Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 534: Thôi diễn đại trận


Đem nội tức bắt đầu rót từng chút một vào bên trong Thiên Mộc Mộ, theo thời gian trôi qua, Nhạc Vũ lại khẽ cau mày, bảo vật siêu phẩm này căn bản không cách nào phân tích, chỉ có thể thông qua những mạch lạc linh lực thăm dò từng chút một kết cấu linh trận bên trong..

Kể từ đó, chỉ sợ cho tới hơn mười ngày sau, nhiều nhất hắn chỉ có thể luyện hóa vật này tới mức chỉ tạm thời sử dụng được mà thôi.

Nhưng ngay sau đó trong lòng Nhạc Vũ chợt động, đem pháp lực chuyển đổi thành Thanh Đế Trường Sinh Quyết. Lần này giống như người sắp chết khát gặp được dòng nước, Thiên Mộc Mộ chợt bộc phát ra hấp lực vô cùng cường đại, đem pháp lực Thanh Đế Trường Sinh Quyết hút vào bên trong.

Thời gian dần qua, đối với kết cấu linh trận bên trong Thiên Mộc Mộ đều được pháp lực thẩm thấu vào dần dần hiểu rõ. Cũng giống như trước hắn nhìn thấy được hạt giống nằm bên trong đã hiện thành bộ dáng khô quắt lại, cho đến khi pháp lực Thanh Đế Trường Sinh Quyết rót vào mới từ từ khôi phục sinh cơ.

May là nhờ ta đến kịp, nếu chậm thêm một chút, chỉ sợ vật này sem như bị phế bỏ rồi!

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, trong nội tâm lại vui mừng vô cùng. Từ sau khi thành anh, hắn liền cảm giác được mấy pháp bảo trong tay ngoại trừ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cùng Huyền Quy Tiên Trạc ra, những vật khác không cách nào tiếp tục sử dụng được như trước.

Phong Nha kiếm cùng Bi Âm đao tuy thật sắc bén, nhưng cuối cùng chỉ là pháp bảo tam phẩm, Tam Diệu Như Ý Lôi Châm cũng là như thế.

Mà pháp lực của Nhạc Vũ còn vượt xa cả Nguyên Anh tu sĩ viên mãn, cho dù là pháp bảo nhất phẩm cũng chỉ miễn cưỡng thúc giục ra được mười thành uy năng.

Hắn liên tục đánh ra mấy trăm hồn ấn, đem vật kia tế luyện lại một phen.

Sau đó hắn lại lấy ra một linh quả có tên là Thủy Hồn Quả trong Ngũ Hành linh quả, đẩy ra một chưởng, đem thủy hệ linh lực tinh thuần bên trong mạnh mẽ đánh vào Thiên Mộc Mộ.

Được thủy linh lực xoa dịu, lại có pháp lực Thanh Đế Trường Sinh Quyết tẩm bổ, hạt giống Thiên Linh Mộc bên trong bắt đầu khôi phục vài phần sinh khí.

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ đem vật này biến hóa thành thanh kiếm, tiện tay chém ra, Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí lập tức xuyên thủng một địa phương thời không loạn lưu cách đó không xa.

Thấy được cảnh này, Nhạc Vũ thoáng sửng sốt. Lần này chỉ có tính chất như thí nghiệm, hắn chỉ sử dụng ba thành pháp lực, không ngờ một kiếm vô ý lại có được uy năng như thế!

Lại đánh ra một chuỗi pháp quyết, Nhạc Vũ đem vật kia thu nhỏ lại thành mộc trâm, lại sử dụng vật này tạo thành Vạn Mộc Phong Thần Bích, sau đó liền nhìn thấy tầng thanh quang bên người hắn chân thật gấp bốn lần so với trước kia!

Nói cách khác, bất kể là đạo pháp hay là thần thông, dùng Thiên Mộc Mộ này thúc giục là có thể gia tăng uy lực gấp hai đến gấp ba sao? Thật là bảo vật nghịch thiên!

Nhạc Vũ hít sâu một hơi, Vạn Mộc Phong Thần Bích của hắn vốn chỉ tương đương với pháp bảo nhị phẩm, nhưng lần này được gia trì, cũng đã đột phá tới nhất phẩm, tương đương với Huyền Quy Tiên Trạc!

Ngay sau đó, Nhạc Vũ lấy ra hạt giống Huyền Huyết Đằng, dùng pháp lực Thanh Đế Trường Sinh Quyết thúc giục, quả nhiên Huyền Huyết Đằng cũng trở nên thô to hơn rất nhiều. Không được khoa trương như Vạn Mộc Phong Thần Bích, nhưng cũng đã tăng cường ước chừng gấp hai đến gấp ba! Những mộc hệ đạo pháp khác cũng chỉ giống như trước.

Trữ Niên kia từng nói, vật này nếu rơi vào tay tu sĩ tu tập thần thông mộc hệ đứng đầu có thể tung hoành thế giới này. Lời này tuy có khoa trương nhưng cũng cách sự thật không xa! Đợi đến ngày sau được pháp lực của ta tẩm bổ, nói vậy uy năng càng tăng thêm mấy phần!

Nhạc Vũ đè nén nỗi mừng rỡ, đem Thiên Mộc Mộ cắm lên búi tóc của mình, sau đó lại lấy ra đồ vật của Huyền Linh Tử. Những thứ khác cũng không có vật nào vào mắt hắn, chỉ có bốn Ngũ Hành linh quả cùng một cái chuông vàng khổng lồ có tên là Tịch Tà Chung.

Vật này tuy bị hắn tàn phá, nhưng bản thể vẫn không bị hao tổn. Nhạc Vũ phân tích một lát, lại đánh ra hơn trăm hồn ấn, xem như có thể miễn cưỡng điều khiển được vật này.

Đợi sau khi hoàn thành những việc này, mấy canh giờ đã trôi qua. Nhạc Vũ chắp tay nhìn bốn phía, ánh mắt mờ mịt.


Thì ra thứ gọi là cơ duyên cũng không phải chỉ Thiên Mộc Mộ, Cửu Hoa Chiếu Tâm Kính cùng thi thể của Linh tiên! Chuyện này đã ứng nghiệm, nhưng đại hung hiện ra cùng huyết quang tai ương, còn chưa gặp phải. Nhưng nói trở lại, ý niệm thiên địa lại không ngăn cản được chuyện ta thôi diễn thiên cơ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhạc Vũ thoáng suy tư, liền hiểu được không đúng lắm. Không phải là không ngăn cản, mà là không ngăn cản được mới đúng.

Nhìn thiên cơ diễn biến, tất cả tu sĩ hẳn phải được đối xử bình đẳng. Khi đã đạt tới cảnh giới như hắn, thiên cơ đã không còn cách hoàn toàn che lấp.

Mà ngay sau đó, Nhạc Vũ liền nghĩ tới một chuyện, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vô luận là Lý Không Liên hay chưởng giáo sư tổ Nông Dịch Sơn, bản thân cũng hiểu cách che giấu thiên cơ. Nhưng chuyện bản thân lại bị che giấu, với pháp môn thôi diễn thô lậu của hắn, làm sao có thể suy tính được ra ngoài?

Sau thoáng khổ sở, trong mắt Nhạc Vũ chợt hiện lên tinh mang.

Lẽ ra nếu chỉ so sánh tu vi mà nói, Lý Không Liên có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, lẽ ra hắn không cách nào thôi diễn được người này.

Bất quá thần hồn của Nhạc Vũ lại liên lạc ràng buộc cùng thiên địa pháp tắc, vượt xa tu sĩ tầm thường, dù là lực lượng thân thể cũng đã sánh ngang Đại Thừa, chưa chắc là không có cơ hội.

Cũng được! Hôm nay liều mạng tiêu hao hai mươi năm thọ nguyên, xem thử bản thân mình có khả năng nhìn thấy được Lý Không Liên hiện tại đang ở nơi nào hay không!

Từ sau khi Nhạc Vũ luyện thành Đại Thừa Kim Thân, tiến một bước xem như đã chứng đạo trường sinh!

Đối với chuyện hao tổn thọ nguyên, hắn đã sớm không còn để ý tới.

Hắn lập tức lấy ra ngàn vạn viên linh thạch tam phẩm trở lên, toàn bộ đánh ra. Dựa theo sở học của hắn, dùng Tiên Thiên Bát Quái Thôi Diễn Thuật bố trí ra một Bát Quái Thôi Diễn Trận diện tích đạt tới trăm trượng.

Sau đó lại đánh ra một thủ ấn, trong tích tắc lại đánh ra ngàn loại ấn quyết. Đợi đến khi thủ ấn rốt cục dừng lại, ngón tay Nhạc Vũ liên tục bắn ra, mấy chục giọt máu huyết phân ra bốn phía, thăm dò vào mười mấy trận nhãn.

Theo linh trận vận chuyển, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy bên trong thần hồn của mình vô cùng thanh tĩnh. Hẳn lại có vài phần cảm giác giống như sau khi uống vào Nguyên Trí Linh Quả, mơ hồ như đang đọc được thiên cơ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đôi mắt Nhạc Vũ chợt mở ra, trong mắt tuôn ra vẻ sáng bóng:

Tìm được rồi, Lý Không Liên!

Ngay khi lời của hắn vừa rơi xuống, gần chín ngàn vạn linh thạch quanh người hắn rối rít nổ tung.

Mơ hồ cùng lúc này, Nhạc Vũ phảng phất nghe được có tiếng gầm lên không biết truyền tới từ phương nào:

Người nào dám rình ta? Muốn chết!

Ngay khi viên linh thạch cuối cùng nát bấy, một luồng kiếm khí áp súc mạnh mẽ phá khai hư không, đánh thẳng vào mặt Nhạc Vũ.

Trong mắt Nhạc Vũ hiện lên một tia hàn mang, cơ hồ trước tiên thúc giục Thanh Đế Trường Sinh chân khí ngưng tụ thành một bức tường màu xanh chắn ngay trước người ngăn trở.


Kiếm khí màu vàng kia thẳng đánh đến, đụng trúng Vạn Mộc Phong Thần Bích, hai quang mang vàng cùng xanh từ từ phát ra lóng lánh đến chói mắt. Đến cuối cùng, tia kiếm khí vẫn đánh nát bức tường màu xanh cản trở. Bất quá lúc này tia kiếm khí đã cực kỳ suy yếu. Nhạc Vũ cau mày, cong ngón tay búng ra, hoàn toàn đánh nát, sau đó liền lâm vào trầm tư.

Mặc dù đã tiêu hao khi xuyên qua hàng rào không gian, Vạn Mộc Phong Thần Bích của ta cùng tia kiếm khí kia cũng xem như tương đối, tối đa chỉ yếu hơn một bậc. Chẳng qua là vì kim khắc mộc, là ngũ hành định lý, nghịch chuyển cực kỳ khó khăn!

Lạnh lùng cười một tiếng, Nhạc Vũ ngự giá Cực Quang kiếm hướng nơi xa mau chóng bay đi. Chính là phương hướng chỗ ở của Lý Không Liên mà hắn suy tính ra.

Có thể ngăn được tia kiếm khí cũng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng thắng được Lý Không Liên. Ngày đó nói tới tư cách gia nhập Thiên Đạo Minh, ngoại trừ phương diện luyện khí luyện đan có chút bản lĩnh ra, yêu cầu thấp nhất chính là có được một hạng thần thông.

Nhưng hôm nay có được nhiều lá bài tẩy, hắn thật không còn sợ hãi người này.

Ở trên một mảnh đất lơ lửng thật lớn nơi dị không gian, sắc mặt Lý Không Liên tím xanh, chậm rãi thu hồi phi kiếm màu vàng. Sau đó đưa mắt nhìn ra phương xa, sát cơ lẫm nhiên.

Tình hình như thế nào?

Phong Bạch thấy thế không nhịn được lên tiếng hỏi thăm. Trong lòng của hắn hiếu kỳ, vừa rồi Lý Không Liên rõ ràng đã đem ra hết toàn lực, cũng không biết là chuyện gì lại khiến người này nổi giận đến như thế.

Có người lấy thuật số rình xem ta.

Lồng ngực Lý Không Liên liên tục phập phồng, không còn thần thái bất cần đời như trước, ngược lại sắc mặt vô cùng khó xem:

Lực lượng của người này cực mạnh, ta không ngăn chặn được!

Vẻ mặt Phong Bạch nhất thời biến đổi:

Có thể phá vỡ thiên cơ che đậy, tính toán được tới ngươi, xác nhận phải là Đại Thừa tu sĩ!

Trong lòng của hắn nặng nề, đừng xem mấy người bọn hắn ở trong cảnh giới Nguyên Anh cơ hồ không ai địch nổi, nhưng ở trước mặt tu sĩ Đại Thừa vẫn chẳng khác gì hài tử cùng người khổng lồ, mặc dù có hợp lực cũng khó chiến thắng.

Không giống! Người này đang ở gần đây, nếu thật sự là tu sĩ Đại Thừa, giờ phút này chỉ sợ đã bị đuổi ra ngoài! Hơn nữa ta có loại cảm giác, tu vi của người này cũng không cường đại tới mức làm ta không thể kháng cự!

Lý Không Liên khẽ lắc đầu, vẻ mặt chợt lộ ra cảnh giác:

Nhưng tình hình này cũng có chút không ổn. Thực lực người này cũng sàn sàn như chúng ta, ta dốc toàn lực đánh một kích cũng không thương tổn được hắn. Nếu bị hắn tìm tới đây thật sự khó giải quyết.

Lời của hắn vừa nói ra, Thì Nam đang đứng bên cạnh cầm Càn Khôn Dịch Văn Bàn liền tiếp lời:

Phàm là người tinh thông thuật số luôn am hiểu phù triện trận đạo. Có thể rình xem Lý đạo hữu, như vậy thực lực phải hơn chúng ta mấy lần. Lực lượng người này nếu chỉ một mình thì không đáng sợ, chỉ sợ hợp lưu cùng đám người của Quảng Lăng Tông! Lại nói lần này đoạt bảo thật sinh ra quá nhiều biến cố.

Lý Không Liên bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chăm chú vào Thì Nam:

Như vậy theo ý của đạo hữu, chúng ta nên làm thế nào?

Chỉ đành mạnh mẽ phá trận thôi!

Thì Nam khẽ mỉm cười, vẻ mặt có vài phần do dự nói:

Chỉ khi hoàn toàn nắm rõ Vu trận trong tay, bọn ta mới có thể nắm giữ được thế cục. Nhưng Chương Dục bọn họ còn chưa trở lại, nếu không biết được toàn cảnh trận này, ta cũng không nắm chặc được bao nhiêu. Mặc dù chúng ta liên thủ suy tính, nói không chừng vẫn sẽ vẫn lạc bên trong đó. Đến tột cùng nên lựa chọn như thế nào, còn phải xem ý tứ của ngươi!

Lý Không Liên trầm ngâm suy nghĩ, nhìn ra nơi xa. Hướng kia là một thạch điện khổng lồ cơ hồ giống chủ điện phế tích như đúc.

Chỉ qua chốc lát, Lý Không Liên liền có quyết định:

- Nếu là như thế, vậy thì cứ liều một lần!