Ngay lối vào tiên cung, Nhạc Vũ mơ hồ cảm ứng được bên trong tiên cung có vài cỗ khí tức xa lạ, đều không ngoại lệ đang hướng ngay chỗ hồ nhỏ kia tiến tới.
Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, Thiên Minh Tông cùng Hoa Dật tới đây chính là vì tông môn bọn họ có giao hảo với Quy Khư Tông, vì thế biết được nơi này có Thất Diệp Tịnh Đế Liên, nhưng những người khác không biết làm sao lại cũng biết được.
Vạn hạnh chính là có lời nhắc nhở của Chiến Tuyết, linh trận cấm chế ở cửa cung tuy còn đầy đủ, cũng là cửa vào chân chính của tiên cung. Nhưng suy nghĩ tới tình hình trong đảo, ước chừng những ngày qua tu sĩ Thiên Huyền Giới cũng phạm phải khó khăn, mấy vị Ngọc Tiên tu sĩ cùng tu sĩ có đại thần thông ngược lại không khả năng tuyển chọn đi con đường này.
Cho dù thực sự có người từ bên dưới đi lên, với Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn của hắn, mượn thêm linh trận cấm chế vẫn còn cơ hội để liều mạng.
Đợi tới khi Nhạc Vũ đi tới ngay cửa cung, vẻ mặt chợt giật mình, nhìn qua hai kiến trúc bên cạnh.
Hình thức không khác gì những lầu các khác bên trong cung điện, vấn đề là bên ngoài có treo tấm bảng, chữ viết hùng hồn nguy nga như ngọn núi, xuất từ tay bút của một đại tu sĩ. So với chữ viết này, dù là Quảng Lăng Tán Nhân hay Mặc Quan Lan vẫn còn kém hơn một chút.
Chữ của Quảng Lăng Tán Nhân hình thành theo kiểu kiếm quyết. Trong sáu chữ lớn trước mắt, Nhạc Vũ lại cảm nhận được có vô số linh văn.
- Thụ Khí Các? Vân Hải Các? Đây là nơi nào?
Nhạc Vũ thoáng do dự chốc lát, mang theo Chiến Tuyết xoay người bước vào trong Thụ Khí Các. Ánh mắt hắn chợt sáng lên, liền hiểu được nơi này là nơi nào.
Đây là nơi Quy Khư Tông trao tặng pháp bảo huyền binh cho môn hạ đệ tử.
Giờ khắc này ở trước mặt hắn có tới mười huyền binh pháp bảo đang sắp hàng chỉnh tề, nhưng phần lớn nhị tam phẩm chiếm đa số, dưới tứ phẩm cũng có một ít, trong đó không có loại nào là nhất phẩm trở lên.
Nhạc Vũ thuận tay thu vào trong tay áo, sau đó lại bước lên thang lầu, quả nhiên nơi này chính là khố phòng của Thụ Khí Các. Số lượng huyền binh pháp bảo cất giữ càng nhiều hơn, phần lớn đều được bảo tồn thật hoàn hảo.
Những vật khác đối với Nhạc Vũ đều không có trọng dụng, duy chỉ có hai mươi thanh nhất phẩm huyền binh hình dáng phi kiếm, sáu mươi thanh nhị phẩm huyền binh làm hắn vô cùng vui mừng.
Mấy ngày trước đại chiến cùng Hoa Dật chân nhân làm hắn tiêu hao hơn trăm thanh huyền binh, dù còn tài liệu nhưng phải luyện chế thêm một lần. Hắn còn đang lo lắng uy năng của Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận bị suy giảm, không ngờ chỉ vài ngày sau đã có thể tìm được rất nhiều kiếm khí bổ sung, làm trong lòng hắn vô cùng vui mừng.
Tính chất của Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận cũng xê xích không bao nhiêu với Vạn Kiếm đại trận mà hắn tự nghĩ ra, phi kiếm càng nhiều, phẩm cấp phi kiếm càng cao thì uy năng càng lớn.
Dĩ nhiên tương ứng chính là pháp lực tiêu hao cũng không ít, nhưng giờ phút này Nhạc Vũ đang yêu cầu chính là uy năng càng lớn càng tốt, phương diện pháp lực hao tổn hắn cũng không hề lo lắng tới.
Những vật kia tuy có nhiều, nhưng không có thanh tiên phẩm nào. Đối với hắn mà nói, căn bản chỉ là vật vô dụng, nhưng nếu bị những tu sĩ Đại Thừa hay Nguyên Anh nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Nhạc Vũ chấn rung tay áo, thu hồi toàn bộ, sau đó cất bước đi qua Vân Hải Các, hắn lại thêm một lần mừng rỡ.
Đây là một nơi cất giữ đạo điển, tổng cộng tới mấy trăm vạn quyển, bên trên còn có mấy trăm Tử Sắc Ngọc Giản.
Nhạc Vũ cơ hồ điên cuồng càn quét, đặc biệt là điển tịch về kiến thức phù trận tiên gia trên lầu hai. Làm cho hắn càng thêm vui mừng chính là hiện tại hắn đang cần những vật này.
Tử Vân đạo nhân có nói qua ngày sau hắn sẽ phải tự lực lo cho mình, ước chừng đã không còn bảo vật gì lưu lại. Nhưng vẫn còn hai địa phương hắn chưa đi qua, hẳn còn lưu lại đại lượng đạo điển. Nhưng với cường độ cấm chế của hai nơi kia mà nói, hắn sợ trước khi mình phi thăng cũng thật khó thể tiến vào, lấy không tới tay, có nói thêm lời gì cũng chỉ là vô dụng.
Đi ra khỏi Vân Hải Các, Nhạc Vũ nhìn thấy một con đường tắt giống như lúc trước, hai mắt nhất thời sáng lên, kiến trúc nơi này đều là đối xứng, bên kia cũng có hai tòa lầu các.
Nhạc Vũ thậm chí có thể nhìn thấy trên hai tấm biển lầu các có ghi Thụ Đan Các cùng Thụ Thạch Các, dù là người ngu ngốc cũng hiểu được bên đó là địa phương nào.
Thụ Đan Các thì đã hiểu rõ, Thụ Thạch Các phỏng chừng phải có linh thạch không ít. Cũng đủ cho hắn sử dụng uy lực Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù, còn tăng thêm một tầng, chân chính có đủ khả năng tru diệt tu sĩ Ngọc Tiên.
Nhưng chỉ thoáng trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ liền dứt khoát bỏ qua, tiếp tục cùng Chiến Tuyết đi ra bên ngoài.
Khoảng cách của hai tòa lầu các nhìn qua như chưa đầy ngàn trượng, nhưng nếu muốn đi qua phải tốn tới một ngày thời gian, tuyệt đối không thể nhanh hơn, mà tình hình trước mắt đang tới lúc giành giật từng giây, chỉ cần trễ nãi thêm chốc lát sẽ gặp tai họa bất trắc.
Từ cửa cung đi ra, lại thấy trước mắt là một tòa thiên thê dài chừng năm ngàn trượng, toàn bộ do thổ linh lực ngưng tụ mà thành, nối tiếp giữa Phù Không Đảo cùng đỉnh ngọn núi.
Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đi thẳng tới, một đường đi xuống, khi đến gần bên dưới, con ngươi hai người đều co rụt lại, nhìn về phía trước.
Trước mặt là một đạo nhân trung niên mặc đạo bào màu đen, đang đi tới trước, chòm râu thật dài, sau lưng đeo một hộp kiếm cổ kính, tay ôm phất trần, khí chất xuất trần đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Nhưng khi nhìn thấy hai người Nhạc Vũ, ngay lập tức liền có một cỗ khí thế vô cùng sắc bén ập tới, làm hai người cảm thấy thần hồn đau nhói.
- Kiếm tu? Thiên Tiên cảnh giới.
Chỉ nhìn qua Nhạc Vũ đã phân biệt được cảnh giới đại khái của người này. Trong lòng hắn càng thêm hoảng sợ, trước mắt người này tuy chỉ có Thiên Tiên cảnh giới, nhưng giờ phút này lại cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn hai Ngọc Tiên tu sĩ kia, càng làm cho hắn kinh hãi, lông tơ đều dựng đứng.
Trung niên đạo nhân đi lên thiên thê, liền dừng bước, không nói một lời bình tĩnh nhìn hai người.
Nhạc Vũ trở nên bất an, giống như có một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy sau lưng mình bị mồ hôi lạnh toát ướt đẫm.
Chỉ chốc lát sau cuối cùng Nhạc Vũ hồi phục lại tâm thần, lập tức tế ra Nhật Nguyệt Thiên Luân, bố trí phương vị cửu cung, trăm thanh phi kiếm nhiễu quanh bên cạnh, tiếp theo đem Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù treo trên đỉnh đầu.
Lúc này hắn hít một hơi thật sâu, bước xuống thang, tâm thần vô cùng căng thẳng. Chiến Tuyết cũng đã lấy ra Bạch Đế kiếm, hai mắt mơ hồ phiếm lên huyết sắc hồng quang.
Trung niên đạo nhân vẫn chưa động thủ, mãi cho tới khi Nhạc Vũ đi ngang qua hắn, mới nhàn nhạt hỏi:
- Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đã nằm trong tay ngươi. Nói như vậy Thất Diệp Tịnh Đế Liên hơn phân nửa đã bị ngươi lấy rồi?
Nhạc Vũ nghe vậy dừng chân, cũng không do dự liền quay đầu nói:
- Vật kia xác thực ở trong tay ta! Chẳng qua không biết đạo hữu hỏi thăm chuyện này, rốt cục có ý muốn thế nào?
Hai mắt trung niên đạo nhân chợt híp lại, đầu tiên quét mắt nhìn tiên phù trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, còn có chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân, tiếp theo tinh mang trong mắt thu liễm, hỏi:
- Có thể bán lại cho ta không? Hoặc là rễ chính của Thất Diệp Tịnh Đế Liên, cũng có thể trao đổi. Bên ta có vật để trao đổi.
- Trao đổi?
Nhạc Vũ thoáng chần chờ, suy ngẫm chốc lát mới cầm hộp ngọc trong tay, mắt mang theo vẻ tò mò nhìn qua nói:
- Vật này là tiên thiên linh căn. Thế gian này vật có tác dụng tương tự còn chưa tới mười ngón tay. Không biết đạo hữu muốn lấy vật gì trao đổi?
Trung niên đạo nhân lập tức mỉm cười, đạm nhiên nói:
- Tất nhiên có vật làm cho ngươi động tâm! Xem Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù của ngươi chỉ sợ mỗi lần phải hao phí không ít linh thạch tiên thạch mới có thể sử dụng, rốt cục không có lợi bao nhiêu. Nếu là vật này thì thế nào?
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra một viên ngọc tròn lóe sáng đưa tới trước người.
Nhạc Vũ vừa nhìn qua, liền nhận được vật này gọi là Chu Thiên Nhất Khí Chư Tinh Bàn, là bảo vật kết hợp cùng phù bảo. Ngoại trừ mỗi ngày có thể bổ sung năng lượng linh lực cho phù bảo, hơn nữa còn có thể gia tăng công hiệu của phù bảo.
Nếu có được vật này, Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù của hắn uy năng càng thêm mấy phần, ngày sau cũng không cần tiêu hao quá nhiều linh thạch.
Vẻ vui mừng lóe lên trên mặt hắn, nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Vật này tuy không tệ, nhưng còn chưa đủ giá trị của tiên thiên linh căn!
Trung niên đạo nhân cũng không ngoài ý muốn, tiếp theo lấy ra hai mươi trương tiên phù, cùng một quyển trận đồ nói:
- Đây là trong trăm năm qua ta tỉ mỉ chế tạo ra Đại Tu Di Thôn Thiên Kiếm Phù, kẻ hèn bất tài nhưng thần thông kiếm đạo còn có chút thành tựu, uy lực sẽ không làm đạo hữu thất vọng. Còn có quyển trận đồ này chính là kiếm đồ, nếu ngày sau luyện khí thuật của ngươi thành tựu, có thể theo quyển này chế kiếm. Uy lực không kém hơn Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận chân chính.
Hắn nói tới đây, lại quét mắt nhìn Nhật Nguyệt Thiên Luân, trong mắt vừa có vài phần bội phục lại có mấy phần khinh thường.
Trong lòng Nhạc Vũ biết rõ hắn khinh thường uy lực của Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận, về phần bội phục chính là thành tựu trận đạo của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn không để ý tới chỉ đưa tay chộp qua, mở ra quyển kiếm đồ, tiếp theo vẻ mặt hắn chợt ngưng đọng lại, đúng như lời người này đã nói, kiếm đồ thật sự tinh thâm, có thể đạt tới mức uy lực của Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận hay không hắn cũng không hiểu rõ, nhưng thật hơn xa Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết vô số lần, một là ở trên trời, một dưới mặt đất.
Nhưng muốn theo kiếm đồ luyện chế kiếm khí tự nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Hắn cầm lấy kiếm đồ xem một lúc lâu, tiếp theo sau hắn cũng không còn do dự, gọn gàng linh hoạt đem phù triện cùng Chu Thiên Nhất Khí Chư Tinh Bàn toàn bộ thu lấy, lại đem rễ chính của Thất Diệp Tịnh Đế Liên đưa ra ngoài.
Thật ra nếu lấy giá trị mà nói bản thân của tiên thiên linh căn thậm chí vượt xa cả Thất Diệp Tịnh Đế Liên, cũng vượt xa những bảo vật đối phương đem ra trao đổi.
Nhưng bản thân Nhạc Vũ cũng không có nhiều thời gian đi đào tạo, ngược lại chỉ cần đồ vật giúp ích cho chiến lực, thứ hai giờ phút này tình thế cũng không tốt, nếu lòng tham không đáy sẽ làm người này trở mặt. Hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối có thể chạy thoát khỏi tay đối phương, nhiều lắm chỉ đạt tới kết quả đồng quy vu tận, kết quả hai bên cùng có lợi như bây giờ thật ra là tốt nhất.