Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, suy ngẫm chốc lát mới ho nhẹ một tiếng. Lúc này Tịch Hàm mới thức tỉnh, vội vàng quỳ xuống xá Nhạc Vũ, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhạc Vũ biết tâm ý của nàng, cũng đứng ngây người, không biết trả lời như thế nào. Khi nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng của Tịch Hàm, chợt than khẽ, từ trong giới chỉ lấy ra di ngôn cùng hài cốt của Tịch Nhược Tĩnh, nói:
Gia gia của ngươi đã bỏ mình, tộc nhân bị bắt toàn bộ bị diệt khẩu, không còn người nào may mắn sống sót. Chỉ có một ít tộc nhân lưu bên ngoài lúc xảy ra chuyện may mắn còn sống, ta đã sai người chiếu cố. Về phần Linh Đài Tông hôm nay đã bị diệt trong tay ta. Mặc dù còn sót chút thủ phạm, nhưng chỉ cần thêm ba hay năm năm là có thể diệt trừ toàn bộ.
Vẻ mặt Tịch Hàm ngây ra, nước mắt tuôn trào trên gò má. Những lời phía sau của Nhạc Vũ cơ hồ không hề nghe lọt vào trong tai.
Nhìn thấy bộ dáng thê lương của nữ hài mồ côi, Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, muốn an ủi lại không biết nên khuyên thế nào, chỉ đành trầm mặc không nói. Chuyện bi thảm cả gia tộc đều bị hủy diệt như vậy, đặt lên người bất cứ ai đoán chừng cũng sẽ tinh thần hỏng mất.
Bên trong tĩnh thất yên lặng thật lâu, cuối cùng bên trong đôi mắt của Tịch Hàm từ từ có chút sáng bóng, đầu tiên nàng quỳ lên xá Nhạc Vũ thật sâu, chờ mong nói:
Tiên trưởng báo xong đại thù cho gia tổ, tiểu nữ thật sự không biết làm sao tạ ơn, chỉ có thể dùng cả đời báo đáp!
Nhạc Vũ khẽ cau mày, đang định dùng pháp lực đỡ Tịch Hàm ngồi dậy, lại thấy nữ hài ngẩng đầu lên hỏi:
Không biết tiên trưởng có thể thu tiểu nữ làm đồ đệ hay không?
Nghe được ý kiên quyết trong lời nói của Tịch Hàm, Nhạc Vũ không vội trả lời, ý vị thâm trường nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
Tư chất của ngươi tuy bình thường, nhưng ngộ tính còn khá, nếu tham gia khai sơn đại tuyển, thu hay không thu ngươi cũng chẳng khác biệt. Nhưng nếu ta từng có hứa hẹn với gia gia của ngươi, sẽ không nuốt lời!
Hắn còn chưa nói xong, Tịch Hàm liền vui mừng dập đầu nói:
Nếu như thế, tiểu nữ còn một yêu cầu quá đáng! Chỉ cầu tiên trưởng bỏ qua hành tung của những thủ phạm còn sống sót.
Ngươi muốn tự mình giết kẻ thù sao?
Nhạc Vũ cau mày, chợt thấy trong mắt Tịch Hàm hiện lên vể kiên nghị, không khỏi thầm khen, lắc đầu nói:
Ngươi hãy nghe ta nói hết lời trước đã! Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, tạm thời không có thời gian dạy dỗ ngươi. Nhưng sẽ dẫn tiến ngươi làm môn hạ của một vị trưởng bối của ta. Chỉ là có chút chuyện ta cần nói cho rõ ràng. Chuyện lần này ta thật sự có chút ý không tốt. Trước khi dẫn ngươi nhập môn, có một số việc nên nói trước với ngươi cho thỏa đáng!
Nhìn thấy trong mắt Tịch Hàm tràn đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi nhẹ thở dài, nhân cơ hội uy hiếp người ta đúng là không phải hành vi của người quân tử.
Thật ra cho dù Tịch Hàm không chịu đáp ứng, hắn cũng sẽ không cự tuyệt nàng. Chẳng qua khi đó hắn cũng không còn nghĩa vụ xuất thủ giúp nàng thay đổi tư chất, như vậy nàng chỉ có thể sống tầm thường cả đời.
Nói trở lại, sư thúc tổ phẩm tính đoan chính, cũng sẽ không làm gì Tịch Hàm, ngược lại sẽ vô cùng sủng ái. Cách làm này của hắn chỉ là vì muốn giúp tình cảm của Xương Băng Hồng có được nơi để ký thác, kích khởi ý niệm cầu sinh của hắn. Chẳng qua chuyện như vậy nên nói trước cho thỏa đáng, miễn gây ra khúc mắc. Nếu bản thân Tịch Hàm cự tuyệt, hắn tuyệt không bắt buộc nàng. Kế tiếp chỉ muốn nhìn xem nữ hài này làm sao lựa chọn.
Cơ hồ cùng một thời gian, ngoài mấy vạn dặm Quảng Lăng sơn, dọc theo Phượng Hà sơn mạch có mấy người từ trong hư không toát ra. Sắc mặt bọn họ đều vô cùng khó xem, sau khi dừng lại đầu tiên liền nhìn về hướng Quảng Lăng sơn.
Lần này chẳng những phụ lòng chưởng giáo nhờ vả, còn bị Quảng Lăng Tông nhục nhã như thế, thật sự là xấu hổ!
Ngôn Vô Cực thở dài, trên mặt ửng hồng. Tâm tình hắn dao động quá mức kịch liệt, khiến cho khí huyết sôi sục, về phần nội thương chỉ cần điều tức chốc lát đã phục hồi như cũ, nhưng qua thật lâu Ngôn Vô Cực cũng không cách nào bình tĩnh lại.
Ba nữ nhân khác cũng đều buồn bực, nhất là nữ tử trung niên lên tiếng nói:
Chuyện này không trách được sư huynh, là do chúng ta quá xem thường Quảng Lăng Tông. Tổ sư đã sớm ban ý chỉ, muốn chúng ta phải cố hết sức kết minh với Quảng Lăng Tông lần nữa, thậm chí làm môn phái phụ thuộc cũng không sao. Rõ ràng tổ sư đã sớm nhận ra điều gì, nên mới có an bài như vậy, nhưng chúng ta vẫn sơ ý đến như thế.
Ngôn Vô Cực trầm mặc, hắn tự phụ bản thân mình cơ trí tỉnh táo, luôn dùng ánh mắt ngày trước mà đánh giá Quảng Lăng Tông. Trong lòng âm thầm tự trách, Ngôn Vô Cực thu hồi ánh mắt nói:
Quảng Lăng Tông chấn hưng đã không thể ngăn cản! Cánh chim của Nhạc Vũ đã cứng cáp, chỉ cần hắn còn trên đời này một ngày, Quảng Lăng Tông càng ngày càng mạnh mẽ. Tương lai của chúng ta xem ra cần phải ẩn dưới cánh chim của Quảng Lăng Tông, cố gắng cầu sinh.
Chẳng lẽ không thể đem hắn tru diệt?
Một nữ tu sĩ Nguyên Anh khác thoáng nhíu mày, lạnh lùng nói:
Ta xem mấu chốt chấn hưng của Quảng Lăng Tông nằm trên người tiểu tử kia. Chỉ cần tìm được cơ hội, với lực lượng của Băng Nguyệt Tông, chưa chắc không thể giết hắn.
Khó! Khó! Khó!
Nói ra ba chữ khó, Ngôn Vô Cực lắc đầu nói tiếp:
Thực lực của người kia khi nãy chính các ngươi cũng nhìn thấy, thực khó dò sâu cạn. Hắn sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, còn có quang mang băng hỏa hợp nhất kia, chính là thần thông kiếm quyết nhất đẳng thế gian, nhưng ta cảm giác vừa rồi Nhạc Vũ còn chưa dùng tới ba thành thực lực, dù chúng ta có hợp sức cũng không thể thắng. Lại nói Quảng Lăng Tông không thể không chút nào đề phòng, nếu biết được Nhạc Vũ quan trọng như vậy, sao có thể không chút phòng bị.
Nói tới đây, dù nữ tử trung niên có tính tình kiên cường nhất cũng trầm mặc không lên tiếng, giống như đã thừa nhận phán đoán của Ngôn Vô Cực, mà Ngôn Vô Cực vẫn tiếp tục nói.
Nhớ được bốn năm trước, khi đó tuy Nhạc Vũ mạnh mẽ, nhưng ta nắm chắc chỉ một khắc có thể đánh chết hắn. Nhưng sau bốn năm, trong lòng ta luôn thấy run sợ khi đối diện. Bốn người như ta, chưa hẳn là đối thủ của hắn. Người này trưởng thành nhanh chóng tới mức làm người khác sợ hãi!
Nói tới đây, Ngôn Vô Cực đưa mắt nhìn Hư Nhược Nguyệt vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, than khẽ:
Nhược Nguyệt, lần này là ta hiểu lầm ngươi! Lần này vốn nên nghe theo lời ngươi nói mới đúng.
Lời này vừa nói ra, ba người khác liền cảm thấy xấu hổ, nữ tử trung niên càng lộ vẻ áy náy.
Hư Nhược Nguyệt như không hề nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn Quảng Lăng sơn. Trong lòng nàng hiểu rõ ràng, trận chiến bốn năm trước lưu lại bóng ma trong tâm khảm đã bị nàng vượt qua. Nhưng sau hôm nay, tâm ma kia vẫn tiếp tục gắt gao dây dưa, thật khó đẩy lùi.
Mỗi khi nghĩ tới một màn bên trong Quan Vân Điện, Hư Nhược Nguyệt liền cảm thấy hoảng hốt, lúc ấy nàng chỉ cảm giác trong cơ thể Nhạc Vũ tựa hồ ẩn giấu một cỗ lực lượng khổng lồ, làm người ta vô cùng sợ hãi.
Sau đó nàng đã theo bản năng lùi bước, lại muốn ngăn cản sư tỷ của mình. Giờ phút này nghĩ tới, cũng không biết cảm giác kia từ đâu mà đến.
Nếu lúc ấy cảm giác của nàng chỉ là hư ảo vậy thì không sao. Nhưng là thật sự, thực lực chân thật của người kia mạnh mẽ tới mức kinh khủng, làm người ta hoàn toàn tuyệt vọng. Chẳng lẽ Băng Nguyệt Tông phải vĩnh viễn lưu lại phương bắc? Như vậy bản thân mình nên làm sao báo đáp sư môn?
Trở về sơn môn, Nhạc Vũ dùng ba ngày thời gian đóng cửa từ chối tiếp khách, dù Trầm Như Tân chạy đến cũng bị đại trận hắn bố trí ngoài động làm thối lui trở về.
Tịch Hàm đáp ứng còn dứt khoát hơn trong sự dự liệu của hắn. Nguyên tưởng rằng loại chuyện này dù bất kỳ nữ hài nào gặp phải cũng phải cẩn thận suy nghĩ thật kỹ. Nhưng Tịch Hàm lại không có nửa điểm do dự, thậm chí còn dùng hồn thệ.
Nhạc Vũ thầm nghĩ có lẽ do Tịch Hàm còn quá nhỏ, nói không chừng ngày sau sẽ hối hận. Nhưng hiện tại hắn cũng không quản được nhiều như thế. Chủ yếu lần này hắn không thể ở lại sơn môn được bao lâu, chuyện của Tịch Hàm càng sớm giải quyết thì hắn càng sớm rời đi, xem thử bên chỗ Đoan Mộc Hàn rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Khách quan mà nói so với mấy năm trước, linh đan diệu dược trong tay hắn càng nhiều hơn, hơn nữa còn có dược vật thật tốt để lựa chọn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng khi cải thiện thể chất của Tịch Hàm, hắn vẫn phải mất một phen công phu. Chủ yếu là vì Trầm Như Tân cùng vài đệ tử tiếp khách đã nhìn thấy qua dung mạo của Tịch Hàm, lại biết được tư chất của nàng, như vậy thật làm Nhạc Vũ hơi khó giải quyết, hắn cũng không thể đem mấy đồng môn này giết chết diệt khẩu.
Cuối cùng ở phương diện dung mạo, Nhạc Vũ đành làm chút thủ đoạn trong xương cốt. Giờ phút này còn chưa nhìn thấy biến hóa, nhưng đợi đến ngày sau trưởng thành, sẽ có một ngày giống y như vị Hàn Tú Nhi kia như đúc.
Ở tư chất hắn cũng xử lý như thế. Chỉ đem thể chất của Tịch Hàm tăng tới trình độ nhập môn. Sau đó lưu lại dấu vết, theo tu vi tăng lên, sẽ dần dần phát sinh biến hóa.
Hôm nay hắn đã phân tích qua mấy trăm thi thể tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh cũng có vài chục người, trong chuyện này xem như thật quen thuộc. Nhưng hắn cũng phải dùng tới hai ngày mới suy tính xong hoàn toàn. Sau khi hoàn thành tất cả, Nhạc Vũ liền khẩn cấp dẫn theo Tịch Hàm bay về phương hướng Minh Trụ Phong.
Xương Băng Hồng vẫn đang bế quan bên trong Ly Hận Phủ, lần này tựa hồ đã quyết định chủ ý không tiếp khách. Cấm chế thật dày nơi cửa động, dù Nhạc Vũ cũng không cách nào xuyên qua.
Thoáng do dự, Nhạc Vũ cũng không thèm quản nhiều, sái ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, đi thẳng vào động phủ. Đợi đến khi đi tới trước lầu các, Xương Băng Hồng vừa tỉnh lại, trong mắt tràn đầy vẻ không hài lòng.
Nhạc Vũ cũng không sợ hãi, hạ xuống đất, đem Tịch Hàm đặt ngay trước người. Sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt của Xương Băng Hồng ngây ngẩn thất thần, tiêu cự trong mắt dừng ngay trên người Tịch Hàm.
Mãi đến nửa khắc sau, Xương Băng Hồng tỉnh lại, thanh âm khàn khàn nói:
Ngươi mang nàng tới làm chi?
Nhạc Vũ lặng lẽ cười, cũng không trả lời, ném ra một túi hạ phẩm linh thạch cho Tịch Hàm, nhẹ nhàng nói:
Hàm nhi, bày trận ở nơi này theo ý của ngươi muốn đi.
Tịch Hàm biết ý của hắn, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, nhìn qua Xương Băng Hồng, sau đó mở không gian đại, mặc dù nàng đã nghiên cứu trụ cột trận pháp tới mức tương đối, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đích thân thí nghiệm. Lúc này trông thấy hơn ngàn viên linh thạch trong túi, không khỏi mỉm cười vui mừng, bắt đầu chuyên chú tâm thần bố trí trận pháp ngay trong phòng.
Nhạc Vũ thấy thế tâm thần chợt hoảng hốt, nghĩ tới mười mấy năm trước mình cũng học trận đạo ngay nơi này. Mà sắc mặt Xương Băng Hồng vẫn thật lạnh lùng, cho đến khi trận pháp do Tịch Hàm bố trí dần dần thành hình, ánh mắt chợt ngưng lại chuyển thành chăm chú.