Nếu không phải loạn lưu không gian vẫn không ngừng chấn động như trước, Nhạc Vũ cơ hồ cho rằng âm dương ngư đồ án, tính cả vòng ánh sáng Thất Thải căn bản chưa từng đến qua nơi này.
- Là người phương nào?
Nhạc Vũ nắm chặt song quyền, móng tay bấm vào da thịt, cảm giác kinh hãi không thôi. Khí thế hai thứ linh vật này ngập trời, tuyệt không phải là thủ đoạn của tiên nhân tầm thường. Bản thân hắn chỉ sợ không chịu nổi một kích của chiếc vòng thất thải kia.
Hắn càng không rõ ràng phải chăng hai vật này vì mình mà đến.
Hắn biết mảnh vỡ Hồng Hoang có tới mấy trăm vạn nhưng cũng không biết số lượng chính xác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Xung quanh nơi này hắn có thể cảm ứng được mấy vị Linh tiên và Thiên tiên tu sĩ đang chuyển động tới bản giới Hồng Hoang.
Bất quá Nhạc Vũ ẩn ước cảm giác biến cố vừa rồi nhất định là vì mình mà xảy ra!
Chủ nhân hai đồ vật này cũng không biết là địch là bạn?
Âm dương ngư đồ kia dù không chứa sát ý, chưa chắc là địch. Vòng hào quang phía sau chưa chắc là địch.
- Chẳng lẽ là Thái Cực Đồ và Thất Bảo Diệu Thụ?
Nhạc Vũ suy đoán rồi cười thầm, việc này chính hắn cũng không tin.
Hắn thuận theo lực kéo, xuyên qua rất nhanh trong thông đạo.
Những tiên linh khí cùng các loại vật chất kỳ dị tích lũy trong cơ thể hắn rất sâu đậm. Tuy là chỗ tốt không ít, Nhạc Vũ đoán chừng bản thân sau khi hoàn toàn tiêu hóa sẽ đủ trùng kích đến tầng Ngũ Sắc Thần Quang tiếp theo, thậm chí lên đến cảnh giới Thiên Tiên.
Bất quá trong ngắn hạn chắc sẽ có ảnh hưởng đến pháp lực thân thể của hắn.
Nhạc Vũ trầm lại, cũng không dám tùy tiện đẩy nhanh tốc độ bay, ngược lại thu liễm khí cơ.
Hắn phát hiện những vật này nếu như khí huyết pháp lực càng tràn đầy thì bị hấp dẫn đến càng nhiều.
Đối với kiện linh bảo phá không bay đến, hắn lại càng dè chừng, cơ hồ đã vận dụng tất cả lực tính toán, bao gồm cả Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn nhưng vẫn bị che lấp thiên cơ.
Xuyên qua thông đạo không biết bao lâu, trước mắt Nhạc Vũ chợt sáng rỡ, phảng phất trượt vào trong bình chướng nào đó, tầm mắt chợt mở rộng, nhìn lại thấy toàn thân đã lọt vào một sơn mạch.
Mặt đất ở đây có màu huyết hồng, xa xa có thể thấy được từng ngọn núi lửa đang phun trào, trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh.
- Đây là nơi nào?
Nhạc Vũ sững lại, liếc nhìn bốn phía, cảm giác linh lực thiên địa chung quanh gần như khô kiệt.
Điều duy nhất có thể chứng nhận nơi đây chính là bản giới hồng hoang.
Trong một sát na, từng đạo lôi quang thanh sắc lập lòe trên cao, dường như hưởng ứng Nhạc Vũ đến đây nên nổ tung vang vọng.
Chân trời cũng giáng xuống vạn điểm hào quang, bao phủ sang bên này như một đạo cầu vồng.
Cùng một thời gian, tại một vực sâu trong Địa Tiên giới.
Một nữ tử có khí chất ổn trọng, bảo tướng trang nghiêm đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở hai mắt lộ ra vẻ chờ mong.
- Ngày phi thăng đã khiến trời có biểu hiện khác lạ, kinh động tu sĩ đại năng Tam Giới đại năng tu sĩ. Lại còn không biết thu liễm, muốn tìm chết sao? Mà thôi, cũng không trách được ngươi.
Nhẹ giọng thở dài, trong tay áo nàng hiện lên một chiếc ngọc khuê màu vàng nhạt bay thẳng về phía xa.
Ngay sau đó, nữ tử khẽ nhếch miệng.
- Thân thể linh tiên đã có hồn ấn ngọc tiên. Trong tam giới lúc này đứng đầu là ngươi. Cũng không biết có thể Dĩ Lực Chứng Đạo, thành tựu Hỗn Nguyên như ngươi mong muôn? Chư thần Hồng Hoang vẫn lạc dẫn đến âm dương mất cân bằng. Hiện giờ đã lộ ra khí tượng thiên hạ đại loạn, sát kiếp nổi lên, không biết khi đó ngươi có thể dao động thiên cơ như ta mong muốn hay không?
Nàng thì thào tự hỏi rồi nhìn lên không trung.
Phía dưới vực sâu chính là Địa phủ, tổng cộng mười tám tầng địa ngục, tầng tầng lớp lớp, tạo nên lục đạo luân hồi.
Trong đó có một con sông máu cực lớn chảy xuyên qua, mùi huyết tinh bay lên nồng nặc quyện tới vô số sinh hồn khiến nữ nhân bất giác nhíu mày.
Cơ hồ ngay sau đó một khắc, phía trên Tam Thập Tam Thiên có một vị lão giả toàn thân mặc đồ trắng, tay cầm phất trần nhìn quang hoa màu đỏ tía trên không trung.
- Vùng đất cực tây phía nam có dị tượng! Hồng mang chủ về khí sát phát, tử khí lại chứng nhận số mệnh hắn cực quý! Đây là dấu hiệu gì? Chẳng lẽ là báo nhân hoàng di vị? Sát kiếp thiên địa dẫn khởi? Nhưng hiện giờ nhân hoàng thế gian vừa sơ định, là lúc chư phương an khang. Sát kiếp không tắt, cũng chỉ bởi Xiển Tiệt hai giáo tranh chấp.
Lão giả nghi hoặc khó hiểu rồi một tia kim quang hiện lên hai con ngươi nhìn về khí mang phía xa.
Dưới Diệu Pháp Đại La Thiên có ba mươi hai ngàn thế giới phân ra tứ phương, lại có Vô Địch Tiên Yêu Phật Đà, lúc này cũng không ngăn được một điểm kim quang trong ánh mắt lão giả xuyên qua Cửu U xuống dưới.
Nhưng vào lúc ánh mắt chiếu về phương tây thì hỏa diễm đầy trời trong mắt lại biến mất vô tung vô ảnh.
Lão giả chau mày, suy tính lại nhưng vẫn không có sở đắc, ngẫm nghĩ một lát rồi không chút do dự đi vào bên trong một thành trì cực lớn.
Trên cửa thành cực lớn có một tấm biển kim sắc, bên trên ghi mấy chữ triện "Hạo Yêu thông minh cung"!
Vào lúc hào quang chiếu xuống thì Nhạc Vũ đã biết không ổn, vội vàng đem khí tức bản thân thu liễm đến cực hạn.
Tiếp đó hắn lại đem một tầng thần thông Tiên Thiên ngũ sắc bao phủ quanh người, chuyển hóa ngăn cách tất cả linh lực thiên địa.
Quả nhiên khi ngàn vạn vầng sáng chiếu rọi trên không trung thì ngay cả biển mây và lôi quang thanh sắc trên không trung cũng dừng lại một chút.
Nhạc Vũ không hề cảm thấy vui mừng, hiện giờ hắn không thể nghĩ xem bản thân có thủ đoạn nào có thể xua đi dị triệu trên bầu trời, chỉ có thể khẽ cau mày hồi tưởng các loại sở học nhưng phần lớn đều không thể nào dùng đến.
Tiếp đó lại thấy một chiếc ngọc khuê từ phương xa bay tới, cuộn một vòng liền xua hết dị triệu rồi nó cũng biến mất.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, mơ hồ hiểu được người phương nào giúp hắn một tay, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Tuy hắn muốn tận lực bỏ đi quan hệ với Hậu Thổ nhưng thiếu nợ nhân tình lại càng ngày càng lớn.
Vầng hào quang kia đã mất đi nhưng hắn cũng không dám ở lại đây lâu. Hàng rào không gian ở đây vô cùng kiên cố, cho dù hắn có được thực lực Ngọc tiên cũng không cách nào tùy ý đánh xuyên qua, chỉ có thể dùng phép súc địa nhanh chóng rời đi.
Bất quá vừa mới cất bước, Nhạc Vũ lại lạnh toát. Ở Thiên Nguyên giới và Hoàng hôn giới thì chỉ cần hắn dùng phép súc địa bước một bước đã qua vạn dặm, từ Bắc Hoang đến Nam hải chỉ cần mấy canh giờ mà thôi.
Lúc này hắn đã thành tựu Linh tiên, pháp lực thần thông đều tăng mấy lần nhưng thần thông súc địa lại giảm trên diện rộng.
Một bước súc địa hiện giờ qua được ngàn dặm đã cảm giác khó khăn, pháp lực trong cơ thể tiêu hao không ít.
Nhạc Vũ thầm líu lưỡi, lập tức quyết đoán cắn mạnh đầu lưỡi phun ra một luồng tinh huyết, cả người hóa thành một đoàn độn quang, trong khoảnh khắc đã vượt qua mấy vạn dặm đến khi pháp lực trong cơ thể tiêu hao toàn bộ mới dừng lại.
Sau đó hắn tìm được một nơi linh lực không yếu không mạnh rồi tiềm nhập lòng đất, dùng Hỗn Nguyên châu thu liễm khí tức toàn thân.
Lúc ở trong thông đạo không gian, thân thể hắn đã hấp thu rất nhiều nguyên lực tiên giới, tuy ảnh hưởng đến hắn rất nhiều, ví dụ như kinh mạch cản trở, có chút ngưng ngại, pháp lực vận chuyển không tự nhiên…
Nhưng hiện giờ lại có được không ít chỗ tốt, vận công chuyển hóa chỉ trong chốc lát đã bổ toàn toàn bộ tinh huyết nguyên lực vừa mất đi khi viễn độn, cả người sau khi hồi phục đã có sắc mắt hồng nhuận.
Nhạc Vũ vẫn không dám vọng động, ngược lại càng dè chừng đem Hỗn Nguyên châu cùng Ngũ Sắc Thần Quang bao quanh thân.
Trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm giác được vô số hồn niệm mạnh mẽ càn quét qua lại chung quanh, dù là chỗ cực nhỏ bé cũng không bỏ sót. Có vài đạo khí tức cường hoành đến mức hắn không dám có ý niệm phản kháng.
Tĩnh tọa hồi lâu, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi, lại không có chuyện gì làm nên dứt khoát phân ra một đạo tâm thần tiêu hóa thể ngộ đại đạo thiên địa trong chỗ sâu bản nguyên.
Xuân đi đông đến, cũng không biết qua bao lâu thì hắn tỉnh lại. Chỗ dị thường trong thiên địa đã biến mất triệt để, tất cả thần niệm mạnh mẽ cũng không còn thấy bóng dáng.
- Đã qua thời gian ba năm.
Thầm tra xét lại thời gian, trong lòng Nhạc Vũ phát sầu muộn. Hắn chưa từng ngờ tới tình hình này, vừa mới phi thăng liền bị bức bách như chim quy chui vào lòng đất, e là bản thân là người đầu tiên.
Quán chú toàn bộ tinh thần cảm ứng chung quanh một phen, xác thức không còn ai tra xét, Nhạc Vũ mới chui ra khỏi lòng đất. Hắn vẫn không dám khinh thường dùng ngũ sắc quang hoa và vòng xoáy đen bao phủ khí tức rồi hóa thành một đạo độn quang bay về phía đông.
Qua hơn mười ngày, khi viễn độn ra hơn mấy ngàn vạn dặm thì trên mặt Nhạc Vũ mới thoáng hiện vẻ nhẹ nhõm.
- Nghe nói Đại La Kim Tiên chỉ cần một tia thần niệm là có thể hiểu rõ mọi thứ trong vòng trăm vạn dặm. Bất quá nhân vật như vậy chắc cũng không phí quá nhiều tinh lực chú ý đến đây.