Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 514: Ùn ùn không dứt


Ngay khi tâm thần Nhạc Vũ chợt báo động nguy cơ, chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy tay áo thanh niên mặt sẹo kia đã chớp động quang mang màu bạc đánh tới.

Chỉ nhìn vẫn thấy còn xa tận mười thước bên ngoài, nhưng ngay khi hình ảnh dây thần kinh thị giác chuyển đổi, liền thấy đao luân kia bắn tới trước người.

Đây chẳng phải là đao luân mà ta nhìn thấy hôm đó hay sao? Tiên bảo này không ngờ đã rơi vào trong tay hắn!

Ngay khi huyền binh kia vừa đập vào ánh mắt, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi, ngày đó bảo vật kia xé rách cấm chế tạo ra uy thế cuồn cuộn, đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ! Với uy thế của bảo vật này, hôm nay hắn dĩ nhiên không còn cơ hội sống sót.

Nhưng chỉ một thoáng sau, Nhạc Vũ đã cảm thấy không đúng. Hắn đề tụ Thanh Đế Trường Sinh chân khí, cong ngón tay búng ra, một tầng bức tường màu xanh liền hiện lên cản trở, đứng vững ngay trước người. Đao luân kia chém tới trên người hắn, phát ra tiếng vang như tiếng vải vóc bị xé rách, cuối cùng đã ầm ầm chém vỡ. Bất quá ngay sau đó, hộ oản màu đồng xanh trên tay Nhạc Vũ cũng đã bộc phát ra quang mang mạnh mẽ, một hư ảnh Huyền Vũ quanh quẩn bao phủ trên người Nhạc Vũ, Huyền Vũ vốn là loài thú thiên hạ chí nhu, nhưng lúc này Nhạc Vũ còn chưa có cách nào sử dụng được tùy tâm sở dục, chỉ có thể đơn giản bị động ngạnh kháng đao luân kia, không cách nào dùng nhu lực hóa giải.

Ngay khi hai kiện bảo vật còn đang bất phân thắng bại, bên trên đao luân lại dâng lên một cỗ hỏa viêm màu đen, thiêu đốt hư ảnh Huyền Vũ muốn thối lui.

Vạt áo sau lưng Nhạc Vũ đã bị mồ hôi lạnh ngâm ướt đẫm. Thực lực của thanh niên mặt sẹo kia tuy kém hơn Lý Không Liên cùng Phong Bạch một bậc, nhưng một kích vừa rồi còn trên cả hai người nọ, đao luân cũng không biết chế luyện thế nào còn sắc bén hơn cả Phong Nha kiếm. Thế cho nên Vạn Mộc Phong Thần Bích của hắn cũng chỉ có thể ngăn cản được chốc lát.

Đợi đến khi hỏa viêm kia đã hiện ra hình dáng cơ hồ hoàn toàn tương tự như Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm mà hắn đọc được trong sách, trong nội tâm của hắn liền trầm xuống, đó rõ ràng chính là Đại Hóa Ám Thực Linh Diễm, được xưng có thể ăn mòn vạn vật trên thế gian. So sánh với đao luân hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Chỉ bằng hai vật này cùng kết hợp, không cần dùng thêm loại đạo pháp khác, huyền binh kia xem như có thể liệt vào hàng ngũ nhất phẩm!

Sau thoáng kinh hãi, hắn chợt giận dữ. Nhạc Vũ thuận thế triệu hồi Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, bắt đầu hấp thu ngọn lửa màu đen kia. Vô luận bên trong đao luân phun ra bao nhiêu hỏa viêm cũng bị hút sạch không bỏ sót.

Ngay khi hắn đang khó khăn đối phó đao luân, chỉ thấy thanh niên mặt sẹo vừa tế lên một thanh trường kiếm màu xanh tràn trề linh lực cao hơn ba thước, nhanh như tia chớp thẳng chém về hướng Nhạc Vũ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chiến Tuyết hừ nhẹ một tiếng, Bạch Đế kiếm lôi cuốn vô số tín ngưỡng lực tiến lên nghênh đón. Theo một tiếng kim chúc giao kích, không gian vô cùng vững chắc như muốn rạn nứt, trong nháy mắt linh lực va chạm liền sụp đổ. Tuy lập tức khôi phục lại như thường, nhưng vẫn có vô số linh lực lưu tán phát ra bốn phía, đem mấy trăm trượng phương viên mặt đất áp trầm xuống vài thước, dù là Vu trận quanh thân cũng có phản ứng, vô số đao binh bên trong bay múa, gần như muốn xuyên trận bay ra.

Thanh trường kiếm màu xanh va chạm Bạch Đế kiếm liền gào thét bắn ra, mà quang hoa của Bạch Đế kiếm lại trở nên ảm đạm. Nhạc Vũ không cần tra xét cũng biết tín ngưỡng lực hội tụ bên trong đã bị suy giảm hơn phân nửa.

Người này điều khiển kiếm quyết không thua gì ba chiêu đầu tiên của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm!

Đối với thực lực hôm nay của Chiến Tuyết, Nhạc Vũ hiểu rõ ràng nhất. Nhưng vừa rồi đúng là Bạch Đế kiếm đã thua, mà còn thua rất thảm! Chẳng qua nhờ dựa vào vu lực mới miễn cưỡng duy trì được thế hòa. Thực lực người này mạnh mẽ, trong số những người Nhạc Vũ từng gặp qua, ngoại trừ Lý Không Liên cùng Phong Bạch, còn có lão nhân của Vạn Bảo Lâu ra, thật sự không kém ai! Liên tục sử dụng được hai thanh nhất phẩm huyền binh, rốt cục không biết lai lịch thế nào.


Trong đầu hắn nhất thời xoay chuyển không biết bao nhiêu ý niệm, nhưng pháp lực cùng động tác cũng không hề chậm chạp, càng đối mặt với cường địch bậc này, càng phải toàn lực ứng phó!

Phong Nha kiếm cùng Bi Âm đao liên tục xuyên ra khỏi giới chỉ, Phong Nha kiếm mang theo một đường vòng cung quỹ tích huyền diệu chí cực xuyên thẳng tới đối thủ, Bi Âm đao trực tiếp tiến vào ngũ chuyển, từng tiếng âm ba chấn động bao phủ cả Chiến Tuyết bên trong.

Ngay cả Tam Diệu Như Ý Lôi Châm cũng tụ tập thành một thanh lôi kiếm, bay theo sau Phong Nha kiếm hướng phía trước chém tới. Vừa đi được nửa đường, liền tạo ra một tầng lôi quang thật lớn bắn thẳng về phía trước, hỗ trợ Phong Nha kiếm đang chuẩn bị đánh ra Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Vẻ mặt thanh niên mặt sẹo có chút dao động, phảng phất như tòa băng sơn vừa tan vỡ, nhưng lập tức ngưng đọng lại, hắn lập tức lấy ra một cái đỉnh ngân sắc, từ lực khổng lồ bên trong trong nháy mắt liền ngăn cản hai phi kiếm ngoài hai mươi thước, vô luận Phong Nha kiếm hay Tam Diệu Như Ý Lôi Châm giãy dụa thế nào cũng không cách tiến thêm.

Ở phía sau hai thanh kiếm là một đạo quang hoa lam hồng xen kẽ, từ ngón tay Nhạc Vũ bắn ra. Uy lực chỉ thua kém Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm một chút, nhưng càng tập trung chặt chẽ hơn nhiều.

Ánh mắt thanh niên mặt sẹo lóe lên, một đạo pháp lực bắn ra, tụ tập ngay trong lòng bàn tay. Rõ ràng ngưng tụ thành hình dáng một mặt gương, quang hoa lam hồng đánh lên mặt gương, tuy làm sắc mặt hắn biến đổi, thối lui ra mấy chục bước, nhưng bản thân lại không bị tổn thương.

Nhạc Vũ thấy thế hít sâu một hơi, người này rốt cục có lai lịch gì? Lại có được thủ đoạn bất tận như vậy. Ngoại trừ hai huyền binh uy lực kinh người, còn có một trọng bảo nhất phẩm, có thể ngăn cản được thần thông Băng Diễm Tuyệt Quang của hắn. Nhìn tình hình đối phương bình tĩnh tự nhược, sợ rằng vẫn còn hậu chiêu cường lực chưa xuất ra!

Lúc này hắn cũng không muốn tiếp tục giấu diếm thực lực, kẻ địch mạnh như thế, nếu không toàn lực ứng phó chỉ sợ sau một khắc sẽ là ngày chết của hắn!

Triệu hoán Sơ Tam cùng Đằng Huyền, trong cơ thể Nhạc Vũ liền lấy ra tốc độ điên cuồng tụ tập Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực. Nếu ngay cả đại thần thông tuyệt đỉnh thượng cổ cũng không đánh vỡ được quang kính kia, lần này điều duy nhất hắn có thể làm chính là nhanh chóng mang theo Chiến Tuyết bỏ trốn mất dạng.

Ngay khi Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Thần Châm khó khăn thành hình, bên phía Chiến Tuyết đã tiến trước một bước, tế lên trận đồ của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận.

Sau một khắc, dị biến đột nhiên phát sinh trên không trung. Thanh phi kiếm màu xanh không ngờ lại cùng trận độ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận quanh người Chiến Tuyết sinh ra cộng minh, trong đó có một trận đồ mơ hồ phát ra cỗ hấp lực dẫn đạo thanh phi kiếm màu xanh bay xuống.

Rốt cục vẻ mặt của thanh niên mặt sẹo hiện lên vẻ kinh sợ, liếc mắt nhìn Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết thật sâu, chợt thu hồi toàn bộ huyền binh pháp bảo, lại liên tục đánh ra hai tờ đạo phù màu vàng trước khi Nhạc Vũ kịp đánh ra Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm.

Chỉ một thoáng, vô số ngọn lửa đỏ mang theo ánh vàng phun ra ngoài, huyễn ảnh Chu Tước lớn tới mấy trăm trượng hướng bên Nhạc Vũ quét tới.


Trong nội tâm Nhạc Vũ cả kinh, vừa tản đi Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí, ở bên ngoài Huyền Vũ huyễn ảnh liên tục bày ra một đạo Băng Diễm Huyền Quang Chướng cùng một Vạn Mộc Phong Thần Bích.

Chỉ một lát sau, hai đạo bức tường liên tục bị phá hủy, nhưng hình ảnh Chu Tước do hỏa diễm hội tụ mà thành cũng từ từ tiêu tán, ngọn lửa còn lại trôi qua hai bên người hắn.

Không ngờ cũng là chân hình thần phù Chu Tước! Chẳng qua chỉ không giống như ta, ta sử dụng chính là Bất Diệt Niết Sào Du Suất Chân Viêm mà thôi. Nhưng uy năng cũng không kém hơn phù triện do ta luyện chế!

Nhạc Vũ nhìn lại thanh niên mặt sẹo, lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn. Vô luận hồn thức hắn tìm tòi thế nào, cũng không tìm được hành tung người kia.

Trong lòng hắn cả kinh, liền dự định thối lui. Mặc dù hợp lực của hắn cùng Chiến Tuyết chưa chắc sẽ thua người kia, nhưng kết cục cuối cùng sẽ là lưỡng bại câu thương. Thật ra nếu không phải hắn tạm thời lấy được tiên bảo như Hộ Oản, miễn cưỡng đối kháng được đao luân kia, chỉ sợ hôm nay đã sớm bại trốn.

Cho dù là vừa rồi thanh niên mặt sẹo bỏ đi, cũng không phải thực sự thất bại cho hắn, chẳng qua là vừa lúc trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm của Chiến Tuyết vừa vặn khắc chế huyền binh màu xanh trong tay tên thanh niên kia mà thôi.

Bên trong thần mộ này quả nhiên không thể sơ ý khinh thường! Cường giả như mây, người có thực lực như Lý Không Liên sau khi đi vào còn gặp được hai người. Lại nói thanh kiếm màu xanh kia lại bị trận đồ của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận hấp dẫn, chẳng lẽ cũng là một trong mười thanh kiếm khí của trận đồ sao? Theo truyền thuyết mười thanh kiếm của trận đồ đều có uy lực nhất phẩm, nhưng thanh kiếm kia chỉ cao hơn Bạch Đế kiếm một chút, chẳng lẽ do thực lực người này chưa đủ, còn chưa cách nào chân chính phát huy được toàn bộ uy năng?

Nhạc Vũ suy ngẫm thêm chốc lát, cuối cùng chỉ đành than khẽ. Hắn suy nghĩ thêm một chút lại nhìn Chiến Tuyết hỏi:

Khối mảnh nhỏ kia ngươi cần dùng bao lâu mới có thể luyện hóa? Có thể cường hóa cho Bạch Đế kiếm nữa không?

Chiến Tuyết do dự chốc lát, khẽ lắc đầu:

Phù triện bên trong mảnh nhỏ cùng vài miếng trước hơi có chút khác nhau, nếu muốn hoàn toàn luyện hóa cần ít nhất thời gian mười ngày. Bất quá khi đó Tuyết nhi cũng sẽ ngủ say, không giúp được thiếu gia. Hơn nữa cho dù đem dung nhập vào Bạch Đế kiếm, cũng không cách nào tiến vào siêu phẩm, cùng lắm thì nhất phẩm đỉnh phong mà thôi! Trừ phi là có mười khối thì mới có thể!

Nhạc Vũ nhất thời cau mày, sau một thoáng trầm ngâm vẫn hít sâu một hơi:

Mười ngày thì mười ngày, luyện!

Trong lúc nói chuyện, Nhạc Vũ lấy ra Tam Bảo Linh Lung Tháp, dùng ba canh giờ tế luyện xong, đánh ra từng đạo linh quyết, ở bên trong khắc lục hơn ngàn hồn ấn, sau đó ném lên trên đỉnh đầu. Chiến Tuyết biết ý tứ của hắn, không đợi Nhạc Vũ phân phó liền hóa thành một đoàn bạch quang, bay vào bên trong tháp.

Bản thân Nhạc Vũ lại lui vào tận sâu trong Vu trận, ngồi ngay trung ương, sau đó liên tục đánh ra Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm cùng vô số linh thạch.

Cho đến khi cả Vu trận tăng thêm ba thành uy năng, cũng tự tin không còn người nào có khả năng không chút tiếng động tiến đến quanh người hắn, mới lấy ra Hộ Oản.

Vừa rồi bố trí như vậy không chỉ riêng tranh thủ cơ hội luyện hóa mảnh nhỏ kia cho Chiến Tuyết mà thôi. Mục đích của hắn chính là muốn chữa trị cùng luyện hóa Hộ Oản này.

Lấy ra những mảnh kim khí hình dáng như phấn vụn bên trong giới chỉ, toàn bộ dung nhập vào Hộ Oản, đổi qua ba lần, nguyên linh bên trong rốt cục đã có phản ứng.