Vừa quay người lại, Nhạc Vũ liền nhìn thấy một thiếu nữ thân hình cao ráo đang đi tới.
Gương mặt nàng ước chừng chỉ mười lăm tuổi, ngũ quan xem như đoan chính xinh đẹp, đáng tiếc trên mặt lại hiện ra vết loang lổ ngũ sắc, phảng phất như bị thoa vào một tầng vệt sáng, nhìn qua như ác quỷ, làm người ta khó chịu muốn buồn nôn.
Con ngươi Nhạc Vũ bỗng nhiên co rụt lại, gương mặt lộ vài phần sắc mặt vui mừng. Cơ hồ theo bản năng hắn đã biết thiếu nữ trước mắt chính là Liễu Nguyệt Như mà hắn đang khổ cực tìm kiếm, chính là nữ tử có Ngũ Hành Linh Thể.
Tuy giờ phút này nhìn nàng không hề có chút nội tức, nhưng lại thật thân cận với thiên địa ngũ hành linh lực, thật khác hẳn với người thường. Độ dày linh lực quanh thân vượt xa cả thể chất. Cho dù chưa từng tu hành, nhưng vẫn tốt hơn những võ sư tầm thường rất nhiều, thọ nguyên cũng hơn xa người thường!
- Người như vậy vì sao không cách nào tu hành? Đây vốn nên trở thành nhân vật tuyệt đỉnh của tu chân giới mới đúng.
Trong nội tâm Nhạc Vũ thoáng nghi ngờ, sau đó khởi động Vô Vọng Chân Thủy truyền lên trong mắt, cẩn thận quan sát thêm lần nữa.
Sau đó liền loáng thoáng nhìn thấy được kết cấu kinh mạch của nữ hài tựa hồ khác hẳn với người thường.
- Trời sinh phế mạch sao? Quả nhiên thế giới này tuyệt đối không cho phép Ngũ Hành Linh Thể tồn tại. Nhưng cho dù là phế mạch cũng không thể nào làm khó được đại phái như Thủy Minh Tông! Thế gian này có vô số linh trân đan dược, vốn vẫn còn biện pháp có thể đền bù. Nếu khách quan mà nói so với có được một tu sĩ Đại Thừa chiến lực tuyệt đỉnh, công phu bồi dưỡng thật sự chỉ là bé nhỏ không đáng kể chút nào.
Nữ hài dường như đang có việc gấp gáp, chân bước vội vã, bên cạnh thắt lưng đeo một giỏ quần áo, bên trong đều là y phục dơ dáy bẩn thỉu, phần lớn chỉ là loại áo ngắn.
Nhạc Vũ vừa nhìn liền kết luận nàng muốn giặt y phục cho các thủy thủ, dùng cách này để kiếm sống. Ngay khi Liễu Nguyệt Như vừa đi ngang qua người Nhạc Vũ, trong tay hắn đột nhiên kết ấn, tiếp theo sau trong phương viên ba trượng quanh người hắn liền đột nhiên ngưng đọng lại.
Đây là từ ba chiêu kiếm cuối trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm diễn sinh biến hóa tới phương pháp điều khiển thời gian. Nhưng mặc dù với pháp lực hiện giờ của Nhạc Vũ cũng không thể đem thời gian của thế giới này dừng lại, chỉ có thể điều khiển được thời gian trong phạm vi ba trượng quanh người mình.
Giờ khắc này hắn cùng nữ hài tuy vẫn đang đứng trên đường phố, thật ra hắn đã thi triển pháp lực đem không gian ba trượng này mạnh mẽ kéo ra ngoài không gian hàng rào. Có huyễn thuật che giấu, người bên cạnh không nhìn thấy hai người tồn tại, cũng không cách nào tiến vào nơi đây.
Thậm chí kể cả người đang dùng bí thuật theo dõi cũng sẽ bị lực lượng thời gian tạm thời ngăn cách.
Đưa tay đặt lên sau lưng nữ hài, Nhạc Vũ nhắm mắt một lúc lâu, ý mừng trên mặt dần dần càng thêm nồng hậu.
Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí của mình gặp phải Ngũ Hành Linh Thể có thể nói vô cùng thuần thục. Mà thể chất của nữ hài cũng thật làm người ta vui mừng. Về phương diện Mộc Linh, còn hơn cả kết quả thôi diễn của hắn lúc trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Không trách được lại bị thiên địa ghen ghét! Nếu ta có thể cải tạo Ngũ Hành Linh Thể này, cường độ thân thể trong mấy năm có thể trực tiếp gia tăng thêm nửa lần! Pháp lực bản thân có thể thao túng thiên địa linh lực, còn có thể trống rỗng tăng thêm tám phần. Phối hợp ngũ hành trong ngoài của ta, Ngũ Sắc Thần Quang, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh! Thực lực đâu chỉ gia tăng? Chỉ nói riêng về thân thể, dù là những siêu giai thần thú cũng đừng mơ tưởng bì kịp với ta.
Hô hấp của Nhạc Vũ không khỏi dồn dập, qua một hồi lâu mới mạnh mẽ đè nén trở xuống.
Từ lần giận dữ điên cuồng của mấy năm trước, mấy ngày nay cơ hồ không có bất kỳ sự vật nào có thể làm cho hắn kích động thất thố đến như vậy.
Ngay sau đó Nhạc Vũ chợt nhíu mày, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối. Vết sáng năm màu trên mặt nàng không chỉ dừng lại trên mặt mà thôi, toàn thân cao thấp cũng có trạng huống tương tự.
Chỉ bất quá đây không phải là bớt son hay bị nám thương, mà là trong cơ thể nàng súc tích quá nhiều ngũ hành linh lực, Nhạc Vũ chỉ cần giơ tay liền có thể hóa giải, thậm chí chỉ cần nàng tu luyện tới trình độ Trúc Cơ, cũng có thể khôi phục lại như thường, nhưng theo tình hình của nữ hài này mà xem, sợ là thật khó thể làm được.
- Đáng tiếc! Bên trong cơ thể hài tử này tế bào kết cấu đều có vấn đề. Bình thường mà nói không cách nào cải thiện thể chất. Chẳng qua trời sinh có được Ngũ Hành Linh Thể mà thôi, lại không cách nào thao túng được, vì thế không thể tu hành.
Thu tay về, Nhạc Vũ không khỏi lắc nhẹ đầu, không trách được dù Thủy Minh Tông mạnh mẽ nhưng sau khi nhận được bảo bối như vậy cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông tha.
Nếu không phải hắn có được năng lực phân tích, chỉ sợ người khác thật khó thể phát hiện được nguyên nhân vì sao nữ hài này không thể tu hành.
- Thể chất của nữ hài này giúp ích cho ta rất nhiều. Phần nhân quả thiện duyên này tốt nhất nên tận lực trả lại cho thỏa đáng.
Thoáng vung tay áo, Nhạc Vũ vừa định hấp thu ngũ hành linh lực trên người nữ hài, nhưng khi hắn vừa định thi triển pháp quyết, không khỏi thoáng chần chờ.
- Phương pháp này không ổn! Tuy hiện tại dung mạo của hài tử này có vẻ xấu xí, nhưng ngũ quan lại mỹ lệ, lẽ ra dung mạo phải rất xinh đẹp, có lẽ còn không kém hơn Tuyết nhi. Nếu nói hồng nhan họa thủy, tùy tiện hấp thu đi ngũ hành linh lực trong người nàng sẽ đưa tới tai kiếp cho nàng. Lại nói hiện tại ta cũng chỉ có thể giúp được một thời gian, không thể lâu dài, ngày sau vẫn sẽ bị tình trạng như thế.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ suy tư một lúc, chợt nhớ lại lời nói trước kia của Yêu Đế Loan Thiên.
- Sau khi ta phi thăng thế giới hồng hoang, Thôn Tinh tổ sư cũng sẽ không lưu lại quá lâu. Nhiều lắm chỉ ba ngàn năm sau khi thay đổi lại Đại Thôn Diệt Thuật liền có thể phi thăng. Chưởng giáo sư tổ cũng có được Nguyên Dương Đao Luân, tiên kiếp cũng không thể làm khó hắn. Như vậy cần phải có một người có thể trấn áp được số mệnh của Quảng Lăng Tông. Nữ hài này tuy không cách nào tu hành, nhưng với ta mà nói chỉ cần thêm chút cải tạo là có thể thừa kế y bát của ta!
Trong ánh mắt Nhạc Vũ như lộ ra điều gì, tiếp theo liền giải khai đạo pháp của mình, quay trở về hiện thực.
Trong mắt Liễu Nguyệt Như đầu tiên hoảng hốt, mang theo nỗi nghi hoặc nhìn quanh, tiếp theo chợt cau mày tiếp tục đi về phía trước.
Đi thẳng qua mấy con đường, sau đó rẽ về phía trái vào trong một ngõ nhỏ bùn lầy. Kiến trúc nơi này dơ bẩn vô cùng, toàn bộ đều là nhà tranh thấp bé.
Nhạc Vũ đi theo phía sau Liễu Nguyệt Như, chân phiêu hư không, phiêu nhiên như tiên. Nhưng những người đi qua trên đường không một người nào có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Cuối cùng hắn dừng lại trước một gian lều thấp bé rách rưới.
- Nơi đây là nhà của hài tử này sao?
Nhìn vào ngôi lều, Nhạc Vũ theo bản năng chợt nhíu mày. Cuộc đời này cuộc sống của hắn cũng luôn được chu cấp đầy đủ, ngay cả kiếp trước lẫn kiếp này đều là như thế. Thời điểm nếm chút đau khổ đó là ở trên chiến trường.
Mà giờ khắc này trong mắt Nhạc Vũ nơi này quả thật so với chuồng lợn cũng không bằng. Nhưng bên trong lại được thu thập cực kỳ sạch sẽ. Đồ đạc đơn giản, chỉ có hai chiếc giường nhỏ. Có một phụ nhân dáng vẻ già nua nằm trên giường, nhắm nghiền mắt, tựa hồ đang bị bệnh nặng, không biết vì sao cơ thể toát ra mùi hôi thối vô cùng.
Nữ hài kia đi vào trong phòng, lập tức lấy tới một chậu nước, không hề e ngại mùi hôi thối, tỉ mỉ lau rửa toàn thân cho phụ nhân kia.
Nhạc Vũ thấy thế trong lòng không khỏi tăng thêm cảm giác yêu thích. Hắn không biết quan hệ giữa Liễu Nguyệt Như cùng phụ nhân kia là như thế nào, nhưng chỉ xem cử chỉ như vậy đã biến nữ hài này là người vô cùng hiếu thảo.
Nếu đã biết hiếu thảo, như vậy tự nhiên sẽ biết tôn sư trọng đạo, có thể thừa kế đạo thống của mình.
Nhưng phụ nhân nằm trên giường vẫn làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Đây không phải là một phụ nhân tầm thường, mà là một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, chẳng qua không biết vì sao lại nằm im trên giường không thể động đậy.
Hắn mơ hồ đoán biết chuyện này có liên quan tới độc vật, rốt cục là tình hình như thế nào, còn cần cặn kẽ dò xét mới hiểu được.
Vừa định xuất hiện, linh giác Nhạc Vũ chợt có xúc cảm, hắn cảm giác được ở nơi xa đang có mười mấy hán tử hung thần ác sát đang hướng bên này đi tới. Chỉ trong chốc lát đã đi tới trước ngôi lều, một người đá ra một cước, đá văng cửa lều.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi tức giận, vừa đề tụ pháp lực chuẩn bị đem những người kia quét ra khỏi nhà, bỗng nhiên nhìn thấy phụ nhân đang hôn mê vừa mở mắt, trong mắt ẩn hiện tinh mang. Hai mắt Nhạc Vũ chợt híp lại, tản đi pháp lực, âm thầm quan sát.
Trong đám người kia có một hán tử khoảng chừng ba mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, sau khi cửa lều bị thủ hạ đá vỡ liền thản nhiên bước vào, đầu tiên cười hì hì, hướng phụ nhân trên giường thi lễ, trong miệng nói:
- Lão tổ!
Phụ nhân kia híp mắt cũng không hề lên tiếng, Liễu Nguyệt Như yên lặng đứng lên, từ trong một hòm nhỏ lấy ra một túi tiền cung kính đưa tới.
Nam tử kia đón lấy, thoáng cân nhắc, ngay sau đó sắc mặt chợt lạnh nhạt nói:
- Lão tổ, ngươi đang buộc vãn bối khó xử đây! Duy trì đại trận tiêu hao trên hòn đảo này ngài cũng biết rõ. Ra nhiều nhất là hơn mười vị thượng tiên trong đảo, nhưng người của Phỉ Ngọc Đảo vẫn phải ra chút lực non nớt. Tiền quả quyết không thể thiếu thốn! Nhưng tiền của ngươi sợ là chỉ có hai trăm đồng, còn không đủ nửa số!
Phụ nhân híp mắt, ánh mắt lợi hại như lưỡi đao. Nam tử kia không chút sợ hãi, cười lạnh nhìn Liễu Nguyệt Như nói:
- Hai năm trước ngươi nói nàng chưa đầy mười bốn. Không tới tuổi phải giao tiền, ta cũng phải nghe theo lão tổ, tạm thời bỏ qua cho nàng. Nửa năm trước ngươi còn nói bọn ta lấy thịt đè người, ngăn nàng câu khách. Cho nên trong mấy tháng nay ta không hề dùng chút thủ đoạn nào, nhưng hiện nay thì sao?
Nói tới đây, một nam tử to con đứng cạnh hắn chợt đá ra một cước, đá ngã Liễu Nguyệt Như xuống đất.
Liễu Thành nhìn thấy, không ngờ lại cười một tiếng, đưa tay ra, liền có người đưa một cây roi đầy gai nhọn cung kính đặt vào trong tay của hắn.
Bóng roi vung lên lập tức đánh xuống người nữ hài, trong nháy mắt phá vỡ quần áo trên người nàng, phun ra một mảnh máu tươi.
Liễu Nguyệt Như cắn môi, cố nén không rên la, chỉ đem thân thể mình ôm thành một đoàn.
Liễu Thành hừ lạnh một tiếng, lại trút xuống mấy roi thật mạnh, sau đó như mới thỏa mãn dừng lại, vẻ mặt khôi phục hiền hòa nói:
- Lão tổ, thật ra cần gì phải như vậy? Xem tình hình hôm nay của ngươi, cho dù giữ chặt bí đồ kia cũng vô dụng. Chẳng bằng giao cho sư phụ ta, khi đó ngươi có người chiếu cố, hậu nhân của ngươi cũng không cần chịu khổ, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?