Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 503: Đoạn kì nhất tý


- Chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua trận, không hổ là Nguyên Anh thành danh mấy trăm năm.

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, song thủ kết ra một thủ ấn khiến cho lực từ bên kia đột nhiên tăng lên mấy trăm lần khóa cứng người đang cố gắng bay lên, sau đó vô số mộc đằng dài đến mười trượng trùm lên cả phiến thiên địa.

Phong Bạch khẽ nhếch miệng, thanh kiếm màu xanh đột nhiên phákhông bay đến. Phong lực màu xanh mang theo phong nhận khổng lồ như cánh quạt cắt nát những mộc đằng cản đường, chém ngang cổ Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ hơi kinh hãi, bất quá trong nháy mắt Chiến Tuyết đã tế lên Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận Trận Đồ, vô số bóng kiếm bạo kíchvề phía trước. Một chuỗi thanh âm va chạm vang lên, uy lực của thanh sắc kiếm tuy cực mạnh nhưng cũng bị vô số kiếm quang ngăn trở không thể tiến về phía trước.

Trong nháy mắt, một đao ảnh huyễn hóa thành thành thần thú Phi Liêm đã phá vỡ trùng trùng điệp điệp tường gỗ quét ngang đi qua.

Nhạc Vũ hơi ngưng mày, đánh ra Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đón gió lớn lên mấy mẫu đè ép đao ảnh. Đáng tiếc đao ảnh này quákiên cố, cho dù thừa nhận áp lực hơn trăm vạn thạch lực vẫn không bị nghiền nát.

Nhạc Vũ lại cảm giác khẽ thả lỏng, hắn vốn kiêng kị hai thanh huyền binh này nhất. Hiện giờ có thể khống chế được, coi như đãgiảm được một nửa chiến lực của Phong Bạch.

Bất quá ngay lập tức, Nhạc Vũ liền biết bản thân đã phán đoán sai lầm. Ngay vào lúc hắn vừa khống chế được cây đao kia thì ở chỗ bốn người cũng bắn lên đầy trời mảnh vụn thực vật. Trước người Phong Bạch cuộn lên một vòi rồng hình mũi khoan cuốn theo vô số phong nhận như cối xay thịt xé nát mọi thứ trước mặt.

Ba Nguyên Anh tu sĩ khác cũng tế lên pháp bảo, phụ trợ Phong Bạch đột phá về trước. Đặc biệt là đạo nhân ăn mặc lôi thôi ném ra một thứ giống như Hỗn Thiên Nghi Bàn, dẫn đến lực các ngôi sao, ngưng tụ thành từng đạo như ngón tay, càn quét khắp nơi. Mộcđằng có mức độ bền chắc với huyền binh tam phẩm cũng chỉ có thểchống đỡ trong khoảnh khắc.

- Lại là nhị phẩm?

Nhạc Vũ nhìn sững vào đạo nhân ăn mặc lôi thôi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người có thể kiềm giữ trọng bảo bậc này.

Bất quá cuối cùng tầm mắt của hắn vẫn tập trung vào Phong Bạch. Ánh mắt của lão vẫn lạnh lùng, không hề che giấu vẻ miệt thị.

Ngay sau đó vô số tiểu nhận phiến từ tay áo lão tràn ra, dùng cuồng phong dẫn động dấy lên thanh thế vô cùng cơ hồ xoắn nát tất cả mộc đằng gặp phải. Vu trận mà Nhạc Vũ khống chế cũng không thể tiếp tục ngăn cản, tất cả đều bị chém ngang dọc, sau đólại biến thành một Thanh Loan, trong nháy mắt dẫn ba người xôngđến trước mặt Nhạc Vũ.

- Lại còn có như vậy.

Nhạc Vũ sững người. Hắn có thể khẳng định, tài liệu chế luyện những nhận phiến kia mặc dù không phải là siêu phẩm thì cũng cóthể liệt vào nhất phẩm. Dù sao những huyền binh nhất phẩm cũng không thể một lần chém đứt những mộc đằng này.


Càng làm người ta ngạc nhiên là trong đó không có nửa điểm linh lực chấn động, hiển nhiên đây chính là cái gọi là ác kim trong Tu Chân Giới. Phong Bạch dùng đại thần thông phong hệ thôi sử, cũng là một cách suy nghĩ khác người, càng khiến cho phong quyển hình Thanh Loan có lực phá hoại lên tới cực hạn. Mắt thấy bốn người này phá không mà đến, cách bản thân chỉ ước chừng ngàn trượng, vẻ trào phúng trong mắt Phong Bạch càng lộ rõ. Phảng phất nhưlão đang trên cao nhìn xuống, cho dù người bên dưới thế nào thìcũng mặc tình để lão giết mổ.

Nhạc Vũ coi như không thấy, chuyên tâm thôi động đại trận, vô số mộc tường lại đột ngột từ dưới đất mọc lên, cùng lúc ném ra vòng Kim Long , bố trí Thủy sắc Vân Dao Mạt trước người, sau đó khẽ thở dài nói:

- Tuyết Nhi, cất kiếm.

Chiến Tuyết bạt thanh Bạch Đế trong tay, cùng lúc toàn bộ vu trận cũng bị hoàn toàn nghiền nát.

- Thằng nhãi Quảng Lăng, chết đi.

Lời còn chưa dứt, trong tay áo Phong Bạch lại chui ra hơn hai mươi mấy pháp bảo hình trùy, bắn ra phía trước với tốc độ đạn pháo.

, mang theo vô số phong nhận, điên cuồng xoay tròn. Vòng Kim Long chỉ ngăn trở được chốc lát rồi hoàn toàn bị cắt nát. Tuy nhiên khi vấp phải Thủy sắc Vân Dao mạt thì chỉ khiến nó rung lên từngđợt rồi lực trùng kích đều bị pháp trận bên trong và hơn vạn giọt Huyền Thanh thủy mẫu hoàn toàn hóa giải.

Phong Bạch lộ ra một tia ngoài ý muốn, như chưa từng nghĩ tới Nhạc Vũ lại còn bảo vật hộ thân bậc này. Lão càng khó hiểu khi thấy Nhạc Vũ không hề lộ vẻ kinh hãi lẫn thoái ý, chỉ thấy hai tayhắn huyễn hóa ra vô số chỉ ấn.

Quanh thân Chiến Tuyết phía sau nhanh chóng dâng lên một tầng quang ảnh lóng lánh như lưu li. Bạch Đế kiếm trong tay chém vềphần bụng Thanh Loan, vào lúc Thanh Loan có xu thế chậm lại thìcả người Chiến Tuyết bỗng dưng bạo lui, trên người xuất hiện từngđường tơ máu do ngàn vạn đao nhận cứa vào.

Đúng lúc này Thì Nam sau lưng Phong Bạch cảm nhận được nguycơ chưa từng có. Hai mắt nhìn chằm chằm pháp ấn trong tay Nhạc Vũ, trong đầu tính toán cao tốc kết cấu của vu trận.

Ngay sau đó, đồng tử của hắn co rút lại thành hình châm, cơ hồ không chút do dự đem pháp bảo hộ thân hình ấn đánh ra. Bất quáđúng lúc này hắn trông thấy ảo ảnh trong hai tay của Nhạc Vũ biến mất, tay phải nắm lại, tay trái mở ra năm ngón thành một vĩ ấn, thốt lên một tiếng:

- Toái!

Toàn bộ ngọn núi lập tức truyền ra trận trận tiếng nổ dữ dội, thân núi dao động lắc lư, yêu lực khổng lồ từ dưới chân núi phóng thẳng lên trời. Lực từ truyền ra từ dưới lòng đất tăng lên gấp mười lần, trọng áp đạt tới ba vạn thạch lực khiến mấy người Phong Bạch đều tái nhợt. Những mộc chỉ cũng biến thành sắc đỏ đen, thôi không biến thành dây leo triền nhiễu mà tụ lại thành một cây trụ thẳng tắpđâm đến.

Phong Bạch hừ lạnh, Thanh Loan giải thể hóa thành vô số phong quyển đánh nát mộc thương thành gỗ vụn. Bất quá cuồng phongđã mất đi uy thế khiến người ta sợ hãi.


Cường độ những mộc đằng lúc này đã tương đương với huyền binh nhị phẩm, đao nhận phải chém đến hai ba lần mới có thể đánh gãy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thì Nam không dám đánh ra ấn tự, chỉ dốc sức bảo vệ bản thân. Hai Nguyên Anh tu sĩ khác cũng tái nhợt!

Thời Nam thấy vậy than khẽ, vốn cho là dẫn theo hai người này đểgiúp đỡ, không ngờ khi giao thủ lại thêm vướng víu tay chân.

Hắn bất đắc dĩ phất tay triệu hoán Càn Khôn Dịch Ngải Bàn, sau đóliên tục đánh ra mấy pháp quyết, quát khẽ:

- Phong tiền bối, tình hình này có chút không đúng! Ta và ngươi nên lui ra trước đã.

- Không cần, thằng nhãi này quả thật có chút bổn sự. Chỉ là hôm nay ta nhất định phải băm thây hắn làm vạn mạnh để bồi thường tính mạng mấy trăm đệ tử Linh Đài tông!

Phong Bạch hừ lạnh một tiếng, tốc độ phong lực đột nhiên bạo tăng, màu xanh cũng dần chuyển thành màu vàng nhạt. Cả người như một thanh lợi kiếm xuyên qua một tường đầy trời. Tiếp đóphong lực màu vàng trong cơ thể lão ngưng tụ thành một trườngđao dài tới trăm trượng chém về Nhạc Vũ.

Ấn quyết của Nhạc Vũ lại biến đổi, nói tiếp một chữ:

-Toái!

Thân núi lại lần nữa chấn động, yêu lực càng điên cuồng khởi động. Trước người Nhạc Vũ đột nhiên mọc lên một bàn tay cực lớn làm từgỗ màu đỏ đen, chộp vào thanh trường đao cực lớn kia.

Phong Bạch gầm lên, phong đao giải thể hóa thành vô số phong nhận trùng kích Nhạc Vũ. Bàn tay khổng lồ kia cũng thuận thế biến thành một cái lồng lớn chụp lên đầu bảo vệ Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ thấy thế hơi lắc đầu, triệu ra Phong Nha kiếm bắt đầu sửra thức thứ nhất của Quảng Lăng tuyệt kiếm.

Phong Bạch bên ngoài chiếc lồng gỗ cũng tựa hồ cảm thấy điều gìđó, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Trong nháy mắt, cánh tay phải của Nhạc Vũ đột nhiên đầm đìa máu tươi, còn toàn bộ cánh tay phải của Phong Bạch đã bị chặt đứt, chỉcòn lại cẳng tay vung vẩy.

Phong Bạch đầu tiên lộ vẻ khó hiểu, sau đó chợt dâng lên một nỗi sợ hãi cùng cực. Lão vô thức chuẩn bị đánh ra một đạo phong lựcđể chuẩn bị cắt luôn cánh tay thì cảm thấy có ba đạo pháp lực cực mạnh cầm giữ tay mình.

Một đạo là đến từ Chiến Tuyết, một đạo của Đằng Huyền đã vượt qua lôi kiếp, đạo còn lại là của Nhạc Vũ.

Sau khi mộc tường tản đi lộ ra thân hình Nhạc Vũ, Phong Bạch cảm nhận lồng ngực như bị một chùy đánh vào, trong miệng có chút ngòn ngọt.

Ánh mắt của đối phương lúc này chiếu thẳng vào lão:

- Một tháng trước ngươi nhìn ta như con sâu cái kiến, nhưng hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi.