Bên dưới biển sâu cũng theo một đao của Nhạc Vũ sôi trào lên, mấy trăm yêu tu gác cửa trực tiếp bị một kích đao mang đánh vào liền vỡ vụn.
Trước mắt Nhạc Vũ toàn bộ kiến trúc đều bị một đao kia càn quét, hóa thành phấn vụn.
Ngay bên trong Thủy Hàn Cung, thoáng chốc bay ra mấy đạo độn quang, không dám đối diện Nhạc Vũ, thật nhanh phi độn về nơi xa.
Tiếp theo tận sâu trong cung truyền ra một tiếng gầm lên giận dữ, mang theo vô tận phẫn hận cùng nỗi bất cam vì bị phản bội.
Chỉ sau một khắc bên trong ầm ầm nổ vang, một thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, vừa nhìn lại chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ.
Nhạc Vũ thoáng nhướng mày, Yêu tộc cao cấp một khi hiện ra thiên địa pháp tướng phần lớn thân thể đều cực kỳ khổng lồ. Nhưng cũng chưa từng khoa trương tới như vậy, chỉ thấy chiều dài cũng phải hơn thập vạn trượng, vọt thẳng lên bầu trời, xuyên thẳng trong mây.
Chỉ ngạc nhiên chốc lát, Nhạc Vũ liền hiểu rõ. Cũng chỉ có hậu duệ của huyết mạch Côn Bằng mới có thể đạt tới hình thể kinh người cùng pháp lực khủng khiếp tới như thế. So sánh với Yêu Đế Loan Thiên mạnh hơn mấy lần.
Chỉ thấy thân ảnh kia bay lên trên mây, trôi lơ lửng trên không trung, sau đó cúi đầu xuống mạnh mẽ hấp tới, phảng phất giống như một động không đáy, toàn bộ sinh vật trong vạn dặm đáy biển chung quanh toàn bộ đều bị cuốn vào trong miệng.
Dù là Nhạc Vũ cũng không định trụ được thân hình, hút vào trong miệng khổng lồ kia.
- Thần thông Côn Bằng, thôn hấp thiên địa?
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, không lùi còn tiến tới, hai cỗ hóa thân bay ra khỏi Biểu Lý Càn Khôn Đồ, tới bên cạnh hắn, kết thành Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận, bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Ngay sau đó trước mặt ba người ngưng tụ thành một đao mang ngũ sắc khổng lồ, lấy khí thế như muốn xé rách trời cao, cùng nhau hướng ngay cái miệng khổng lồ phóng đi.
Long kình tựa như biết rõ không ổn, ngậm miệng lại, sau đó kêu rên một tiếng, âm ba nặng nề nhất thời hướng bên ngoài đánh tới, lại có vô số thủy thuẫn ngưng tụ thành hình ngay trước người nó.
Nhạc Vũ cũng đã liều mạng, lại chém ra một đao, trên thân đao nổi lên âm ba, tăng lên tới Thất Chuyển Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao, trực tiếp đem âm ba kia chấn vỡ. Những thủy thuẫn vừa ngưng tụ lại liền ầm ầm nổ tung.
Ngay sau đó Nhạc Vũ cùng hai cỗ hóa thân liền giống như những mũi tên căng trên dây cung được bắn ra, trực tiếp xông vào bên trong cơ thể long kình, sau một khắc lại từ phía sau phá thể bay ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vô số máu tươi khổng lồ như thác nước trút xuống, hai mắt long kình lờ mờ vô thần hướng mặt biển rơi xuống.
Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên tia trào phúng, một đao quét ra, liền đem đầu long kình chém xuống.
Chỉ thấy bên trong thân thể cự yêu có ba phần tư bộ phận bị rỗng không, hẳn bị một đao của Nhạc Vũ vừa rồi đánh vỡ.
Long kình tuy lớn nhưng trong cơ thể ngoại trừ xương cột sống khổng lồ, còn lại không còn vật gì giá trị.
Nhạc Vũ rút xương cột sống ra ngoài, trực tiếp thu vào trong Càn Khôn Hồ Lô, tiếp theo đem yêu đan khổng lồ hút nhiếp vào trong tay.
Hình thể long kình quá lớn, ngay cả yêu đan cũng lớn hơn mấy lần so với những yêu thú khác, có vô số yêu lực ngưng tụ bên trong.
Cảm giác được linh lực thủy hệ cùng thời không hệ tinh thuần khổng lồ, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên một tia kinh dị.
Giá trị của vật này quả thật không thể đo lường, là tài liệu luyện chế tiên binh tuyệt hảo, nếu dùng yêu đan làm chủ yếu, có thể cung cấp linh lực đúng là khổng lồ.
Chỉ cần không gặp phải Thiên Tiên tu sĩ, quả thực có thể nói là vô cùng vô tận, nhưng đối với hắn hôm nay mà nói tựa hồ cũng không có được tác dụng gì.
Tiện tay thu hồi yêu đan, Nhạc Vũ đánh ra ấn quyết liên tiếp, đem linh hồn dài tới mấy vạn trượng của long kình hút nhiếp lên, đánh vào vài tờ phù triện, trực tiếp phong ấn thành một đoàn đặt vào bên trong một hộp ngọc, đây cũng là thứ tốt, lấy thần hồn của long kình làm khí linh có thể gia tăng mấy phần uy năng của huyền binh.
Ngay sau đó Nhạc Vũ nhìn về phương xa tìm kiếm mấy đạo độn quang đang bỏ chạy tứ tán, cười lạnh một tiếng, Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận lại rẽ ngoặt sang phải, thúc giục Thiên Ý, Băng Lan cùng Hàn Cực tam kiếm vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ ảo diệu, tiếp theo sau một đạo độn quang phương xa liền rơi xuống, huyết quang bay đầy trời.
Cơ hồ cùng lúc đó, cũng ở trong Nam Hải, trên một hải đảo nằm phía nam, một cẩm y nam tử tuấn tú đang thật cẩn thận, vẻ mặt vô cùng chuyên chú làm việc, tựa hồ không còn có việc nào trọng yếu hơn việc hắn đang làm.
Ngoài ra ở bên cạnh hắn còn có một đạo nhân, trước mặt có một thủy kính, bên trong là hình ảnh Nhạc Vũ vung từng kiếm giết chết mấy yêu tu mười lăm cấp của Thương Phong sơn chẳng khác gì như giết những con kiến hôi.
Vẻ mặt đạo nhân kia ngưng đọng lại, cẩn thận quan sát tình hình bên trong thủy kính. Mà người trẻ tuổi lại không chút để ý, từ trong một hồ lô nhỏ ra vài giọt thủy dịch xanh biếc, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
- Thất Linh Thiên Thông Thảo này tuy tốt, nhưng bản tính lại thích nương tựa sinh cơ của thảo mộc khác mà sinh. Muốn trong vạn năm nuôi dưỡng thành thục, hơn nữa còn nở hoa kết quả thật sự vô cùng khó khăn. Hôm nay mỗi ngày ta đều cần có tính mạng tinh hoa của Mộc yêu mười ba cấp tưới vào, nhiều không được, thiếu không xong, phân chia không đồng đều cũng không được, lại không thể giao cho đệ tử trông coi, ài…
Vừa nói tới đó, thanh niên tu sĩ kia lại đứng lên, trong lời nói của hắn tuy mang theo ý oán trách, nhưng lại vô cùng trân ái quan sát Thất Linh Thiên Thông Thảo dưới chân, sau đó ánh mắt quét vào thủy kính, trong mắt mang theo ý kinh ngạc.
- Tốc độ thật nhanh! Thủy Nguyên Lão Tổ đã cùng ta đánh một trận bảy ngàn năm trước, tranh đấu suốt ba ngày ba đêm mới bị ta chặt đứt đuôi. Cuối cùng vẫn bình yên chạy trốn khỏi tay ta. Hắc! Không ngờ chỉ một đao đã bị kết thúc trong tay hắn. Lúc trước ta từng gặp mặt Mặc Quan Lan vài lần, tự giác không phải là kẻ địch. Người này đã có được chín thành thực lực của hắn! Ở trong thế giới này, với câu nói thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, hắn cũng thật có tư cách nói như thế.
Nói tới đây, trong giọng nói của thanh niên đã mang theo vài phần tự giễu, đạo nhân kia khẽ cau mày, vội vàng mở miệng nói:
- Đó là trước kia, với thực lực hôm nay của tiền bối, đã sớm không còn đối thủ, Thủy Nguyên Lão Tổ bảy ngàn năm trước có lẽ còn tư cách đánh với tiền bối một trận, hiện tại làm sao là đối thủ của ngài? Tuy Nhạc Vũ mạnh mẽ, nhưng chỉ dựa vào tiền nhân hắn ban cho, tính chất của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đặc dị, khó thể ngăn cản, bản lĩnh chân chính làm sao bì kịp với ngài?
Thanh niên họ Lan nghe vậy cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
- Nếu ta thật sự có bản lĩnh thì cần gì ở lại nơi này? Đã sớm phi thăng tới hồng hoang bản giới từ lâu. Nhạc Vũ vốn không hề đơn giản như vậy, kiếm thuật đao quyết của hắn cùng kiếm trận kia, tuy thoát thai từ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nhưng cũng đã vô cùng mạnh mẽ, nếu không có đạo pháp căn cơ thâm hậu, thật sự không cách nào làm được. Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao cũng không phải là người thường có thể sáng chế.
Mi tâm của đạo nhân càng cau chặt lại, nhìn xuống Thất Linh Thiên Thông Thảo dưới chân hắn. Người khác có lẽ không biết, chỉ nghĩ thanh niên này sở dĩ còn lưu lại thế giới hiện tại là bởi vì hắn không nắm chắc thành công độ kiếp. Nhưng đạo nhân thật sự rõ ràng người trước mắt nếu muốn đi thật sự vô cùng dễ dàng. Thế gian này cũng sẽ không có bao nhiêu người đến ngăn cản hắn, sở dĩ hắn còn ở lại Đông Thắng đại lục cũng bởi vì gốc Thất Linh Thiên Thông Thảo cũng là một trong những nguyên nhân.
Trong truyền thuyết vật này được tạo dựng từ thời hồng hoang, là tiên thiên linh bảo có thể giúp nhân sâm lĩnh ngộ thiên địa đại đạo.
Sau một khắc suy nghĩ của hắn liền bị cắt đứt, chỉ thấy bên trong thủy kính, Nhạc Vũ đã đánh ra một kiếm cuối cùng, đem một người chém giết tại chỗ, tiếp theo ánh mắt chuyển sang nơi này, ánh mắt sầm tối băng hàn, con mắt mang theo sát cơ, tiện tay đánh ra một đao liền làm thủy kính nổ tung.
Trong lòng đạo nhân trung niên không khỏi kinh hãi, lại khom người nói:
- Tiểu tử cuồng vọng thế này, làm việc không chút kiêng kỵ. Biết rõ Nam Hải là nơi cư ngụ của ngài, vẫn rầm rĩ cuồng ngạo như thế, thật sự vô cùng vô lễ. Chẳng lẽ ngài cũng không quan tâm sao?
Thanh niên họ Lan không trả lời, vẻ mặt vẫn cười cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào với một kiếm vừa rồi của Nhạc Vũ. Hắn lại tỉ mỉ chiếu cố những linh dược khác, lạnh nhạt nói:
- Nam Hải rộng lớn như thế, sao ta có thể quản được nhiều như vậy? Cái chết của mấy yêu tu liên quan gì tới ta. Lại nói hắn làm như vậy vốn là cảnh cáo ta không được hành động thiếu suy nghĩ, tự nhiên hắn phải có vài phần nắm chắc chiến ta mà thắng, hắn có bản lĩnh như thế cũng không có gì không chịu được.
Trung niên đạo nhân nghe vậy nhất thời trầm mặc, đang không biết nên nói gì, lại thấy thanh niên tu sĩ xoay người, đồng dạng trong mắt lộ ra sát cơ:
- Thính Vân Tông các ngươi chỉ đơn giản muốn ta ra mặt chống lại Nhạc Vũ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là Thanh Huyền Tán Nhân? Hoặc là đám ngu xuẩn của Thương Phong sơn, tùy ý bị các ngươi sai khiến? Nếu muốn hợp tác, ta cùng Nhạc Vũ liên thủ, trên cõi đời này có thứ gì chúng ta không chiếm được? Mặc dù muốn diệt Thính Vân Cung các ngươi cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Cần gì phải mạo hiểm đối kháng với hắn? Nể mấy ngàn năm giao tình, hôm nay ta thả cho ngươi trở về, còn muốn nhiều lời, ta một kiếm chém ngươi!
Sắc mặt đạo nhân kia lúc trắng lúc xanh, tiếp theo chợt phẩy tay áo xoay người rời đi.
Trên mặt thanh niên tu sĩ hiện lên vẻ trào phúng, đợi đến khi người kia hóa thành đạo độn quang bay đi, mới khẽ lắc đầu tiếp tục chiếu cố linh dược trước người.
Dần dần hắn nhớ lại hình ảnh vừa rồi Nhạc Vũ bên trong cuồng phong sóng lớn dùng một đao chém giết đầu long kình, thân ảnh mạnh mẽ bá đạo không ai bì nổi.
- Nhạc Vũ sao? Thú vị! Không ngờ sau năm ngàn năm, lại còn xuất hiện một nhân vật như vậy! Năm đó Mặc Quan Lan pháp lực thông thiên, cho nên thiên hạ tu sĩ bốn châu hợp lực bức bách hắn phi thăng, lần này sẽ là như thế nào?
Trong mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, dần dần bên trong hồ lô tràn ra hơn mười giọt Ất Mộc Linh Dịch nhưng hắn vẫn chưa hay biết.
Đợi đến khi hắn tỉnh hồn lại, nhất thời liền cười khổ một tiếng.