- Thật không ngờ người này hung uy đến như vậy!
Nhìn thấy Nhạc Vũ hóa thành hồng quang nghênh ngang rời đi. Bạch y nữ tử đánh ra một kiếm chặt đứt truy đuổi làm đám người không thể tiếp tục truy kích, trong lòng Thiết Kiên đạo nhân nhất thời giận dữ, cơ hồ muốn dẫn phát thương thế, sắc mặt trướng lên đỏ bừng.
Khi hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy sát ý giận dữ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, một lão giả vẻ mặt vô cùng âm trầm đã đến đại điện. Bên trong pháp trận lại phun ra viêm lực tinh thuần, chỉ trong nháy mắt liền làm áp lực của mọi người trong điện giảm bớt hơn phân nửa.
- Lão phu xấu hổ, người kia xông vào sơn môn, giết môn hạ của ta, lại chỉ có thể nhìn hắn bỏ chạy. Cuộc chiến hôm nay đúng là chuyện nhục nhã chưa từng có của Hạo Dương Tông!
Giọng nói của lão giả lạnh lẽo, nhiệt độ bên trong hạ thấp xuống tận băng điểm, cơ hồ mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhưng giọng nói của hắn vừa chuyển, có chút nghi ngờ nói:
- Chẳng qua tình hình vừa rồi lại có chút kỳ quái. Tuy thiên tư của hắn trác tuyệt đương thời, tu vi có điều đột phá, nhưng lão hủ phải thắng hắn một bậc mới đúng, tối đa thực lực ngang nhau. Cũng không nghĩ ra bốn người chúng ta chỉ một kiếm liền bị thương nặng, hầu như nguyên hồn cũng không thể ngưng tụ lại! Rốt cục hắn từ đâu có thực lực này?
Thiết Kiên đạo nhân suy ngẫm chốc lát, trầm giọng nói:
- Người vừa rồi từng lấy Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đối kháng Hạo Dương Thiên Kính của bổn tông. Mặc dù không hoàn chỉnh nhưng suýt nữa đã đem vật này đánh nát!
Nói xong câu này, nhìn bốn người kia trợn mắt há hốc mồm, Thiết Kiên đạo nhân lại lắc đầu nói:
- Đã lường trước hẳn là công pháp có thể kích thích tiềm lực hoặc bí truyền, khiến pháp lực của hắn tạm thời tăng vọt. Nếu không phải như thế chúng ta đầu có đường sống? Một kiếm vừa rồi của Nhạc Vũ đủ lấy tính mạng của ta! Đây là chuyện mà chúng ta chưa từng dự liệu trước đó, lần này để Thanh Huyền Tán Nhân xuất thủ đúng là có chút tính sai.
Lão nhân thở nhẹ một hơi, tiếp theo thoáng nhướng mày:
- Trong trường hợp đó chúng ta phải làm thế nào? Thanh Huyền Tán Nhân tuy liệt hàng thứ tư trong mười đại tán tu nổi danh thiên hạ, pháp lực thần thông chỉ thua kém ba tán tu kia một chút mà thôi, nhưng lần này cũng đại bại trong tay của hắn. Nếu không nhanh chóng trừ đi, hung uy người này chỉ sợ càng khó áp chế!
Thiết Kiên đạo nhân nhìn lên bầu trời, giật mình hồi lâu lại thẫn thờ than nhẹ:
- Đuổi theo không được! Trước tiên chúng ta tạm qua cửa ải này rồi hãy nói. Người này không biết đang giấu diếm bao nhiêu lá bài tẩy, Huyền Sát Chiến Thi cũng có thực lực chống đỡ cửu kiếp Tán Tiên, chỉ một mình ngươi không phải địch thủ. Sau trận chiến này, cảnh ngộ bổn tông càng thêm hung hiểm. Muốn trừ người này hiện tại chưa phải thời cơ.
Trong lòng lão giả kia trầm xuống, thầm nghĩ tiến cảnh tu vi của Nhạc Vũ có thể nói là cực nhanh. Trong mấy chục năm thực lực đã tăng lên sánh vai với mười đại tu sĩ đương thời, nếu qua thêm mấy năm, còn không biết sẽ mạnh mẽ đến thế nào? Làm sao có cơ hội tru diệt? Nếu trì hoãn tới ngày sau, thật không biết sẽ phải trả giá đến bao nhiêu.
Chẳng qua cục diện Hạo Dương Tông giờ phút này cũng đúng là hung hiểm, cũng không có đủ lực truy kích.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm lão giả vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cuộc chiến hôm nay vốn đã tính kế thật lâu. Chính là tranh đoạt số mệnh của thiên hạ chư tông. Vốn dự liệu sau trận chiến này, phải đem sát kiếp diệt từ lúc mới nảy sinh, mặc dù không thể hoàn toàn tiêu trừ, cũng có thể giảm bớt mới phải.
Nhưng một trận đánh tại Hỏa Vân sơn hôm nay, cũng vô duyên vô cớ thành tựu cho Quảng Lăng Tông. Được thế thì thịnh vượng, thất thế sẽ suy sụp, Hạo Dương Tông vốn là thiên hạ đại tông, nhưng hôm nay bị Nhạc Vũ đánh bại, đã mất ưu thế.
Kế tiếp đại cục thiên hạ sẽ diễn biến như thế nào, thật sự làm người khác không hiểu rõ ràng.
Uy danh Hạo Dương Tông suy giảm, thật ra chưa hẳn không phải chuyện tốt. Chỉ xem những người như bọn hắn, liên tục nghĩ mưu nghĩ kế, nếu cảm nhận được Quảng Lăng Tông uy hiếp thế lực tông môn tu chân trong thiên hạ, chẳng lẽ Tử Nghiễn Tông, Huyễn Tâm Tông còn có thể vui vẻ nhìn Quảng Lăng Tông quật khởi tại bắc phương hay sao?
Chỉ cần tạm thời ẩn nhẫn, vẫn có cơ hội lôi kéo chút đồng minh. Nhưng nếu không cẩn thận, ở bên trong trận sát kiếp cũng có thể rơi xuống kết quả bị diệt toàn tông.
Ngay khi mọi người trong điện còn đang lâm vào trầm tư, trong mắt Thiết Kiên đạo nhân hiện lên vẻ nghi hoặc, nhớ lại vừa rồi thái độ Thanh Huyền Tán Nhân như muốn nói chuyện gì, nhưng lại bị Nhạc Vũ đánh ra âm đao áp chế, dù muốn trao đổi hồn niệm cũng bị ý niệm bá đạo vững vàng ngăn chặn.
- Rốt cục Thanh Huyền đã nhìn thấy được bí mật gì của Nhạc Vũ? Mới làm cho hắn điên cuồng đuổi giết như thế?
Thiết Kiên đạo nhân không hiểu nổi, trong lòng cũng không suy đoán được, chỉ nhìn theo phương hướng ba người rời đi liên tục cau mày.
Trong lòng hắn có chút tiếc nuối, tuy pháp lực mạnh mẽ, nhưng không có Côn Luân Tâm Kính cùng Cửu Thiên Thập Địa Hư Thị thần thông, dù thôi diễn thiên cơ, tử vi đẩu số cũng không đạt được kết quả như ý muốn.
Có lẽ Huyền Tĩnh sẽ có cơ hội suy đoán ra.
Lao ra phạm vi Hỏa Vân sơn, Thanh Huyền Tán Nhân không còn khả năng chú ý tới máu huyết tiêu hao, tu vi pháp lực suy yếu lại dùng hết sức thúc giục bí pháp, thân ảnh lóe lên tránh né Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, lại điên cuồng ném ra hơn mười trương phù triện ra phía sau.
Viêm Long Chân Hình tiên phù, tựa hồ đã dùng hết, nhưng giờ phút này đạo phù sử dụng vẫn có uy năng thật lớn, dẫn phát vô số năng lượng ba động, còn có một luồng lôi quang phong nhận lóng lánh phía chân trời.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, Ty Châu khác với những địa vực trước đó, hoang dã không người, cho dù không khống chế được lực lượng cũng sẽ không tàn hại sinh linh, nhiều lắm chỉ gây hại chút thảo mộc yêu thú mà thôi. Mặc dù là sinh linh nhưng hắn cũng không quá để ý tới, nghiệp lực sát nghiệt chẳng bao giờ nằm trong mắt Nhạc Vũ.
Nhưng ở nơi đây là nơi tụ tập linh mạch thiên hạ, cũng là nơi phồn thịnh nhất thiên hạ. Sinh linh nơi này tụ tập nhiều tới ba thành so với toàn thế giới, bên trong ngàn dặm bên dưới cũng phải có không ít sinh linh.
Đại tu sĩ thường thường đấu pháp phát sinh cuồng phong dư ba cũng đủ làm cho các sinh linh khu vực này hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tuy lòng dạ Nhạc Vũ độc ác, trong tay nhiễm vô số máu tươi tội nghiệt, nhưng cho dù kiếp trước khi còn làm lính đánh thuê, cũng tuyệt chưa từng tàn sát những bình dân vô tội, trừ phi là người có liên quan hay bị bức bất đắc dĩ.
Hồn thức thân thể hắn bỗng nhiên tương hợp cùng thiên địa lần nữa, hắn chấn động tay áo, đâm ra một kiếm về phía trước, đem năng lượng phong bạo do phù triện dẫn phát toàn bộ đánh tan.
Thiên ý tuyệt kiếm có thể thao túng thiên ý, cũng có thể ngăn cách lực lượng, hủy bỏ năng lượng tồn tại.
Sau một khắc, tốc độ của Nhạc Vũ lại tăng nhanh lần nữa. Trong mơ hồ giằng co cùng Thanh Huyền Tán Nhân. Chiến Tuyết theo sát phía sau, mở ra huyết sí, vừa vẫy cánh đã viễn độn ra xa vạn dặm.
Ba người một trước hai sau chỉ trong chốc lát đã bay xa mấy chục vạn dặm. Nơi này đã có thể nhìn thấy ba cột trụ khổng lồ xuyên thẳng tận trời, nơi xa mênh mông vô bờ, mây trắng lượn lò, một mảnh thanh không.
Nhưng giờ phút này sắc mặt Nhạc Vũ càng thêm âm lãnh.
- Thính Vân Thiên Cung?
Con ngươi co rụt lại, Nhạc Vũ không chút do dự chém ra một đao.
Lần này không phải chém ra ngoài vạn dặm, mà là vô số thời không mảnh nhỏ vỡ vụn, tụ ngay trước đao, đọng mà không phát, tạo thành một đạo đao mang màu đen khổng lồ, mượn theo đao thế, tốc độ bạo tăng thêm nửa phần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những nơi đi qua đều phát ra tiếng rít chói tai, trên mặt đất xuất hiện một đạo khe sâu rộng chừng ngàn trượng, sâu mấy trăm trượng, một đường đuổi theo Thanh Huyền.
Từ bên trên nhìn lại, giờ phút này mặt đất giống như bị Nhạc Vũ dùng một đao chém rách, đao khí lan tràn, cũng giống như uy năng diệt địa. Con ngươi Thanh Huyền Tán Nhân mãnh liệt co rút lại, từ đầu ngón tay bức ra một đoàn tinh huyết đánh vào trong cự kiếm. Tốc độ chạy trốn liền tăng nhanh ba thành, sau đó phảng phất như xuyên phá vật gì, cảnh vật trước mắt bỗng dưng đại biến, một tòa cung điện khổng lồ trôi nổi bên trong tầng mây.
Trong lòng nàng ta chợt vui mừng, trong cơ thể bắn ra một cỗ tiềm năng khiến cho kinh mạch hoàn toàn khô kiệt khôi phục lại vài phần pháp lực, khiến đoàn huyết quang càng nhanh thêm tốc độ, khôi phục như trước, thoáng chốc cự ly cách thiên cung còn chưa đầy vạn dặm.
Ngay lúc này, truyền đến một tiếng hừ lạnh chấn đãng tâm thần của Nhạc Vũ.
- Đến Thính Vân Thiên Cung thì thế nào? Hôm nay dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, cũng không ai cứu được ngươi.
Lời còn chưa dứt, bên trong Thính Vân Thiên Cung truyền ra một tiếng cười khẽ.
- Hay cho câu đến Thính Vân Thiên Cung thì thế nào, đúng là cuồng ngôn!
Một tia sáng từ bên trong thiên cung bắn thẳng tới, không uy năng như Hạo Dương Thiên Kính, lại có uy năng hủy thiên diệt địa, sáng bóng nhu hòa nhưng trùm khắp mười vạn dặm, thẳng xuyên hư không, không sao tránh khỏi.
Nhạc Vũ bị màn hào quang bao trùm, thần hồn thân thể không thể động đậy, ngay cả quang hoa của Nghịch Thiên Đao cũng từ từ tiêu giảm.
Chẳng qua sau một khắc, ngũ hành phù trận trong cơ thể hắn đã chấn động dữ dội, bên trong thần hồn tử sắc lôi phù nổ tung một đoàn lôi quang.
Chỉ trong nháy mắt liền đem hồn lực định trụ hắn chấn vỡ, giãy dụa thoát ra.
- Côn Luân Tâm Kính!
Sau thoáng kinh hãi, Nhạc Vũ liền nổi giận.
Nhìn thấy Thanh Huyền Tán Nhân chỉ còn cách tòa cung điện một khoảng ngắn, liền có một đạo quang hoa từ trong cung xuyên ra quấn lấy thân hình Thanh Huyền kéo vào bên trong, Nhạc Vũ thúc giục Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực khiến đao mang chuyển thịnh, tựa như sao băng hướng Thính Vân Thiên Cung bắn tới.
Ngũ sắc năng lượng bên trong đan điền tự động tự giác phun ra một đoàn linh quang ngũ sắc, khiến vô số thời không toái nhận bạo tăng mấy lần, súc tích lực lượng hủy thiên diệt địa càng thêm mạnh mẽ.
Bên trong cung lại có vài thanh phi kiếm bắn ra, ngưng tụ vô số từ lực, Chiến Tuyết ở phía sau liền đánh ra Bạch Đế kiếm, năm trăm vạn thạch lực cơ hồ làm lòng người trầm xuống.