Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 742: Đại Thôn Diệt Tiễn


Từ cửa trong truyền ra thanh âm hơi đông cứng lại:

- Đây là Đại Thôn Diệt Tiễn?

Ánh mắt Nhạc Vũ hơi sáng lên, thầm nghĩ người bên trong quả thật biết hàng. Hắn cũng không nói, chỉ nắm lấy mũi tên lẳng lặng chờ. Sau một lúc lâu, mới nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hừ lạnh:

- Ta ở bên trong, ngươi tiến vào là được.

Trong lời nói, vẫn không chút khách khí. Nhạc Vũ cũng không để ý, đi vào cửa trong thì thấy trước mặt là một không gian rộng rãi đạt đến ngàn trượng. Bốn vách tường treo đến mấy ngàn huyền binh pháp bảo, hình dạng khác nhau.

Nhạc Vũ vừa nhìn qua đã có thể phân biệt đây đều là những mảnh vỡ hay kiếm phôi đã bị hỏng.

Từ thấp nhất là cửu phẩm huyền binh đến cao nhất là thất phẩm tiên binh, thứ gì cũng có.

Hắn chỉ nghĩ một chút liền rõ ý của chủ nhân Lăng Lan trai này, trong lòng bất giác cảm phục.

Đem những sản phẩm thất bại này treo trong Luyện Khí Thất là để nhắc nhở bản thân ngày sau không được phạm sai lầm đồng dạng, thực sự là người có bản lĩnh.

Người vừa mới nói chuyện ngồi ở giữa Luyện Khí Thất. Thân hình hắn cường tráng vạm vỡ, ăn mặc hơi lôi thôi. Trước người là một cự đỉnh, cửa là bên dưới che kín nên cũng không biết sử dụng hỏa chủng gì.

Lúc này chủ nhân đang trợn mắt nhìn sững sang đầy vẻ tham cứu. Dù chưa tận lực nhằm vào nhưng hồn áp lan tràn cũng khiến cho hắn áp lực lớn lao.

Nhạc Vũ ngưng trọng, sau đó cung kính thi lễ nói:

- Vãn bối Nhạc Vũ, bái kiến Lâm khí sư .

Trước lúc đến đây hắn đã nghe qua tên người này là Lâm Đan. Bất quá trong mật cảnh Thiên Vân cung vẫn thường gọi là Lâm khí sư.

Lâm Đan cười lạnh, có chút khinh thường nói:

- Dấu đầu lộ đuôi, chắc gì cái tên Nhạc Vũ đã là thực. Mà thôi! Ta cũng không so đo, chỉ để ý tới Đại Thôn Diệt Tiễn.

Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không giải thích, kính cẩn đem bốn mũi Đại Thôn Diệt Tiễn đặt ở trước người.

Không nói đến hắn có việc cầu người, tu vi hiện tại đạt đến ngọc tiên của Lâm Đan cũng như tuổi tác đủ để tôn kính.

Thần sắc Lâm Đan thoáng hòa hoãn, phẩy tay một cái chiêu bốn mũi Đại Thôn Diệt Tiễn đến trong tay.

Hắn thoáng xem qua rồi lắc đầu nói:


- Mũi tên này xác thực có chút huyền diệu, người luyện chế nhất định là Thái Ất Chân Tiên. Ta cũng có chút hứng thú! Bất quá linh trận bên trong đã hỏng. Ta tuy tinh thông luyện khí, lại không sở trường bày trận. Nếu ngươi muốn chữa trị mũi tên này thì còn cần phải đi tìm một Trận Phù sư bày lại trận này mới tốt. Ngoài ra còn cần tiên thạch phù hợp.

- Trận Phù sư?

Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, hắn tìm đến Lăng lan trai thật ra còn có chuyện khác, việc trọng luyện Đại Thôn Diệt Tiễn là nhất thời có ý sau khi chứng kiến một vật trong Linh Diệu Các.

Trước đó hắn quả thực chưa từng chuẩn bị, càng chưa có thời gian phục hồi trận đồ bên trong Đại Thôn Diệt Tiễn.

Càng không ngờ với tiêu chuẩn luyện khí của Lâm Đan lại không có cách với việc phục hồi trận đồ.

Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, cuối cùng cũng hiểu tại sao tu vi Lâm Đan rõ ràng đã đạt cảng giới ngọc tiên, thực lực luyện khí cũng vượt xa trình độ thất phẩm nhưng đồ luyện chế ra cơ bản đều dưới thất phẩm tiên bảo.

Đoán chừng là hắn có chỗ thiếu hụt về tạo nghệ trận đạo. Luyện khí đại sư mặc dù không chuyên trận đạo nhưng cũng cần chút nghiên cứu ở phương diện này mới được.

Cũng không biết người này rốt cuộc làm sao tu luyện đến cảnh giới ngọc tiên, hồn niệm của hắn thậm chí mạnh mẽ vượt qua ngọc tiên tầm thường.

Lâm Đan thấy Nhạc Vũ thật lâu không nói lời nào thì biết thanh niên có hình dáng hơi mập này đang nghĩ gì đó.

, không khỏi đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, ném trả lại bốn mũi tên:

- Tóm lại chuyện làm ăn nàyta bất lực, cũng không có ý định làm thêm! Ngươi sau này đừng đến tìm ta, tìm người khác cao minh hơn.

Nhạc Vũ khẽ mím môi tiếp lấy rồi thở dài búng ngón tay phải ra. Từng sợi pháp lực ngũ sắc trực tiếp tiến ra từ cơ thể giăng khắp nơi tạo thành một trận phù bao gồm mấy chục tiên phù, kết cấu chặt chẽ tới cực điểm.

Nếu đổi lại trước kia, Nhạc Vũ cực kỳ khó khăn để lý giải tiên phù này. Nhưng từ khi có được Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thì lực tính toán của hắn đã bạo tăng gấp trăm lần.

Tiên trận bình thường dĩ nhiên không làm khó được hắn. Huyền Nguyên Tụ Linh Trận kì, trong mắt hắn đã không bí mật đáng nói. Thậm chí trận đồ Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận cũng có thể nhìn trộm ảo diệu.

Mũi tên màu đen này tuy có chất liệu không tầm thường nhưng linh trận bên trong lại tương đối đơn giản.

Nếu để bản thân tự xếp đặt thiết kế, Nhạc Vũ không cách nào làm được. Bất quá bên trong bốn mũi Đại Thôn Diệt Tiễn đều lưu lại đại bộ phận linh trận. Sau khi tổng hợp liền chỉ cần chữa trị phần tàn khuyết là được. Điều này đối với Nhạc Vũ lại tương đối đơn giản.

Huống chi lúc trước Thôn Tinh cầu hắn trợ giúp đã đem toàn bộ ảo diệu trong Đại thôn diệt thuật trao cho hắn.

Luận đến hiểu biết đối với đại thần thông này, chưa chắc người chế tạo ra bốn mũi tên này đã được như hắn.

Lâm Đan lúc đầu không thèm để ý, càng có chút ít không kiên nhẫn. Thời gian dần qua thì thần sắc lại càng ngưng trọng, nhìn ra hình ảnh trước người Nhạc Vũ chính là trận đồ bên trong Đại Thôn Diệt Tiễn.

Sau một lát, Lâm Đan lộ vẻ kinh ngạc. Lúc này Nhạc Vũ tuy thỉnh thoảng dừng lại động tác, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa rồi tiếp tục sửa chữa.


Nhưng trận đồ vẫn tiếp tục hoàn thành với tốc độ kinh người.

Linh trận trong mắt hắn thoạt nhìn phức tạp vô cùng, cơ hồ khó có thể tiếp cận lý giải giờ đã được sửa chữa tới chín thành trong vòng nửa canh giờ.

Tốc độ về sau tuy càng ngày càng chậm nhưng hắn cũng là là người biết hàng, hiểu được đây chính là phần khó khăn nhất, liên quan đến từng cái tiên phù đều cần một ngọc tiên như hắn tiêu tốn thời gian mười năm thậm chí hai mươi năm để tìm hiểu.

Nhưng trong mắt người này lại phảng phất hết sức đơn giản bình thường.

Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt người này cũng không chuẩn bị gì, ngược lại hình như là nhất thời nổi ý, sau khi bị hắn cự tuyệt liền tiến hành xếp đặt lại linh trận.

Nghĩ đến đây, Lâm Đan bất giác hít vào một hơi khí lạnh. Người trẻ tuổi kia mặc dù không biết là niên kỷ bao nhiêu, nhìn tu vi còn chưa chính thức độ tiên kiếp, thần hồn không chuyển Thuần Dương, tuổi thọ tuyệt đối không cao hơn 2000 năm.

Thực sự không biết làm sao lại có được tạo nghệ trận đạo kinh người như vậy?

Bản thân hắn cũng có thể coi như là người tinh thông trận đạo, tuy còn thua kém bản lĩnh luyện khí nhưng lại vượt qua ngọc tiên bình thường. Về phương diện Trận Phù cũng bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu.

Vài vạn năm tích lũyi lại không sánh bằng một Đại Thừa tu sĩ

Nhạc Vũ đối với cái này nhưng lại hoàn toàn chưa phát giác ra, chỉ đem toàn bộ tâm thần, [đều/thậm chí] vùi đầu vào trước mắt cái này trận đồ ở trong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Cũng không biết qua bao lâu, mới đưa này cuối cùng không trọn vẹn một góc một lần nữa bổ sung. Nhạc Vũ nhẹ thở dài một hơi, đón lấy vừa cẩn thận kiểm tra rồi một lát. Thẳng đến phát hiện không tiếp tục vấn đề khuyết điểm nhỏ nhặt, lúc này mới thu hồi chú ý lực, nhìn phía đối diện.

Sau đó liền chỉ thấy này Lâm Đan, tựa hồ đúng là có chút thất thần, trên mặt kinh ngạc chi ý, là cơ hồ không che dấu chút nào.

Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, biết được chính mình lần, sợ là làm được quá mức phát hỏa một ít. Bất quá thoáng qua về sau, rồi lại không chút nào để ý. Dù sao có thiên huyễn linh châu che lấp, mặc dù dù thế nào bộc lộ tài năng, người khác cũng không biết thân phận của mình, lập tức liền lại mỉm cười, theo tu di trong không gian. Lấy ra tứ khối ngũ sắc hỗn tạp tiên thạch nói: - Lâm khí sư, không biết tham chiếu ta cái này trận đồ, có thể hay không đem cái này Đại Thôn Diệt Tiễn chữa trị?

Lâm Đan nghe vậy hoàn hồn, tiếp theo là [lần nữa/một lần nữa] hừ lạnh một tiếng. Đem này tứ chi Đại Thôn Diệt Tiễn cùng tiên thạch, toàn bộ triệu tới trong tay nói: - này mũi tên chất liệu, ít nhất cũng là Tứ phẩm tiên binh. Ta mặc dù có thể chữa trị, lại cần chút ít thời gian. Mười ngày về sau, ngươi [có thể/nhưng] đến chỗ của ta lấy là được! đến lúc đó nhớ rõ giao ta mười vạn tiên thạch một

Nhạc Vũ trong nội tâm khẽ buông lỏng, mười ngày thời gian, dĩ nhiên là xa xa vượt quá dự liệu của hắn. Nếu có thể chữa trị, thập Chân Tiên thạch cũng không coi là nhiều. Mà giờ khắc này hắn thiếu nhất đấy. là được thời gian.

Đang muốn đứng lên cáo từ rời đi, khóe mắt Nhạc Vũ chợt trông thấy một vật liền giật mình, yên lặng nhìn sang.

Đó là một thanh binh khí màu bạc nhạt treo sau lưng Lâm Đan, có thể do phong ấn nên quang trạch ảm đạm. Ngoài ra không biết như thế nào làm lưỡi kiếm không hề có một chút linh lực. Bất quá phong nhận lấp lóe hàn quang khiến nhìn vào không rét mà run.

Lâm Đan cũng theo hắn ánh mắt nhìn qua rồi cười tự giễu:

- Đây là thanh huyền binh do ta luyện chế vào hai mươi năm trước. Lúc ấy cơ duyên xảo hợp nên có được một khối Đại hoang vân quang thiết liền thuận tay luyện chế ra. Bất quá mặc dù ta phí hết tâm tư vẫn không thể sử dụng nhưng độ sắc bén sánh được với Tam phẩm tiên binh, còn vượt qua Đại Thôn Diệt Tiễn mấy trù. Nếu là rơi vào tay thập nhị giai Vu Thần thì uy lực vô cùng, ngọc tiên bình thường cũng khó đỡ được một kích.

Nói đến đây, Lâm Đan hiện ra vẻ kiêu ngạo. Nhạc Vũ nhíu mày, nếu bàn về phẩm giai thì Nguyên Dương đao luân thuộc tứ phẩm. Nói như vậy, cường độ lưỡi kiếm này còn vượt qua nó.

Về phần Đại hoang vân quang thiết mà Lâm Đan nói chính là một trong những loại ác kim nổi danh nhất thời đại hồng hoang.

Đổi lại người khác thì kiếm này chỉ có thể là bài trí nhưng đối với hắn thì để dùng mở chiếc hộp ngọc hay để cho Chiến Tuyết đều hữu dụng.

Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ liền bước tới thuận tay cầm lấy. Quả nhiên pháp lực của hắn không thể thấu nhập, lại dùng tay phủ lên mũi kiếm thì khí Canh Kim sắc bén khiến rỉ máu!

- Xác thực Tam phẩm tiên binh, Lâm Đan không nói dối!

Nhạc Vũ kích động một hồi, hít mạnh một hơi chế áp tâm tình rồi xoay người nói:

- Không biết kiếm này có thể bán cho ta?