Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 517: Quan sát đại chiến


Dường như có hai người cùng tới, tại sao có người biết nơi đây mà đến chứ?

Trong lòng Nhạc Vũ chấn kinh, giờ phút này thật sự không còn đủ thời gian tránh né. Sau khi hắn suy nghĩ một chút, vẫn không thu ba bộ thi thể khổng lồ không biết tác dụng kia vào trong giới chỉ mà chỉ lôi kéo tay Chiến Tuyết xông vào bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp, sau đó điều khiển vật này thu nhỏ lại như ngón tay ẩn núp sau một giá đựng thuốc.

Nơi đầy giăng đầy cấm chế, cũng không cần sợ người tiến vào nhận thấy được sự tồn tại của Tam Bảo Linh Lung Tháp.

Nhưng ngay sau đó khi Nhạc Vũ vừa ẩn núp xong, ánh mắt Chiến Tuyết lại mang theo vẻ quái dị quay đầu nói:

Thiếu gia, không lấy ba thi thể kia sao? Tuyết nhi cảm thấy rất hữu dụng, thật giống như bên trong đó còn có sinh cơ, hẳn có thể lấy được chút ít máu huyết bên trong đó.

Nhạc Vũ buồn bực muốn hộc máu, nghĩ thầm sao ngươi không nói sớm? Nhưng giờ phút này còn muốn đi ra ngoài, đúng thật là không khôn ngoan.

Sở dĩ hắn phải ẩn núp chính là vì không hiểu rõ thực lực của người sắp tiến vào. Hắn đã giành trước một bước lấy được toàn bộ tài liệu luyện chế thân ngoại hóa thân, thực sự không cần thiết cùng người cứng đối cứng.

Nếu thực lực của đối phương mạnh hơn hắn, tự nhiên tránh được thì nên tránh. Nếu đối phương kém hơn mình, cũng không cần cho đối phương biết được thân phận của mình.

Thân ngoại hóa thân, cho dù là những tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng cực kỳ hâm mộ, Nhạc Vũ thật sự không dám cho người khác hay biết.

Chỉ sau một lần hô hấp, Nhạc Vũ liền nhìn thấy một đôi thiếu niên nam nữ từ ngoài đi vào, cũng giống như Nhạc Vũ, đi một bước lại ngừng.

Nam tuấn mỹ vô song, nữ dị thường xinh đẹp, trên đỉnh đầu lơ lửng một chiếc cổ kính. Hiệu dụng còn muốn thần diệu hơn cả Tam Bảo Linh Lung Tháp,

Sau khi vào điện nhìn thấy ba thi thể Vu Thần khổng lồ, hai người đầu tiên vui mừng một trận, ngay sau đó ánh mắt quét nhìn chung quanh, lại lộ ra vẻ thất vọng.

Lúc này Nhạc Vũ dùng Hỗn Nguyên pháp lực che giấu khí tức của Tam Bảo Linh Lung Tháp. Quả nhiên sau một thoáng thất vọng, hai người liền đem hồn thức lan tràn khắp nơi. Lại đánh ra mấy đạo linh phù, phát ra mấy đạo thanh quang khuếch tán bên trong thạch điện.

Trong đó cũng có một ít va chạm lên Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí bao bọc bên ngoài tháp, liền bị Nhạc Vũ trực tiếp dùng Ngũ Sắc Thần Quang hóa giải.

Sau khi dùng hết thủ đoạn không tìm được còn người nào khác tồn tại nơi đây, lúc này hai người mới yên tĩnh trở lại.

Đáng tiếc, xem ra nơi này đã bị người nhanh chân tới trước, hai chúng ta đã tới chậm một bước!

Chân mày của nữ tử nhẹ cau lại, gương mặt tuyệt mỹ làm người ta theo bản năng cảm thấy thật thương tiếc. Nàng cắn môi nói:

Dược liệu của thân ngoại hóa thân mấy trưởng bối trong tông môn đều vô cùng chờ đợi lấy được. Lần này tay không quay về, nhất định sẽ bị mấy sư thúc bá mắng cho.

Thiếu niên kia khẽ lắc đầu, gương mặt mang theo vẻ quái dị:

Chuyện này quả thật khó giải quyết, cũng không biết là người phương nào gây nên. Chỉ hận tên Lý Không Liên kia, nếu không phải bị hắn làm trễ nãi mấy ngày, chúng ta nhất định sẽ có thể giành lấy. Bất quá thật sự kỳ quái, chưởng giáo chân nhân hợp sức lực lượng hai vị tu sĩ Đại Thừa, từng suy tính qua, lần này chúng ta có chín thành cơ hội lấy được những vật kia. Vì sao lại như vậy, ngay cả dược liệu sắp tới trước mặt cũng không thể nhìn thấy?


Trong nội tâm Nhạc Vũ chấn kinh, nghe trong lời nói của người này, tựa hồ có dính dấp tới Lý Không Liên, còn là kẻ địch.

Hắn không dám nhúc nhích, khẩu khí của thiếu niên dường như cũng không xem trọng Lý Không Liên. Lời này làm Nhạc Vũ suy đoán không ra rốt cục tông môn hai người lợi hại hay chính hai người có khả năng chống lại Lý Không Liên.

Hai người này đúng là có chút thực lực, tu vi của thiếu niên mơ hồ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ. Nữ tử kia cũng có cảnh giới Kim Đan viên mãn. Hai người này trẻ tuổi tới mức làm người ta giật mình, chỉ không biết hai người có sử dụng qua Trú Nhan Đan hay không.

Còn có dược vật nơi này, tựa hồ là vật hữu duyên của họ. Điểm này làm Nhạc Vũ càng thêm để ý, mình có thể lấy được những vật kia, chẳng lẽ bởi vì chính mình đang nằm ngoài thiên ý sao?

Nàng kia nghe vậy suy nghĩ một thoáng, liền lắc đầu:

Lý sư huynh chớ phiền não, chuyện lần này có thể do chưởng giáo chân nhân bọn họ suy tính sai lầm cũng nói không chừng! Sau khi trở về ta và ngươi đem việc này bẩm báo cho chưởng giáo, trong tông môn nhất định sẽ có suy xét lại. Lại nói lần này chúng ta tới đây, chỉ cần có ba bộ Thần Thi này, đã đủ làm người ta vui mừng. Chỉ cần đề luyện được máu huyết bên trong, mỗi một giọt có thể gia tăng hai trăm thạch lực, nếu đem đi luyện đan, gia tăng ba trăm thạch cũng có thể làm được!

Nghe được tới đây, ngay cả thiếu niên kia cũng khôi phục lại vui vẻ, bước đến một linh trận bắt đầu phá trận.

Tuy cấm chế nơi này không được trọn vẹn, vẫn thay đổi bất thường, dùng khả năng của thiếu niên kia cũng phải dùng thời gian khá lâu mới từ từ nhích lại gần quan tài kim chúc kia. Thỉnh thoảng còn phải đánh ra một chút phù triện dùng trấn áp Vu trận.

Nhạc Vũ âm thầm thở ra một hơi, ít nhất thành tựu trận đạo của hai người này thật không bằng hắn, càng nhiều chỉ dựa dẫm vào cổ kính cùng lực lượng của linh phù.

Tới lúc này hắn đã có thể xác định hai người này nhất định là đệ tử của chư tông Trung Nguyên. Nếu không phải như thế cũng không thể có được bảo vật mà rất nhiều tu sĩ khác không thể có được.

Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy do dự, máu huyết của Vu Thần hẳn có thể sử dụng được một lần, tuy chỉ có ba trăm thạch nhưng cũng không phải chuyện đùa.

Nếu như có dư thừa, vô luận là mẫu thân hay là Băng Thiến bọn họ vẫn có khả năng sử dụng cường hóa thân thể làm cơ sở, có thể nắm chắc được khả năng độ kiếp thêm vài lần, lần này thấy thiếu niên kia đang toàn lực phá trận không cách nào phân tâm, chính là cơ hội xuất thủ tuyệt hảo, nếu bỏ qua khó khăn sẽ tăng lên gấp bội.

Nhưng nếu xuất thủ tranh đoạt nhất định sẽ kết thù kết oán với hai người này cùng thế lực sau lưng bọn họ.

Chỉ nói tới ba vị tu sĩ Đại Thừa sau lưng họ đã đủ làm hắn kiêng kỵ thật sâu.

Trong lòng Nhạc Vũ còn đang do dự, bất chợt liền có cảm ứng, mà nữ tử kia cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng người đang từ ngoài bước vào.

Nhạc Vũ không khỏi cả kinh, người này chính là thanh niên mặt sẹo hắn đã giao thủ mười mấy ngày trước.

Nữ tử kia tựa hồ cũng nhìn ra người vừa đi vào, vẻ mặt chợt ngưng trọng lại:

Thiết Ly, ngươi tới nơi này làm chi?

Thanh niên mặt sẹo nhướng mày cũng không trả lời. Chỉ đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó tầm mắt dừng ngay trung ương ba linh trận:

Ba bộ Thần Thi kia, ta muốn lấy!


Thiếu nữ nghe vậy tức giận thành cười, lạnh giọng nói:

Ta xem ngươi mấy ngày nay đi khắp nơi cướp đoạt đồ của người khác có vẻ như rất hưng phấn, lại còn dám đem chủ ý đánh lên đầu hai chúng ta. Ngươi nên biết chuyện gì cũng phải biết phân trước sau…

Lời của nàng còn chưa dứt, đã bị Thiết Ly cắt đứt, ánh mắt mang theo sát ý quét hai người cười lạnh một tiếng:

Ta nhận được các ngươi. Tử Nghiễn Tông Lý Tinh Hồn cùng Phương Khả Nhân có đúng không! Ta lười quản nhiều quy củ như vậy, chỉ biết lực mạnh thì thắng! Hai người các ngươi không bằng ta, những thứ kia thì phải là của ta!

Nhạc Vũ nghe được thoáng cau mày, lời nói của Thiết Ly này thật sự quá bá đạo, làm người ta không ưa. Mấy ngày trước cũng là như thế, nếu không phải Nhạc Vũ còn chút lực tự vệ, giờ phút này chỉ sợ đã bỏ mình.

Ngoài ra trong nội tâm hắn lại vô cùng khiếp sợ, Tử Nghiễn Tông chính là một trong những tông môn thanh danh ngang hàng Tĩnh Hải Tông! Truyền thuyết thực lực thật mạnh, thậm chí có thể thao túng Nhân Hoàng Trung Nguyên thay đổi Thần Châu đại tông!

Không trách được trong tông môn có tới ba vị tu sĩ Đại Thừa.

Hai người này trước đó vốn đã không xem Lý Không Liên vào đâu.

Phương Khả Nhân cũng không để ý, cau mày cười một tiếng:

Như vậy ý của ngươi là muốn cùng sư huynh muội ta đánh một trận?

Ánh mắt Thiết Ly khẽ nheo lại, còn chưa kịp trả lời, sau một khắc thiếu nữ kia lấy ra một bình thủy tinh, sau đó hơn trăm con băng lam sắc hỏa điểu từ trong bình lao thẳng ra, cả không gian nhất thời bao bọc hàn khí khắp bốn phía.

Tính tình của nữ tử này cũng thật quyết đoán sát phạt, sau khi xuất ra bình thủy tinh, lại xuất thêm hơn trăm trận kỳ gắn đầy bên trong thạch điện, trong nháy mắt đã bày ra một đại trận.

Thiếu niên đang phá trận giờ phút này cũng liền ngừng lại, từ bên trong đi ra. Mỗi bước đi đều tạo thành tiếng ầm vang, trong ánh mắt tràn ngập sát cơ.

Thiết Ly hừ lạnh một tiếng, đao luân ngân sắc chỉ một thoáng bắn ra từ tay áo của hắn, xuyên qua không gian hơn mười trượng, chém thẳng tới đỉnh đầu thiếu nữ.

Nhìn thấy cổ nàng sắp sửa phun máu, nhưng thân ảnh nàng đột nhiên lóe lên, không hề có chút dự triệu xuất hiện ở nơi khác, chính là địa phương nàng ném trận kỳ, khiến cho đao luân chém hụt vào không khí.

Vẻ mặt Thiết Ly không hề có chút phản ứng, đưa tay kháp pháp quyết, đao luân liền hóa thành vô số lưỡi đao, quanh quẩn chém tới những chỗ gắn trận kỳ, vừa dùng pháp lực ngưng tụ thành sáu chiếc gương chung quanh người, vô luận những băng lam sắc hỏa ưng kia va chạm thế nào cũng có thể bình yên vô sự.

Ngược lại những đạo hỏa ảnh kia thường thường tự mình va chạm vào gương, rơi xuống tiêu tán.

Nhạc Vũ hít sâu một hơi, lại càng không biết thần thông của Thiết Ly kia cao bao nhiêu. Thì ra không chỉ ngăn cản được Băng Diễm Tuyệt Quang của hắn, dù là băng diễm kia cũng có thể bắn ngược, nhưng vẻ mặt của thanh niên mặt sẹo lại không hề tỏ chút vẻ cố sức.

Bình thủy tinh kia cực kỳ thần diệu, vô luận chim lửa biến mất bao nhiêu cũng có thể lập tức sống lại, Thiết Ly cũng không quản nó, thanh phi kiếm màu xanh lại đâm ra, chém về phía thiếu nữ.

Phương Khả Nhân cũng không có chút kinh hoảng, vẫn đánh ra mấy pháp quyết, tất cả trận kỳ kể cả thân hình của nàng đồng thời thay đổi vị trí. Vừa vặn tránh thoát phi kiếm màu xanh, cùng lưỡi đao mang theo vô số hắc diễm.

Kỹ xảo tầm thường, không giữ được tính mạng của ngươi!

Thiết Ly lạnh lùng nhếch môi cười, tay phải nhấc lên, một chút thủy dịch ngăm đen thẳng đánh tới trước người.

Một tầng băng thật dầy màu xanh đậm lấy trăm trượng trước người hắn làm tâm điểm, hướng bốn phía lan tràn.

Thân thể Nhạc Vũ vốn đã vô cùng mạnh mẽ, giờ phút này theo bản năng cảm giác lạnh giá, ngay cả Chiến Tuyết cũng co rút lại cơ hồ trốn vào trong lồng ngực của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cùng lúc đó trong lòng Nhạc Vũ cũng cảm thấy âm thầm quái dị, Thiết Ly này đang muốn làm gì? Thủy dịch ngăm đen kia quả thật cường hãn, nhưng làm đông lạnh mặt đất hữu dụng gì hay sao?

Ngay lúc này, một bộ phận vách tường trong thạch điện cũng kết xuất một tầng băng, Thiết Ly lại dùng pháp lực ngưng đọng thêm vài mặt kính.

Vừa thấy được cảnh này, gương mặt Phương Khả Nhân nhất thời tái nhợt như xác chết!