Khi khép lại quyển đạo điển, Nhạc Vũ cũng cảm thấy giật mình. Trong lúc nhất thời hắn cũng không tiếp tục đi lật xem những điển tịch khác, chỉ suy nghĩ về tin tức này.
Thật ra trước kia Nhạc Vũ đã mơ hồ có chút phỏng đoán, mà nội dung trong quyển sách chẳng qua là xác minh mà thôi.
Bất quá tuy hắn biết đồ vật có thể làm Hỗn Nguyên Khí trong cơ thể cam tâm thần phục nhất định không phải vật phàm, nhưng xa xa chưa từng nghĩ đến vật này lại có lai lịch kinh người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Di vật Hồng Mông, cơ hội đại đạo sao? Lại là vật này…
- Trong bảy người có được, nhưng có sáu người thành thánh, chỉ có tổ sư Hồng Vân Tán Nhân lại bị vẫn lạc!
- Sát kiếp bắt đầu, khởi nguyên họa loạn. Lại nói ban đầu khi Hồng Vân Tán Nhân vẫn lạc chính là trước khi Vu Yêu đại chiến không lâu…
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ chợt cảm thấy cả người rét lạnh. Hắn cũng không biết mình nhận được vật này rốt cục là có an bài hay chỉ là vì trùng hợp.
Theo những gì ghi chép bên trong sách, lúc hồng hoang khai thiên, cùng sở hữu bốn mươi chín đạo Hồng Mông Tử Khí, phân tán bên trong Hồng Hoang Giới. Hoặc tung tích hạ lạc không rõ, hoặc tương hợp cùng tiên thiên linh bảo, thành tựu Hồng Mông chí bảo.
Như Thái Cực Đồ, Bàn Cổ Phiên, danh chấn hoàn vũ, trấn áp khí vận tam giáo. Mà thế gian biết được tung tích những đạo còn lại chỉ có Hồng Quân đạo tổ lưu lại bảy đạo Hồng Mông Tử Khí.
Lại nói cái chết của Hồng Vân Tán Nhân có duyên cớ đặc thù gì hay không, mình đoạt được đoàn tử khí này có phải được truyền từ vị tổ sư cách một thế hệ kia đây?
Nhạc Vũ suy tư chốc lát cũng không tiếp tục suy nghĩ, vô luận đoàn tử khí trong cơ thể rốt cục là vật gì, tóm lại cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, mà hôm nay biết được hắn cũng chỉ có thể tăng thêm lòng cẩn thận.
Sau hôm đó, Nhạc Vũ đem toàn bộ đạo điển lấy được từ Quy Khư Cung đặt sang một bên. Chỉ tiếp tục chuyên tâm tìm hiểu thiên địa đại đạo, cùng Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận. Sau đó hắn rút ra chút thời gian lấy Cửu Long Trầm Kim Đỉnh đem trận bàn Đại Ngũ Hành Tụ Linh Nhị Pháp đại trận cải biến thêm một lần nữa.
Qua thêm chừng hơn bốn mươi ngày, kiếm trận biến chủng đã từng bước hoàn thành. Triển khai chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân cùng bốn trăm năm mươi lưỡi phi kiếm, vạn đạo quang khí bay lên quay cuồng, kiếm khí xông thẳng trời xanh.
Toàn bộ yêu thú cao cấp trong Thiên Trụ sơn mạch đều bị trận thế này làm chấn kinh, chỉ trong nửa khắc thời gian đều đã trốn mất vô tung. Thậm chí yêu thú bên ngoài mười mấy vạn dặm cũng có cảm giác, tất cả đều bò lổm ngổm trên mặt đất.
Sơ Tam cùng Đằng Huyền hộ pháp bên cạnh hắn cũng không cảm nhận được gì, Tinh Nguyệt lại khẽ giật mình nhìn về phía Nhạc Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Vô luận là uy năng hay kết cấu tinh diệu, Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận cũng vượt qua Vạn Kiếm đại trận quá nhiều.
Bên trong huyết mạch của nó chứa nhiều trí nhớ viễn cổ, kiến thức rộng rãi, thật ra không kém những tiên đạo tu sĩ kiến văn quảng bác. Giờ phút này nó thật sự không thể nào tin nổi kiếm trận cấp bậc như vậy lại xuất thân từ tay vị chủ nhân chỉ mới tu hành hơn hai mươi năm.
Nhạc Vũ cũng không hề biểu lộ sắc mặt vui mừng, kể từ khi biết được đồ vật bên trong đan điền của mình rốt cục là vật gì, trong lòng hắn càng gia tăng thêm mấy phần trầm trọng.
Thế gian có đại đạo ba ngàn, bàng môn tám trăm, chỉ cần tu hành đến đỉnh cao đều đủ chứng đạo hỗn nguyên. Nhưng chỉ cần là người tu hành tới trình độ nhất định, mới có thể biết được lấy lực chứng đạo bao nhiêu khó khăn, cơ hồ có thể nói không thể nào.
Nếu không phải như thế, ban đầu Quảng Lăng Tán Nhân cũng không cần cảm thán như vậy, cũng chỉ có bốn mươi chín đạo Hồng Mông Tử Khí mới thật sự là niềm hi vọng.
Nhưng nếu như có người biết được vật kia đang ở trên người mình, thật không biết sẽ dẫn dắt ra phong ba thế nào, chỉ sợ bản thân mình sẽ chết không có chỗ chôn…
Hồng Mông Tử Khí đối với những Đại La Kim Tiên mà nói là cơ hội thành đạo, đối với những người khác mà nói cũng là nhược điểm trí mạng.
Có thể Hậu Thổ đã biết được, nhưng lại không dám cướp đoạt, chuyện này nguy hiểm thế nào có thể hiểu rõ.
Khách quan mà nói, Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận hoàn thành mặc dù làm người ta mừng rỡ, nhưng một khi nghĩ tới chuyện này, Nhạc Vũ cũng cảm thấy nặng nề.
Nhạc Vũ lại chợt nghĩ tới lời thề trước kia của mình.
- Thiên nếu muốn đùa ta, ta liền đem thiên chém vỡ! Từ nay về sau, sống chết của Nhạc Vũ này nắm bắt trong tay, biến hóa tùy tâm. Địa không thể chôn vùi! Thiên không thể sát! Lần này mạng do ta, không do thiên!
Chân mày cau lại, Nhạc Vũ rút ra Nghịch Thiên Đào, trong một thoáng như có lĩnh ngộ, bên trong thần hồn của hắn, nhất thời chợt trong sáng chưa từng có, bên trong đan điền, ngũ hành linh trận còn có Tiên Thiên Hỗn Nguyên Khí cùng Hồng Mông Tử Khí đồng loạt chấn động.
Ngoài ra còn có vô số phù triện chợt hiện lên trong đầu hắn. Một mảnh thiên địa đại đạo hoàn toàn thấu triệt giống như một sợi tơ mảnh, đem toàn bộ lĩnh ngộ vững vàng hợp lại một chỗ, trong lúc mơ hồ tạo thành một phù triện thượng cổ mang theo khí tức tang thương cổ lão.
Sau một khắc, Nhạc Vũ bỗng dưng huýt dài một tiếng, tiện tay huy ra một đao. Thiên địa trước mắt nhất thời lóe lên ngũ sắc quang hà, đao mang lướt qua, tất cả thiên địa pháp tắc, sơn hà thảo mộc đều hoàn toàn vỡ vụn, đánh ra thật xa ngoài mấy vạn dặm mới dừng lại.
Ngay khi ngũ sắc quang hoa hoàn toàn tiêu tán, toàn bộ thế giới phảng phất như xuất hiện vết rách, không ngờ cả mặt đất cũng như thế, vô số thời không loạn lưu điên cuồng tràn vào, lại bị Nhạc Vũ dùng pháp lực mạnh mẽ áp chế ngăn cản bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Sơ Tam cùng Đằng Huyền cũng trố mắt hoàn toàn không dám tin tưởng. Hai yêu thú đi theo Nhạc Vũ đã lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy qua đao quyết khí thế bàng bạc, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa chân chính như thế.
Con ngươi Tinh Nguyệt co rút lại, ngay sau đó ánh mắt chợt lóe lên, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì. Bất quá dáng vẻ quỳ sụp trước người Nhạc Vũ không còn chút thái độ bất đắc dĩ, ngược lại trong con ngươi lộ ra vài phần mong đợi.
Bị buộc hàng phục đã làm người ta cực kỳ bất đắc dĩ. Nếu chủ nhân còn vô năng thì vận mệnh của nó càng thêm bi thảm. Nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, phảng phất như đây là sự lựa chọn không tệ.
- Đây cũng là đốn ngộ sao?
Nhạc Vũ khẽ trầm ngâm, có chút tự giễu, lại có chút ít vui vẻ.
Một đao kia mặc dù hắn đi theo lộ số bốn chiêu cuối do Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại, nhưng chân chính do hắn tự nghĩ ra, mà không phải cải biến từ thành tựu của tổ sư, thật sự là đao pháp thuộc về chính hắn!
Có thể nói cho tới hôm nay, hắn nghĩ ra "Nghịch Thiên đao quyết" mới chính thức thành hình!
Tổng hợp vài chục năm kinh nghiệm cùng kiến thức đạo pháp của hắn, còn có phương pháp ngự kiếm, cho đến tận hôm nay xem như là thành tựu cao nhất của hắn.
Cũng không biết vì sao từ sau khi đánh ra một đao, Nhạc Vũ chợt cảm giác tâm tình của mình đột nhiên dễ dàng hơn rất nhiều. Phảng phất như tất cả nội tâm buồn bực đều theo một đao ngũ sắc đao mang đều phát tiết hết ra ngoài.
- Bất kể Hồng Mông Tử Khí này rốt cục là vì trùng hợp hay vì an bài mà tới tay ta, Nhạc Vũ này cũng không phải Hồng Vân, có thể mặc cho người điều khiển khi dễ! Vô luận là ai muốn đem ta xem như con cờ để điều khiển, ta cũng phải làm cho ngươi hối hận cả đời! Cho dù là Đạo tổ cũng phải như thế!
- Hồng hoang sát kiếp sao? Cũng phải xem thử mấy trăm năm sau, ai có thể ngăn cản một đao của Nhạc Vũ…
Lạnh lùng cười khan một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi Nghịch Thiên Đao, tiếp theo hồn thức liền quét qua bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Hai cỗ hóa thân của hắn giờ phút này đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bên trong, cũng đã rời khỏi quan tài thủy tinh. Trong cơ thể tràn ra cương khí, cực kỳ chân thật, chẳng qua khí tức tựa hồ có chút không ổn định, thỉnh thoảng trào ra từng đợt ba động thật nhỏ.
Tu vi cảnh giới tuy đã đẩy lên tới Đại Thừa trung kỳ, nhưng cường độ thần hồn còn chưa trưởng thành, tăng nhanh như vậy phương diện khống chế cũng có chút khó khăn.
Nhạc Vũ cũng không gấp gáp, vẫn tiếp tục lưu lại Thiên Trụ Phong thêm mười mấy ngày, tiếp tục hoàn thiện Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận.
Thật ra với thực lực hiện tại của hắn đã sớm có biện pháp phá vỡ chín sát trận bên trong Hoàng Hôn Giới.
Nhưng phá trận thật dễ dàng, muốn hàng phục lại cực kỳ khó khăn. Hắn từng quan sát kỹ, bên trong chín sát trận có chín thanh tiên binh trấn áp, đẳng cấp cũng giống như ở trong Quy Khư Cung mật cảnh, xê xích không xa với tám thanh tiên binh đã lấy được kia. Nhạc Vũ vẫn chưa nắm chắc có thể hàng phục được chúng.
Thay vì như thế, cứ tạm thời đặt qua một bên, đợi khi tu vi tăng lên rồi hãy tính. Tránh cho việc tụ tập chung một chỗ, đồng loạt cắn trả lại hắn rồi bỏ chạy, bản thân hắn không sao đàn áp nổi. Dù sao Vạn Kiếm đại trận trước khi hắn nghĩ ra bước phát triển mới, cũng không phải có càng nhiều tiên binh mới càng tốt hơn.
Ước chừng qua thêm hai tháng thời gian, hai cỗ hóa thân bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ được Thất Diệp Tịnh Đế Liên bồi dưỡng, hồn lực đã từ từ lớn mạnh. Chân chính có được năng lực bắt đầu khống chế chân nguyên pháp lực bên trong cơ thể.
Nhạc Vũ có chút hâm mộ hai cỗ hóa thân, cũng không có tai họa căn cơ không ổn định, hết thảy đều được quyết định bởi bản thể. Sử dụng Thất Diệp Tịnh Đế Liên, không cần tu hành cũng có thể tiến thẳng lên cảnh giới Thiên Tiên thậm chí là Ngọc Tiên.
Hai đóa Bát Diệp Liên Hoa quả thật không thẹn danh tiên thiên linh bảo, hiệu dụng vô cùng thần kỳ.
Kể từ sau ngày hôm đó, hắn đã quyết định chủ ý cho bản thể phải hết sức đem Ngũ Sắc Thần Quang tu luyện tới đại viên mãn, khiến cho bản thân mình thật sự có được khả năng bảo mệnh.
Chẳng qua tu hành nơi này tuy hơn xa Quảng Lăng sơn, nhưng trong mắt hắn rốt cục còn có chút chậm chạp.
Nhạc Vũ không khỏi nhớ tới Nguyên Trí Linh Quả, nếu có được vật này, hoặc Bồ Đề Tử của Tây Phương Giáo, hắn cũng dám liều mạng một hơi đẩy mạnh tu vi lên cao.
Sau đó theo bản năng, Nhạc Vũ cầm lấy lệnh bài của Vân Thiên Cung mật cảnh trong tay.
- Linh trân của Đông Thắng đại lục hôm nay đã cực ít. Nguyên Trí Linh Quả chỉ sợ khó thể tìm được nữa. Luyện Huyền Tán Nhân có nói bên trong Vân Thiên Cung mật cảnh tụ tập tu sĩ chư giới. Có lẽ linh trân dị vật sẽ không ít, hoặc là có thể đi tìm cơ hội xem sao?
Nhạc Vũ suy nghĩ một chút đành tạm thời thu hồi, Vân Thiên Cung hắn phải đi một lần, nhưng hiện tại thời gian dành cho Xương sư thúc tổ đã không còn bao nhiêu, việc luyện chế Huyền Hạo Cực Thiên Đan không thể kéo dài thêm được nữa.
Trước đây hắn kiêng kỵ kiếp số, vẫn vô lực đi luyện chế, chỉ đành phải kéo dài tới hôm nay. Đến giờ phút này hắn đã đủ thực lực đi ứng đối.
Sau một khắc, Nhạc Vũ quay đầu nhìn Cửu Long Trầm Kim Đỉnh đặt bên người.