Thân thể cực lớn trước mặt đang héo rút với tốc độ kinh người, toàn bộ thân thể đến cuối cùng chỉ còn lại lớp da mỏng bọc lấy khung xương.
Nhạc Vũ cười lạnh, nghĩ thầm quả nhiên như thế. Một điểm nguyên linh của Vu Thần còn sót lại trong thân thể lúc này đã mưu đồ khôi phục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, thân thể của hắn không hề dừng lại, bắn ra trăm trượng.
Ngay sau đó một huyết cầu đường kính chừng một xích đột nhiên từ trong thân thể Vu Thần phá thể mà ra, sau đó nhanh chóng biến thành một hình người nho nhỏ. Hình người này điểm ra một ngón về phía trước khến mũi tên mà Nhạc Vũ đem hết toàn lực cũng không cách nào cản trở đột nhiên đình trệ trên không trung, khiến cho mấy người Trữ Niên đều biến sắc, ngay cả Tiết Vạn Kiếm cùng Phong Bạch đang kịch chiến phía xa cũng tạm thời đình chỉ. Hai lực lượng khổng lồ này giằng co nhau chốc lát rồi mũi tên kia hao tổn hết xung lượng rơi trên mặt đất.
Bất quá thể tích của huyết sắc tiểu nhân này tựa hồ cũng có chỗ suy yếu, nguyên khí tinh huyết bên trong cũng bạc đi mấy phần.
Chỉ là thần uy mênh mông vẫn khiến cho hồn thức của Nhạc Vũ như sắp vỡ ra, trong đầu tràn ngập cảm giác đau nhức. Hắn không biết tình hình những người còn lại thế nào, bất quá từ thần sắc khó coi của mấy người đối diện cũng biết không ổn:
- Là tinh huyết Vu Thần, người này rõ ràng đến nay chưa chết!
Tiết Vạn Kiếm đầu tiên khó hiểu, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt, bỏ qua Phong Bạch rồi bỗng nhiên phân ra vạn đạo, tiếp đó tụ lại thành một luồng kiếm quang cực lớn, trùng trùng điệp điệp chém xuống huyết sắc tiểu nhân.
Trữ Niên cắn răng, tràn đầy vẻ không cam lòng nhìn Nhạc Vũ phía xa rồi tiếp tục động thủ lắp vào một mũi tên khác.
Trong nháy mắt sau đó, lão thấy huyết sắc nhân ảnh đang chiếu ánh mắt băng hàn vào hắn, đặc biệt vào lúc giương cung thì càng tràn đầy sát ý. Trữ Niên kinh hãi, theo vô thức bắn ra mũi tên đang giương.
Theo một tiếng dây cung bật, một điểm hỏa quang xuyên qua khoảng cách mười trượng, trực tiếp bắn thẳng vào huyết nhân.
Tiếp đó lại có một luồng thần lực màu trắng ngưng tụ trước người huyết sắc nhân ảnh. Tiếp theo một kiếm của Tiết Vạn Kiếm chém xuống, thần lực này đã có xu thế sụp đổ.
Bất quá ngay sau đó, huyết sắc nhân ảnh gầm lên một tiếng giận dữ khiến toàn bộ thạch điện lắc lư. Những cấm chế còn lại đều lóe lên từng đợt.
Ngay sau đó, lại có vô số linh lực lôi hệ tụ tập về trong điện. Tất cả mọi người cũng không thể khống chế, chỉ có thể giơ mắt nhìn những linh lực này hội tụ trước người huyết sắc nhân ảnh thành một Lôi Phủ dài chừng trăm trượng, điện quang màu đỏ chiếu rọi mọi thứ trong điện.
Thấy tình hình này, trong mắt Trữ Niên lộ ra một tia sợ hãi, vô thức cảm giác được nguy hiểm, điên cuồng hét lên:
- Còn chưa động thủ! Ta mà chết thì cũng không ai trong số các ngươi có thể may mắn còn sống sót!
Tiếng quát vang vọng trong điện, đồng thời, Trữ Niên cũng cơ hồ không chút do dự lấy ra một mũi tên khác.
Mũi tên này không phải chế tại từ ác kim, linh kim bên trong tuy đã mất hết linh khí nhưng độ cứng vẫn hơn xa nhất phẩm huyền binh, bên trên có khắc vô số phù văn đạo gia, càng dấy lên dao động linh lực hỏa hệ. Vừa mới bắn ra thì đã vượt qua tốc độ quan sát của mắt thường, ngay cả Nhạc Vũ tu thành Đại Thừa Kim Thân cũng chỉ thấy liên tiếp tàn ảnh.
Lí Không Liên còn đang do dự, lúc này sắc mặt cũng ngưng trọng cơ hồ dốc hết tất cả huyền binh pháp bảo sở hữu đánh về huyết sắc nhân ảnh. Hai người tuy muốn diệt sát Nhạc Vũ nhưng cũng biết lúc này nếu còn lưu thủ thì một khi Trữ Niên chết đi thì mấy người trong điện không thể chạy trốn.
Kiếm khí Lí Không Liên hóa thành Thanh Loan, vừa đụng vào phía trước huyết nhân thì bị từ trường hùng hậu ngăn trở, cũng chịu kết quả đồng dạng như mũi tên lúc trước của Trữ Niên.
Nhạc Vũ nheo mắt, hắn vẫn biết uy hiếp lớn nhất của hắn hiện giờ là cự nỏ thượng cổ nhưng giờ thấy Vu thần tuy đã vẫn lạc vài vạn năm nhưng một điểm nguyên linh vẫn khiến người ta sợ hãi.
Lôi Phủ này chỉ sợ một kích đã đủ khiến bất kỳ người nào trong điện vẫn lạc.
Nhạc Vũ không để ý, ném ra thêm hơn mười viên linh thạch, vào lúc Lôi Phủ sắp ngưng tụ thành hình thì hắn đột nhiên đánh ra một ấn quyết thôi động tất cả bố trí trước đó.
Chỉ một thoáng, linh lực hội tụ đột nhiên đình trệ, sau đó lôi phủ tán lạc từng mảnh. Mũi tên cũng nhân dịp này mà xuyên vào, đâm trúng huyết nhân rồi ầm ầm nổ bung, dẫn phát ra vô số hỏa diễm đỏ rực. Tiếp đó kiếm quang Tiết Vạn Kiếm chém sả xuống tách huyết nhân thành hai mảnh.
Huyết sắc nhân ảnh lập tức gào lên, vô số thần lực và huyết nguyên quanh người nó lại bạo liệt ra, ngăn cản hết thảy huyền binh đánh tới. Chỉ có kiếm khí của Lí Không Liên vẫn như thế chẻ tre xuyên vào không ngừng xoắn nát.
Chỉ là huyết nhân lúc này thật sự bất chấp, hơn nửa thân hình còn sót lại hóa thành một đoàn huyết cầu mang theo hồng sắc hỏa diễm lao thẳng vào Nhạc Vũ. Mục tiêu lần này là tam bảo Linh Lung Tháp, tốc độ cực nhanh, dù không so được với cung tên của Trữ Niên nhưng cũng vượt qua Cực Quang kiếm của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ biết huyết nhân nhất định là nhằm vào Chiến Tuyết, ý muốn mạo hiểm mưu cầu đồng hóa thần lực tín ngưỡng và ý thức của Chiến Tuyết. Nhạc Vũ nhếch miệng, thân hình không lùi mà tiến tới, gia tốc đến cực điểm đánh một quyền vào hình cầu huyết sắc. Bất quá một quyền có thể khiến Đại Thừa tu sĩ bị trọng thương lại chỉ có thể khiến huyết cầu chấn động một hồi rồi vẫn tiếp tục tiến tới tam bảo Linh Lung Tháp.
Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, trong tay lại một đạo Ngũ Sắc Thần Quang đánh ra, trong nháy mắt đã xóa đi nguyên linh Vu Thần, tinh huyết Vu Thần bắt đầu tiêu tán, một bộ phận rót vào cơ thể hắn.
Cảm giác khi lượng tinh huyết này rót vào cơ thể hắn, bắt đầu dần dần hóa khai rồi một luồng năng lượng tinh thuần bắt đầu xông bốn phía khắp cơ thể, tinh quang trong mắt lóe lên.
- Hảo cường. Theo điển tịch thượng cổ ghi lại thì Vu Thần chung có hai mươi cấp bậc. Chiến Tuyết lúc này đang ở cấp thứ hai. Với lực của Vu Thần chắc hẳn đang ở cấp thứ tám chín. Một giọt tinh huyết chân thân của hắn đủ để khiến một tu sĩ bình thường tăng thêm 800 thạch lực. Cho dù mình hiện giờ chỉ có thể tăng thêm 600 thạch lực cũng có thể khiến pháp lực tăng nhiều! Bất quá lần này cũng là vận khí, nếu không phải Vu Thần chủ động tụ tập một chỗ thì muốn chắt lọc ra từ cơ thể kia chắc cũng phải vài chục năm.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ cơ hồ đã đắm chìm vào nguyên lực dồi dào, thể xác và tinh thần sảng khoái đến cực điểm.
Bất quá hắn lập tức tỉnh táo lại, cũng không để ý biến hóa kịch liệt trong cơ thể mình mà nhìn về phía trước.
Trữ Niên đang tiếp tục bắn ra một mũi tên khác, hỏa quang đang vùn vụt bay đến. Vô luận là Vạn mộc Phong Thần bích hay iên Đảo Thái Hư Lưu Li Bích đều chỉ một kích mà toái .
Nhạc Vũ ngưng mày, đem Long Lân bao trùm lấy hai tay, sau đó một trảo bắn ra nắm lấy mũi tên, lần nữa bị đẩy bắn vào trong thạch bích.
Nhạc Vũ ho ra một búng máu, chỉ cảm thấy ngũ tạng chấn động nhưng cuối cùng mũi tên vẫn bị hắn bắt vào trong tay.
Lí Không Liên và Phong Bạch đều lộ vẻ kinh ngạc, Trữ Niên lại càng tái nhợt.
Nhạc Vũ cười lạnh, hội tụ tinh huyết Vu Thần vào tay phải rồi lấy ra Cửu Thiên Đô Toản Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù!
Nhất thời, thần lực trong tinh huyết hóa thành linh lực thuần nhất rót vào trong đạo phù.
Chỉ một thoáng, cả tờ đạo phù chói lọi kim quang, linh lực hỏa hệ tuôn trào, từ từ bay lên rồi chụp trên đỉnh đầu Nhạc Vũ.
Ngay sau đó, thanh âm ong ong lại vang lên trong điện, Nhạc Vũ nheo mắt bắn ra một chỉ đánh nát kiếm khí của Lí Không Liên, sau đó trong Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù cũng bắn ra một đạo hào quang kim sắc đánh nát mũi tên.
Đợi đến lúc Nhạc Vũ nhìn lại thì thấy Phong Bạch kinh hoàng. Lí Không Liên điên cuồng nhảy về di thể ngọc tiên. Trữ Niên vẫn giương cung nhưng con ngươi mơ hồ lộ ra một tia tuyệt vọng.
Nhạc Vũ nhớ tới mới suýt nữa thân diệt trong tay lão, lồng ngực lập tức dâng lên một hồi lệ khí, sát ý lộ ra trong mắt. Hắn đánh ra một phong quyết, đem Hỗn Thiên Thái Hạo thần phù đánh vào trước người Trữ Niên và hai tên Nguyên Anh tu sĩ với tốc độ còn nhanh hơn cả mũi tên, đánh nát toàn bộ.