Trong tĩnh thất phạm vi chưa đủ trăm trượng có tổng cộng hai mươi lăm viên yêu đan cấp Thiên Tiên thuộc Ngũ Hành tinh khiết phân bố theo năm phương. Chung quanh là dày đặc ấn kí phù văn dùng tinh huyết yêu tu vẽ nên một linh trận huyết sắc.
Trôi nổi giữa trung ương linh trận chính là một con Bạch Trạch độc giác toàn thân óng ánh.
Nhạc Vũ đứng bên cạnh đang khắc thành phù văn cuối cùng, đem tiên khí nồng đậm trong Thính Vân Thiên Cung dẫn vào trong tĩnh thất, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Chuyện lần này đối với hắn tuy không lo lắng đến tính mạng, cùng lắm thì phi thăng đến địa tiên giới mấy chục năm mà thôi, nhưng đối với Quảng Lăng tông mà nói nếu thất bại sẽ tai hoạ ngập đầu nên hắn không dám có nửa điểm khinh thường chủ quan.
Cẩn thận kiểm tra mấy lần đến khi xác định không có sai lầm, Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi rồi hai tay bắt đầu kết ấn thôi động pháp lực toàn thân.
Bên trong linh trận sáng lên từng đợt linh quang. Hai mươi lăm viên yêu đan cấp Thiên Tiên lúc này cũng như vòng xoáy hấp thu lấy toàn bộ linh lực Ngũ Hành trong tĩnh thất. Bạch Trạch độc giác cũng dần dần tràn phát lông nhọn, phóng xuất ngàn sợi dây màu khiến trong tĩnh thất tràn ngập ngũ quang thập sắc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Sau một khắc, từ thân thể Nhạc Vũ cũng dần dần bắn ra sóng linh lực cực đại, pháp lực đạt tới 99 vạn thạch lực cơ hồ dẫn khai toàn bộ khiến vô số linh lực hỏa hệ hội tụ về tĩnh thất.
- Nguyên lai lần này mình độ hỏa kiếp.
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động liền thôi động Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết cưỡng ép chuyển hóa linh lực hỏa hệ.
Thần niệm của hắn tập trung toàn bộ vào phiến cửa cảm giác được loáng thoáng.
Sau đó hắn khẽ mở mắt bắn ra một luồng tinh mang, pháp lực mạnh mẽ thôi động sáu loại thần thông trực tiếp đánh bay cánh cửa kia.
Trong chốc lát, Nhạc Vũ chợt có cảm giác minh ngộ, hiểu được tu sĩ Đại Thừa đến cảnh giới Linh Tiên thuế biến cũng không chỉ là bởi vì linh lực và vật chất đặc dị của cánh cửa này dẫn dắt mà là đem cảnh giới bản thân đạt tới trình độ nào đó thì thần hồn thân thể có thể cùng thiên địa giao cảm khiến cho hồn niệm bản thân tiến vào bản nguyên thế giới, tìm hiểu đại đạo thiên địa. Thậm chí còn lưu lại "Lạc ấn" tinh thần của mình tại chỗ sâu trong hạch tâm.
- Cái gọi là thọ ngang với trời, cùng mất với đất hóa ra là thế. Chỉ cần thế giới này vẫn còn, lạc ấn bất diệt, vô luận là tu sĩ hay yêu tu đều có thể cùng hưởng thọ nguyên với thế giới Hồng Hoang.
Bất quá linh tiên tu sĩ còn xa mới đạt được việc có thể đem lạc ấn tinh thần của mình khắc vào sâu trong thế giới bản nguyên để đạt đến cảnh giới bất diệt. Nói chung đều dừng lại ở tầng trên, đến khi thần hồn tịch diệt thì lạc ấn cũng mất theo. Hơn nữa theo thời gian trôi qua thì lạc ấn tinh thần cũng sẽ dần mỏng đi, tuy thọ nguyên vô số, chỉ cần tránh đi kiếp số thiên địa thì có thể tồn tại trăm ngàn năm nhưng lại coi như không phải chân chính hưng thịnh.
- Chỉ có Đại La Kim Tiên mới có thể cùng tồn tại cùng thiên địa. Phía trên còn có cảnh giới đạo tổ Hỗn Nguyên. Cho dù Hồng Hoang toái diệt cũng có thể trường tồn hậu thế.
Nhạc Vũ thầm lắc đầu, mặc dù bên trong một vài đạo điển cũng có đề cập tới kinh nghiệm tiên kiếp nhưng phần lớn đều nói tới sinh mệnh lạc ấn. Những chuyện còn lại đều nói không tỷ mỉ, huyễn hoặc khó hiểu khiến cho người ta khó hiểu. Cho dù là truyền thừa mà Tử Vân tán nhân lưu lại cũng là như vậy.
Cho tới lúc này hắn mới biết cũng không phải những tu sĩ tiền bối cố ý giấu diếm mà là cảm ngộ cá nhân bất đồng nên thể ngộ với thiên đạo cũng không cách nào diễn đạt.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ kiềm chế mong muốn sở hữu tất cả hồn niệm. Hắn cũng không thể nghĩ đến việc này, chỉ đem thần hồn rót vào hạch tâm của thế giới bản nguyên, bắt đầu rong chơi.
Hoặc là bởi vì nguyên nhân vừa mới hấp tinh huyết của Ngân Linh Tử nên Nhạc Vũ lần này vừa mới đi vào đã thể ngộ được mấy pháp tắc thời gian, sau đó là tương quan với Ngũ Hành.
Sở học của hắn rất nhiều, lĩnh ngộ pháp tắc vì thế cũng rất hỗn tạp không thành hệ thống.
Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã hiểu được hơn mười pháp tắc thiên địa, cơ hồ tương đương một phần mười từ chỗ Tử Khuyết Thiên Chương, cũng tương đương với thời gian mấy chục năm miệt mài tham cứu!
- Trách không được! Những tu sĩ đại thành sau khi độ kiếp dù thực lực yếu nhược thế nào thì cũng tăng lên gấp mười lần. Trách không được, những người có tu tập đại thần thông lại bị một số tu sĩ tiên đạo kiêng kị như vậy. Nếu mình đoán không sai, dừng lại càng lâu trong thế giới bản nguyên tại thời điểm độ kiếp thì khắc lên hồn thức lạc ấn càng sâu, đoạt được chỗ tốt cũng lại càng lớn.
- Còn có những tiên linh nồng đậm cải tạo thân thể vật chất cũng không bị cánh "cửa" Đạo quán thâu đến mà là bị thuế biến trong cơ thể tu sĩ hấp dẫn đến mới đúng!
Nhạc Vũ nhịn không được còn muốn thâm nhập sâu hơn một tầng nhưng cảm giác hỏa kiếp bên ngoài đã sắp tạo ra.
Trong lòng của hắn không khỏi thầm tiếc hận nhưng vẫn phải lui khỏi chỗ bản nguyên Hồng Hoang này. Hắn cảm giác cánh "cửa" này tuyệt không đơn giản, chỉ là tu sĩ linh tiên bên ngoài bản giới Hồng Hoang phi thăng mới có thể tiến vào. Càng có thể trực tiếp đả thông đến sâu trong hạch tâm của Địa Tiên giới, đại thành đỉnh phong tu sĩ lĩnh ngộ ảo diệu bản nguyên thiên địa.
Sau khi thối xuất hồn thức, Nhạc Vũ hơi ngưng mày, tại sâu trong chỗ tối của Đạo Môn vẫn là rộng mở đang dùng tốc độ điên cuồng quán chú linh lực trong cơ thể hắn. Thêm vào những vật chất vi tế trong các chủng linh trân hiếm thấy cũng đang kích thích cơ thể hắn không ngừng biến dị.
Nhạc Vũ tụ khởi pháp lực toàn thân cũng chỉ có thể khiến nó không tiếp tục mở rộng nhưng vẫn không thể đóng lại.
Mắt thấy hỏa kiếp sắp dẫn phát, quá trình phi thăng Địa Tiên giới cơ hồ không cách nào kết thúc, tâm cảnh Nhạc Vũ vẫn bình lặng không một gợn sóng.
Hai tay hắn lại niết ấn quyết, đại trận huyết sắc quang mang càng thịnh, Bạch Trạch độc giác chỗ trung ương bỗng nhiên hiện ra Thất Thải kì mang.
Sau đó trong tĩnh thất bỗng nhiên hiện ra kỳ cảnh thiên địa. Tất cả vật chất đều phản hồi về thời gian mấy chục nhịp hô hấp trước, những linh lực bắt đầu khởi động cũng trở về vị trí cũ.
Đến cuối cùng thì chỗ tăm tối không xác định phương vị của Tiên Giới Chi Môn cũng bị đóng lại.
Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, vội vàng kiềm chế pháp lực bản thân, vận chuyển Tỏa Long cô đem tu vi của mình giảm thấp xuống nửa tầng cấp.
- Vật này vốn đối với hắn vô dụng, bất quá qua mấy chục năm qua đã được hắn tế luyện vì chuyện hôm nay. Cộng thêm Thiên huyễn linh châu đem thận (*con trai) khí bao phủ quanh thân nên khiến cho lực hỏa kiếp dần dần thối lui.
Nhạc Vũ lại nội thị vào cơ thể. Chỉ thấy pháp lực dù vẫn chỉ có 99 vạn thạch lực, chưa từng tăng trưởng nhưng chất lượng hoàn toàn bất đồng với trước lúc bày trận, đã đến biên thuế biến, khả năng tùy thời có thể đột phá.
Lực lượng thân thể trong chốc lát đã tăng lên ngàn thạch lực, tựa hồ đạt tới ba vạn năm ngàn thạch lực. Chỗ tốt về phương diện thần hồn càng không thể đo đếm.
Nhạc Vũ nắm chặt song quyền dấy lên một trận cương phong, cưỡng ép bất định trong tâm tưởng.
- Sự tăng trưởng về pháp lực thân thể cũng không nói làm gì. Hiện giờ hắn cũng không quá mức để ý tới việc này, không có cách này thì có cách khác, giống như nhờ vào tinh huyết Vu thần từ từ đề thăng.
Nhưng cơ hội tìm hiểu ảo diệu bản nguyên thiên địa thật sự hiếm có. Theo như đạo điển của tiền nhân thì sau tiên kiếp tuyệt sẽ không vượt qua mười hai lần.
Nhạc Vũ cau miệng nhìn lên không trung. Hắn có thể nắm chắc vào khi chính thức độ kiếp đem cánh cửa kia mở ra tới mười lần, đem thần hồn lạc ấn vào sâu trong bản nguyên Hồng Hoang, tạo nên căn cơ hùng hậu.
Sau một khắc, Nhạc Vũ nhiếp Bạch Trạch độc giác vào tay, trong lòng cảm khái ngàn vạn, cho dù pháp lực của hắn đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, kiêm tu sáu đại thần thông nhưng nếu không có nó thì cũng khó có thể được việc.
Bạch Trạch thần thú thuần huyết có thể biết mọi sự quá khứ tương lai. Chiếc sừng trên đầu của nó cũng có thể đem một số sự vật quay về trạng thái cũ nên được tu sĩ thiên hạ khao khát truy cầu.
Bất quá Bạch Trạch mặc dù không có chiến lực, lại hiểu tương lai, biết hung cát nên cho dù có lực tính toán vượt lên cũng khó có thể bắt giữ.
Sừng Bạch Trạch ở trên Thái Ất Chân Tiên sợ là toàn bộ Hồng Hoang cũng chỉ có một cái mà thôi.
Mặc dù là có cũng không nhiều khả năng rơi vào tay một tu sĩ Đại Thừa như hắn.
Có thể ở trong mật cảnh Quy Khư cung tìm được thủ đoạn quan bế này thật sự là cơ duyên xảo hợp, khí vận mạnh mẽ đến mức ngoài dự liệu.
- Hồng Mông tử khí, Thiên Ý Phủ trong hoàng hôn giới, Tiên Thiên Cửu Cung kiếm trận, còn có sừng Bạch Trạch, những thứ này thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi?
Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng khẽ động, cảm giác bên ngoài động phủ có hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ trong tông môn lẫn mấy người Nông Dịch Sơn đều đứng xa nhìn vào vẻ lo lắng, bao gồm cả mẫu thân Nhạc Trương thị.
Hắn cũng biết vừa rồi mình dẫn phát dị biến thiên địa đã kinh động Quảng Lăng nên lắc mình một cái đã ra ngoài động phủ.
Thoáng giải thích một phen, đợi đến lúc các trưởng bối yên tâm rời đi, Nhạc Vũ lúc này mới phản hồi vào tĩnh thất, nhìn lại Bạch Trạch độc giác rồi cười lên ha hả.
Kỳ thật bản thân hiện giờ có nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng. Vô luận hắn trải qua chuyện gì, có người thao túng hay không thì vẫn phải tận lực tăng cường thực lực. Muốn nhảy ra khỏi ván cờ thì bản thân hắn phải có thực lực của người đánh cờ. Đã chưa thể nhìn được toàn cục thì cũng khó làm rõ sự phức tạp của nó.
Sau đó hắn lại nghĩ tới chuyện ở Nam Hải, hai mắt bất giác hơi nhíu lại.
- Chỉ còn mấy tháng là đã tới thời gian hai mươi năm.