người gặp qua…
Nhạc Vũ vận khởi Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười hai hướng quyển sách màu vàng nhẹ nhàng vỗ tới, liền phá khai cấm chế.
Hiện giờ bản thân hắn xưa đâu bằng nay, đại thần thông này tuy chỉ có tầng mười hai, nhưng so với lúc trước khi mượn lực lượng của Long Tước Phiến sử dụng còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Tử Khuyết Thiên Chương tuy tăng lên tới sáu trang, nhưng không có nửa điểm gây khó khăn nào cho hắn, kim sắc quang hoa bên ngoài chỉ vẩy tới liền bị phá vỡ.
Đợi đến khi Nhạc Vũ đem tay phải ấn lên trên quyển sách, ngay lập tức liền tiến vào bên trong ảo cảnh, hồng hoang sơ khai, mênh mông bát ngát.
Mà lúc này so với lúc trước cảnh tượng càng chân thật hơn vô số lần. Trong lúc mơ hồ phảng phất như cảm giác tiến vào tận sâu trong bổn nguyên hồng hoang.
Vô số thiên địa đại đạo đan vào cùng một khối, rót vào bên trong đại não của hắn, ngay khi Nhạc Vũ chỉ hận không lập tức trầm mê vào bên trong thì chợt giật mình bừng tỉnh, chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt băng sương vô tình ở bên trong ảo cảnh đang hướng thần hồn của hắn nhìn chăm chú tới.
Một cỗ băng hàn cực độ chỉ một thoáng quét qua tâm linh ý niệm của hắn, cơ hồ buốt giá, ngay khi tầm mắt kia khó khăn tiến tới gần thân thể hắn, nhưng trước mắt lại sáng lên một mảnh huyết sắc, đem ánh mắt kia chặt chẽ ngăn trở lại.
Ngay sau đó giằng co chỉ chốc lát, cũng giống như đã trải qua vô số thời đại, ánh mắt kia rốt cục thối lui, huyết sắc trước mắt cũng dần dần biến mất vô tung.